Sau khi trở lại Giang Thành, công tác cá nhân của Giang Ngu không quá chậm trễ, sự vụ công ty lại chồng chất như núi, mấy ngày nay vẫn luôn là Điền Lâm cùng một số quản lí cấp cao khác bận rộn xử lí, cô ấy bỏ hơn ba ngày nghỉ nữa, mới đem sự vụ nên xử lý xử lý xong.
Cuối thu chạy vạng tới sớm, đúng 5 giờ trời đã tối sầm, trên đường từng tòa đèn lục tục sáng lên.
"Nhẹ chút, nhẹ chút-----"
"Như vậy được không?"
"Ừm."
Giang Ngu mệt mỏi dựa ngồi ở trên sô pha, hai mắt nhắm lại, Điền Lâm đứng ở phía sau cô ấy, hai tay nhẹ nhàng thay cô ấy xoa bóp bả vai, càng niết càng thoải mái.
"Tôi cùng Nhiên Nhiên gia hạn hiệp ước.
Em nói, hai tháng có đủ chán ngấy không?"
"Rất khó nói." Điền Lâm lắc lắc đầu.
"Tại sao?"
"Chị Ngu, chị hẳn là nên tự hỏi bản thân, nếu hai tháng sau, vẫn muốn gia hạn hiệp ước tiếp thì làm sao bây giờ."
Giang Ngu giật mình, nói: "Lại tiếp tục."
"Nếu một năm, hai năm thì sao?"
"Trường kỳ hiệp ước cũng có thể."
Trên tay Điền Lâm ngừng một lát, ánh mắt phức tạp, "Cho nên chị tính toán vẫn luôn lấy hiệp ước để duy trì quan hệ sao?"
"Bằng không thì sao?" Giang Ngu mở mắt ra.
Điền Lâm thở dài, lời muốn nói lại ở bên miệng lượn vòng, do do dự dự, vẫn là nhịn không được nói: "Chị Ngu, kỳ thật em có thể cảm giác được, chị đối với Trình tiểu thư so với những cô gái trước đó để bụng hơn, chị hẳn là...!hẳn là có một chút thích cô ấy đi? Nhiều năm như vậy, người bên cạnh từng người đổi tới đổi lui, khó có được một người thật sự thích, có thể lâu dài, không bằng liền chính thức nói chuyện yêu đương đi, lấy địa vị của chị sẽ không có hại....."
"Ai nói với em tôi thích em ấy?" Giang Ngu nhíu mày đánh gãy.
Đổi lại là người khác, lời này đủ để bị nghẹn đến câm miệng, nhưng Điền Lâm tốt xấu gì cũng đã theo cô ấy chín năm, nên nói hay không nên nói đều có thể nói.
"Chính là hành động của chị nói cho em biết."
"......"
"Mấy ngày nay vì bồi Trình tiểu thư, quay chụp bìa mặt chị liền đẩy lùi hai cái, tuy rằng cũng đã có đến không sai biệt lắm, không thiếu hai cái này, nhưng mà trước kia chị sẽ không làm như vậy."
Trước kia có tiểu tình nhân sinh bệnh, Giang Ngu chi tiền mời người chiếu cố, không tự mình động thủ, thời điểm đến thăm, liền ngồi một lát liền đi, một giây đồng hồ cũng không do dự.
Đương nhiên, tình nhân của kim chủ, bên nhau là vì nhu cầu, cho nhau cũng không cần lưu lại tình cảm.
Nhưng mà bạn gái thì lại như thế nào chứ?
Vì một cái váy cùng bạn gái cũ ồn ào đến mức sắp đánh nhau.
Ngay cả khi đó người chưa từng yêu đương như nàng cũng cảm thấy quá mức.
Tính tình của Giang Ngu chính là như vậy, thích sẽ đem hết thảy chặt chẽ khống chế ở trong tay, ai gây trở ngại, liền đá người đó, không nghe lời, liền cực đoan ra đi, qua đi lại là một người thương tâm.
Nàng so với ai khác càng hiểu rõ cô ấy hơn.
Nàng biết, cho dù người này có thể chính thức nói chuyện yêu đương, cũng sẽ rất nhanh chia tay, chỉ cần tính tình một ngày không đổi, liền sẽ không có người nào có thể chịu được, cố tình cô ấy lại sửa không xong, cho nên chỉ có thể khống chế bản thân, vĩnh viễn không cần đối với bất luận kẻ nào động chân tình.
Ngẫm lại liền có điểm đau lòng.
Điền Lâm âm thầm thở dài.
"Tình huống lần này không giống nhau, Nhiên Nhiên vì tôi mới bị thương, tôi....." Giang Ngu tạm dừng một chút, hít sâu, ngữ tốc cực nhanh mà nói.
