• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trình Tô Nhiên không nhớ rõ bản thân đã ngủ như thế nào.

Trong không gian mông lung, chỉ cảm thấy một mảnh ấm áp khiến người an tâm vây quanh mình.

Thời điểm tỉnh lại, Giang Ngu đã không còn ở đây.

Hôm nay là thứ hai, có rất nhiều khóa học, từ buổi sáng 8 giờ đến buổi chiều 5 giờ, từ nắng sớm tinh mơ đến hoàng hôn nghiêng về phía tây, cả ngày thay đổi bốn phòng học.

Tiết khóa cuối cùng tiếng chuông vang lên, lớp trưởng thừa dịp mọi người còn chưa rời đi, lớn tiếng thét to:
"Còn hai môn thi đấu ai muốn báo danh tới bên chỗ tôi đăng ký a-----"
"Mọi người tích cực một chút ha! Ban hai cách vách đã báo bảy người mà chúng ta cũng mới chỉ có ba người.

Đây có thể là lần cuối cùng mọi người tham gia hoạt động của trường học, sang năm là năm tư nhất định sẽ không có thời gian, đừng để cho cuộc sống đại học của mình lưu lại tiếc nuối ha!"
Trường học mỗi năm đều sẽ tổ chức rất nhiều hoạt động, quy mô lớn nhỏ không đồng nhất, trừ đại hội thể thao cùng liên hoan Nguyên Đán ra thì long trọng nhất phải kể đến biễu diễn ca hát cùng thời trang, thường thường tháng mười sẽ tổ chức, trước tiên sẽ dành ra hai tháng để bắt đầu báo danh chuẩn bị.

Các bạn học cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, hi hi ha ha mà trêu chọc nhau:
"Tôi đã đi hỏi thăm, ban hai có bốn người sẽ thi biểu diễn thời trang, còn lại báo là mười người thi ca sĩ, nhân số cùng ban chúng ta giống nhau, ngang tài ngang sức."
"Haiz, vóc dáng của ai cao đều phân đến ban hai đi, không có tính sai."
"Tôi thật ra tính báo tham gia thi biểu diễn thời trang, nhưng với cái chiều cao này của tôi, vừa lên sân khấu sợ là có khi nào quần áo kéo tôi đi không?"
"Ha ha ha ha....."
Mọi người cười thành một đoàn.

Trình Tô Nhiên ngồi ở trong một góc thu thập lại sách vở của mình, thế giới xung quanh phảng phất như cùng cô không có quan hệ.

"Nhiên Nhiên----" Đinh Viện không biết từ khi nào thò qua tới, "Cậu không báo danh thi ca hát sao?"
"Tôi nhớ rõ đã từng nghe qua cậu hát ở trong ký túc xá, rất êm tai."
".....Tự tiêu khiển mà thôi, lên sân khấu không được." Trình Tô Nhiên đạm đạm cười, trong giọng nói lộ ra xa cách quen thuộc.

Trong đầu của cô đều nghỉ muốn đi văn phòng gặp chị ấy, nói xong vội vội vàng vàng từ cửa sau rời đi.

Đến khi trời tối cũng tới được công ty.

Lúc này là thời gian tan tầm, bên trong nhân viên lục tục ra về, Trình Tô Nhiên một đường đi thẳng, cùng bọn họ gặp thoáng qua, rước lấy đông đảo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Cô yên lặng vào thang máy, lên tầng, đi đến trước cửa văn phòng của Giang Ngu.

060212, nhập mật mã thành công.

Trong một cái chớp mắt, trong đầu cô hiện lên suy nghĩ chớp nhoáng con số kia có phải có ý nghĩa đặc biệt gì hay không? Nhưng cô một chút cũng không hiểu biết về Giang Ngu, căn bản không thể nào đoán được, chỉ có thể đánh tan ý niệm này.

Bên trong văn phòng không có ai, cửa sổ sát đất được mở một nửa, gió lạnh thổi làm bức màn hơi hơi phất động.

Trên bàn có một khung ảnh nhỏ, bên trong là ảnh chụp một người---- Giang Ngu đứng ở trên thảm cỏ xanh ngát, ôm một con Cogri, trên mặt là nụ cười tràn đầy tự tin cùng nhiệt tình, một thân mộc mạc mặc một chiếc áo chữ T trắng cùng quần jean lại trông có cảm giác vô cùng cao cấp.


Góc bên phải đề thời gian là tám năm trước.

Trình Tô Nhiên nhìn trong chốc lát, xoay người đi đến mép sô pha ngồi xuống.

Kéo ra ngăn kéo, bên trong quả nhiên có rất nhiều đồ ăn vặt, ánh mắt cô sáng lên.