"Tôi không muốn thiếu nợ tình nhân, miễn cho tương lai phiền toái."
Có đạo lý
Điền Lâm lại cười: "Chị cũng đã gọi nhũ danh rồi."
"Em ấy muốn tôi gọi như vậy."
"Thật nghe lời."
"......"
Giang ngu nhắm mắt, có chút bực bội, lấy tay Điền Lâm ra, đứng dậy từ trong túi lấy ra thuốc lá cùng bật lửa, đốt lên một điếu.
"Sao chị lại bắt đầu hút thuốc rồi?" Điền Lâm ngạc nhiên.
Giang Ngu không nói chuyện, yên lặng đi đến bên cửa sổ.
Trời lại tối thêm vài phần, ngã tư đường phía trước hành xe xếp thật dài, cách đó không xa truyền đến tiếng kèn xe hết đợt này đến đợt khác, đèn sau giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Nhè nhẹ lạnh lẽo nghênh diện thổi tới.
Điếu thuốc thon dài kẹp ở trong tay, đầu mấu thuốc chậm rãi bị thiêu đốt, giống như tinh tinh điểm điểm mỏng manh ánh sáng, cô ấy nhẹ hút một hơi, nheo mắt lại, từ từ phun ra đạm bạch sương khói.
Liền như vậy trầm mặc hút xong một điếu thuốc.
Điền Lâm ở phía sau hồi lâu, chờ cô ấy bình tĩnh lại, mới đi lên trước, "Lần này Trình tiểu thư bị thương, người nhà của cô ấy nên nói như thế nào? Tầng quan hệ này giữa hai người không quá tốt để giải thích....."
"Chưa nhìn thấy người trong nhà của em ấy." Giang Ngu giọng nói có điểm ách.
"Cô cô của cô ấy đâu?"
"Sao em lại biết em ấy có cô cô?"
Điền Lâm ngẩng ra một lúc lâu, nói: "Trước kia cô ấy từng nói với em, cô ấy không có cha mẹ, ở tại nhà cô cô."
Giang Ngu nhăn lại mi, quay đầu nhìn nàng, "Em đã sớm biết tình huống gia đình của em ấy.
Vì cái gì lại không nói cho tôi?"
".....Em tưởng rằng chị biết." Điền Lâm xấu hổ mà cười cười.
Giang Ngu nhất thời nghẹn lời, rũ mắt xuống, lại chậm rãi quay lại, "Em ấy nói cho em biết khi nào?"
Điền Lâm đúng sự thật trả lời: "Đoạn thời gian mà cô ấy bị tung tin đồn kia, trước khi đến trường học diễn kịch em có hỏi một chút tình huống, vốn dĩ chỉ là muốn biết càng nhiều sẽ diễn càng giống hơn, không nghĩ tới cô ấy lại rất thản nhiên nói với em."
Sắc mặt Giang Ngu đen tối không rõ.
Mấy ngày đó ở Lăng Châu, cô ấy hai lần nhắc tới người nhà, bạn nhỏ lại bất quá chỉ mất tự nhiên, lần thứ hai mới do do dự dự cùng cô ấy nói thật, vì cái gì?
Đối với trợ lý của cô ấy có thể thản nhiên, vì cái gì đối với cô ấy lại không được?
Trong lòng Giang Ngu nghẹn lại.
"Chị Ngu, có thể là bởi vì Trình tiểu thư khi đối mặt với em tương đối không có gánh nặng, vừa lúc lại xảy ra chuyện kia, cho nên mới thuận miệng nói ra.
Lúc ấy em cũng không để ý, bồi cô ấy diễn kịch xử lý chuyện trước mắt quan trọng hơn." Điền Lâm nhìn thấu tâm tư Giang Ngu, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, một bên giải thích một bên quan sát sắc mặt cô ấy.
Giang Ngu theo bản năng nói: "Ý tứ là em ấy đối mặt với tôi có gánh nặng?"
Ai nha.
Lạc đề rồi.
Nội tâm Điền Lâm cười trộm, hai tay khoanh lại, "Chuyện này thì liền phải hỏi Trình tiểu thư nghĩ như thế nào.
Bất quá, suy nghĩ của tình nhân không cần để ý."
Giang Ngu nhìn ngọn đèn đường ở phía xa xa đến xuất thần.
Một trận tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ yên tĩnh.
Là của Điền Lâm.
Nàng tiếp khởi điện thoại chưa đến vài giây, tươi cười đã đọng lại, biểu tình trở nên nghiêm túc, vội vàng nói vài câu sau đó cúp máy.
"Chị Ngu-----"
"Làm sao vậy?" Giang Ngu sâu kín mà quay mặt lại.
"Vừa rồi Tiểu Hạng ở phòng làm việc nói với em, DM xảy ra vấn đề liên quan đến chính trị, đang bị treo ở trên hot search Weibo, rất nghiêm trọng....." Điền Lâm vừa nói vừa mở Weibo ra, điểm tiến vào hot search nhìn nhìn, một cái từ khóa được tô đỏ vô cùng bắt mắt.
Giang Ngu có chút sửng sốt, nhăn lại mi, thần sắc ngưng trọng, "Vấn đề chính trị là gì?"
Điền Lâm đưa điện thoại qua cho cô ấy xem.
Điểm tiến vào từ khóa nhìn xem, nhãn hàng trang sức "DM" mấy ngày hôm trước vừa tung ra hệ liệt sản phẩm mới, linh cảm thiết kế được lấy từ truyền thuyết thần thoại nào đó ở Trung Quốc, nhưng ở trên website official giới thiệu lại sử dụng từ ngữ nghiêm trọng mang ý nghĩa kỳ thị người Hoa, sau khi được người nhắc nhở, bên phía nhãn hàng vẫn chưa cho ra bất kỳ lời giải thích nào, cũng chậm chạp không sửa chữa dùng từ.
Sau đó liền bùng nổ.
"Đây là làm cái gì vậy a, hợp đồng vừa ký còn chưa đầy một năm....." Điền Lâm thở hốc vì kinh ngạc.
Mùa xuân năm nay, Giang Ngu cũng bên phía nhãn hàng này ký hợp đồng đại ngôn ba năm, Tết Trung Thu hai tháng trước, bên nhãn hàng vừa mới đưa đến một cái vòng cổ "Mắt của Horus", không nghĩ tới đảo mắt một cái liền xảy ra chuyện.
Gặp loại vấn đề chính trị như vậy cũng không có cách nào, chỉ có thể giải ước.
Minh tinh nghệ sĩ không hoàn toàn dựa vào đại ngôn kiếm cơm, nói giải ước liền có thể giải ước, tổn thất rất nhỏ, nhưng người mẫu không giống như vậy, kiếm tiền từ việc đi show cùng chụp ảnh chỉ là một phần, đại ngôn mới là nguồn thu nhập trường kỳ chủ yếu, giải ước tương đương với việc bị thương nặng.
"Cùng chúng ta không quan hệ." Giang Ngu nhìn kỹ tin tức, đem điện thoại đưa lại cho Điền Lâm.
Điền Lâm: "?"
"Tôi ký chính là D&M, còn cái này là DM, kém nhau một cái ký tự, logo đều không giống nhau, em nhìn lại xem."
"....."
Điền Lâm cầm lấy điện thoại lại nhìn một lần, cố ý điểm tiến vào logo hai bên nhãn hàng.
Xác thật bất đồng.
"Độ trùng hợp của tên cao như vậy, lại cùng là nhãn hàng quốc gia, cũng đều làm về trang sức, có lẽ sau lưng cũng có quan hệ gì đó? Vẫn là biết rõ sẽ tương đối tốt hơn, miễn cho chị mơ màng hồ đồ lại trở thành bia ngắm." Điền Lâm ngược lại cũng không thả lỏng, trực giác nói cho nàng biết, sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Biểu tình Giang Ngu nhàn nhạt, tựa hồ không chút nào để ý đến chuyện này, không chút để ý nói: "Em xử lý đi, tôi đi về trước."
Màn đêm buông xuống, lạnh lẽo tập người.
Nội thành xe cộ chật chội như nêm cối, từ công ty đến khách sạn ước chừng mất gần nửa giờ, Giang Ngu cũng không còn nhớ rõ bản thân đã đến nơi này bao nhiêu lần, nhìn ánh đèn bên ngoài cửa khách sạn, ngược lại lại cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như trở về nhà của mình vậy.
Mấy ngày nay đi sớm về trễ, thời điểm rời giường bạn nhỏ vẫn còn đang ngủ ngon lành, đến thời điểm trở về bạn nhỏ đã đi vào giấc mộng, số lần các cô nói chuyện với nhau, một bàn tay cũng đếm không hết.
Đẩy cửa ra, ánh đèn bên trong phòng khách sáng ngời.
Cô gái nhỏ ngồi ở trước bàn ăn, nhìn chằm chằm vào máy tính, hai tay đặt trên bàn phím nhanh nhạy đánh chữ, bởi vì quá mức chuyên chú, hoàn toàn không nhận thấy được có người tiến vào.
Một trận mùi hương diên vĩ quen thuộc chui vào trong xoang mũi