Mực lát, bánh mì ngọt, dâu tây giòn, rong biển cuộn....!Có loại cô chưa bao giờ ăn qua, có loại cô đã từng nếm thử.

Từ nhỏ đến lớn cô rất ít ăn đồ ăn vặt, chỉ có vài lần cũng là chị họ nguyện ý chia cho cô mới có lộc ăn.

Bắt đầu đi học rồi sau đó đi làm, càng là luyến tiếc tiêu tiền trên những thứ này.

Quá hạnh phúc đi!
Trình Tô Nhiên khép lại ngăn kéo, đứng dậy đi phòng tắm phía sau sô pha rửa tay, thuận tiện đi vệ sinh, vừa tắt đi vòi nước liền nghe bên ngoài cửa lớn có động tĩnh.

Động tác của cô ngừng lại.

Một trận tiếng bước chân tiến vào, dường như là hai người.

"Người đại diện mới vừa đổi đã thích ứng chưa?" là thanh âm của Giang Ngu, nhẹ nhàng lại nhu hòa, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo ý cười.

Hai giây an tĩnh, lại có một thanh âm xa lạ của nữ nhân khác: "Khá tốt a, chị Na như thế nào cũng là quản lí trưởng của chúng ta, trên tay có rất nhiều tài nguyên, em đây, lại là người ưu tú nhất, cường cường xứng nhau." Ngữ điệu khoan khoái, nghe ra rất trẻ tuổi.

Trình Tô Nhiên ngừng thở.

Hiện tại có muốn ra ngoài hay không? Chị ấy đang cùng người khác bàn bạc công việc, đi ra ngoài vào lúc này sẽ rất xấu hổ đi? Nhưng mà không ra lại giống như cố ý nghe lén....!Cô có chút rối rắm, lặng lẽ thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Sắc trời đã tối, trong phòng đèn đã sáng lên.

Giang Ngu đứng trước cửa sổ sát đất, đôi tay ôm lấy cánh tay, hơi hơi nghiêng người, tóc dài câu ở sau gáy, lộ ra hình dạng sườn mặt có cảm giác lãnh ngãnh từ trong xương cốt, còn có thêm vài phần sắc bén.

(Đọc miêu tả tưởng tượng cái Jawline này coi bộ đứt tay à)
Một người khác dựa vào gần cô ấy, thân hình đồng dạng cao gầy, cũng là diện mạo thanh lãnh cao ngạo, đặc biệt là đôi mắt sinh đến quyến rũ nhu mị, giống như hồ ly vậy, ánh mắt lưu chuyển dường như muốn phóng ra điện.

"Chị Ngu, xuống khỏi sàn diễn thật sự rất mệt, rốt cuộc thì khi nào em mới có thể không cần như vậy....."
"Chờ đến thời điểm em không làm người mẫu nữa," Giang Ngu nhẹ giọng đánh gãy.

"......"
Bạch Lộ chớp chớp mắt, nghiêng đầu cười: "Chẳng phải không nên là thời điểm em giống như chị sao?" Nói xong, thân mật mà nắm lấy cánh tay cô ấy.

Sợi tóc đen nhánh của hai người quấn quanh lấy nhau.

Lúc này không có mùi nước hoa nồng đậm.


Giang Ngu nghiêng nghiêng đầu, dùng ánh mắt như nhìn trẻ nhỏ mà nhìn nàng, bất đắt dĩ nói: "Bất luận là người mẫu như thế nào, điều kiện tốt, danh khí thịnh, ở trên sàn biểu diễn phía trước, đều phải phỏng vấn, bao gồm cả tôi."
Trong lúc hoảng hốt cô nhớ lại bản thân mình khi mới tới Paris, một người, bất đồng ngôn ngữ, tứ cố vô thân, không có bất luận tài nguyên gì, chỉ có thể ôm danh thiếp cùng tạp chí tới tận cửa tìm khách hàng, một nhà lại một nhà mà "Đẩy mạnh tiêu thụ" bản thân.

Lần lượt bị cự tuyệt, bị kỳ thị, bị nhục nhã.....!
Bởi vì đã hưởng qua loại khổ sở này, biết rõ tầm quan trọng của kỳ ngộ, cho nên cô không nghĩ sẽ đem người mà mình bồi dưỡng đi nếm thử một lần.

"Em biết." Bạch Lộ nói, "Em chỉ là nghĩ rằng muốn chị tạo một buổi biểu diễn như vậy."
Giang Ngu vươn ngón trỏ chọc chọc trán nàng, "Cơm đưa đến bên miệng lại không ăn, đói chết chính là chính em."
"Ừm ừm, em hiểu."
Ánh mắt Bạch Lộ ngưng ở trên đôi môi đỏ thắm của cô ấy, yết hầu động đậy, hơi hơi nghiêng qua, mà đúng lúc này điện thoại của Giang Ngu vang lên, cô ấy cầm điện thoại lên nghe máy.

"Ừm.

Tôi ở văn phòng.

Còn chưa tới.

Được."
Nói vài phút liền cúp máy, cô ấy lại mở ra Wechat, hướng màn hình về một bên nghiêng nghiêng.

"Chị Ngu------"
"Ừm?"
"Em gần đây rất ngoan ngoãn nghe lời, chị có phải nên khen thưởng em một chút hay không a?" Bạch Lộ ôm lấy cô ấy, tầm mắt duỗi dài như muốn tìm tòi đến cùng.

Lại chỉ nhìn thấy chân dung hình chim cánh cụt nhỏ.

Màn hình liền tắt.

Chậc.

Giang Ngu nâng mắt lên, "Muốn khen thưởng cái gì?"
"Ừm-------" nàng kéo giọng mũi, lỗ tai cọ lấy tóc Giang Ngu, trong miệng thốt ra lời nói không xác định, "Tài nguyên trang bìa?"
"Có thể."
"Muốn ít nhất là tam đại trang bìa, một người chủ phong." Bạch Lộ bổ sung.

Nàng chỉ là người mẫu có sức ảnh hưởng trong nước lại muốn có mặt trên ba tạp chí thời trang lớn, < vực sắc >, < linh động > cùng < nhất thời thượng >.

Giang Ngu trầm mặc.

Thấy cô ấy không nói lời nào, Bạch Lộ cho rằng cô ấy không đáp ứng hoặc là không hài lòng, có chút gấp, tay đang ôm ở đầu vai cô ấy không tự giác mà hướng lên trên, ôm cổ, "Chị Ngu......!Em có phải là tiểu hồ ly chị thích nhất hay không?"

"Đúng vậy."
"Chị có yêu em hay không?" Đôi mắt nhu mị chớp chớp.

"Yêu thích."
*Trong bản QT, lúc edit mình nghĩ từ mà Bạch Lộ hỏi là yêu = tình yêu, còn Giang Ngu trả lời là Ái = yêu thích.

Bạn nào có cách nghĩ khác nhớ góp ý với mình nha.

Giang Ngu nhìn nàng cười, không chút nào ngại động tác vượt phép của nàng, thần sắc càng ôn nhu, một bên giơ tay vén lên sợi tóc bên mái nàng, một bên ngữ khí bình tĩnh mà chắc chắn nói: "An phận một chút, đừng nóng nảy, trang bìa tạp chí không thành vấn đề."
Kia ý cười vẫn không thâm nhập vào trong đáy mắt lương bạc của cô ấy.

"Đương nhiên, chị Ngu tốt nhất." Bạch Lộ vui sướng đến thiếu chút nữa liền ôm hôn cô ấy.

Lại chỉ là suy nghĩ trong đầu, dừng lại kịp lúc, môi nhẹ nhàng cọ qua tóc cô ấy.

Nhìn từ góc độ phía sau giống như đang hôn môi.

Ít nhất Trình Tô Nhiên chính là nhìn thấy như vậy.

Trong phòng tắm không gian nhỏ hẹp, không bật đèn, cô ẩn ở nơi tối tăm, dán lên vách tường, ánh mắt xuyên qua khe hở nhìn ra, thẳng tắp rơi xuống cái ôm của hai người đó.

Thần kinh toàn thân phảng phất có chút giật lên, cảm giác tê mỏi dọc theo xương hướng lên trên.

Trong đầu cô trống rỗng.

.......!
Không bao lâu sau Bạch Lộ rời đi.

Giang Ngu vẫn như cũ đứng ở phía trước cửa sổ, trông về phong cảnh phía xa, khi thì cúi đầu xem điện thoại, mài khẽ nhíu lại một chút, giống như đang đợi người nào đó.

"Chị....." Trình Tô Nhiên đúng lúc đi ra ngoài.

Người nọ xoay người, ánh mắt ngưng đọng.

"Em ở chỗ này?"
"Vâng."
Giang Ngu hơi hơi nhướng mày.

Trình Tô Nhiên cắn môi dưới, nhỏ giọng giải thích: "Em nghĩ rửa sạch tay mới trở lại ăn đồ ăn vặt, thời điểm chuẩn bị đi ra ngoài thì các chị vào.

Em không cố ý trốn đi, cũng không phải cố ý nghe các chị nói chuyện, xem các chị....."
Giọng nói đột nhiên dừng lại.

Trong đầu hiện lên hình ảnh mới vừa rồi nhìn thấy, tâm phảng phất như bị nhét vào một đoàn lông dính nước, rầu rĩ, dính dính, có cảm giác thở không nổi.

Chị ấy tối hôm qua mới nói thích cô nhất......!
Cô cố gắng giữ lấy thể diện.(?)
*Nguyên văn là "Nang cố lấy khuôn mặt nhỏ", bạn nào hiểu được nghĩa khác giải thích góp ý hộ mình với nhé.

Giang Ngu lẳng lặng liếc mắt nhìn cô gái nhỏ, đáy mắt không hề gợn sóng, đang muốn nói cái gì đó thì một trận tiếng gõ cửa vang lên đánh gãy suy nghĩ, cô ấy giương mắt.


"Em gái nhỏ đến rồi?" Kỳ Ngôn từ bên ngoài tiến vào, ánh mắt tinh chuẩn mà rơi xuống trên người Trình Tô Nhiên
Nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Xin chào, em gái nhỏ, tôi họ Kỳ, gọi là Kỳ Ngôn, Ngôn trong Ngôn ngữ, tôi chính là nhiếp ảnh gia ở đây.

Hôm nay gọi em tới chủ yếu là bởi vì......" Sau một phen giới thiệu đơn giản, Kỳ Ngôn trực tiếp tiến vào chủ đề chính, làm động tác ý bảo Trình Tô Nhiên ngồi xuống.

Nàng một bên nói một bên lấy đồ vật bên trong túi văn kiện ra.

Dứt khoát làm lơ bà chủ nơi này Giang Ngu.

Hôm nay là hai bên đến thương lượng thời gian quay chụp của tập ảnh, thuận tiện Kỳ Ngôn sẽ hướng Trình Tô Nhiên giới thiệu toàn bộ thông tin chi tiết của hệ liệt tập ảnh này.

Tốc độ nói chuyện của nàng rất nhanh, giống như vội phải đi làm cái gì đó.

Trình Tô Nhiên câu nệ mà ngồi đối diện nàng, có chút thất thần.

"Tôi nói như vậy em có thể hiểu được chứ?" Kỳ Ngôn đột nhiên hỏi.

Cô mờ mịt mà chớp chớp mắt: "Hả?"
"......."
Giang Ngu vẫn luôn bị làm lơ ở một bên đột nhiên phát ra tiếng: "Thả chậm lại tốc độ nói chuyện của em rồi lặp lại lần nữa."
Cô ấy đi đến bên người Trình Tô Nhiên ngồi xuống.

Trình Tô Nhiên nghiêng đầu, nhìn cô ấy một cái, chỉ nhìn thấy đường cong sườn mặt lãnh ngạnh của cô ấy, mặt mày nhàn nhạt, không có cảm xúc gì, giống như vĩnh viễn không có cách nào đến gần.

Nhưng là vừa rồi tại sao cô ấy lại vì nữ nhân xa lạ kia mà dịch tóc.

Ôn nhu như vậy, tự nhiên như vậy.

Cái mũi Trình Tô Nhiên lên men.

"Được thôi, tổng bốn tập ảnh là một hệ liệt, tổng cộng phân ra làm tám kỳ, mỗi kỳ có mỗi chủ đề....." Kỳ Ngôn thả chậm lại tốc độ nói chuyện, giải thích một lần nữa, tầm mắt bát quái dừng ở trên người Giang Ngu cùng cô gái nhỏ, gian manh quét tới quét lui, nói xong còn tấm tắc hai tiếng.

Giang Ngu bất động thanh sắc mà nhìn lại nàng, ngữ khí nhàn nhạt: "Em vội như vậy là muốn làm cái gì?"
"Kiều Kiều đang ở dưới lầu chờ tôi a."
"......."
"Dù sao đều là người một nhà, tôi cũng không dài dòng nữa, tạm biệt." Kỳ Ngôn khi nói đến câu người một nhà liền nhìn Trình Tô Nhiên nhiều hơn hai giây, ánh mắt có ý nghiền ngẫm, một đôi mắt hoa đào ý cười sáng sủa.

Nàng đứng dậy rời khỏi văn phòng, tri kỷ mà đóng cửa lại.

Một mảnh yên tĩnh.

Đèn trần ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống, quang ảnh thưa thớt, chiếu lên trên hai người đang ngồi an tĩnh một tầng sắc lạnh.

"Chị."
Giang Ngu không tiếp lời, chỉ quay đầu, trong đôi mắt bình tĩnh tối đen không ánh sáng.

Trình Tô Nhiên cùng cô ấy đối diện, môi mím đến trắng bệch, cứ như vậy yên lặng không nói gì nhìn nhau trong chốc lát mới lấy hết can đảm, hỏi: "Chị còn có tình nhân khác sao?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK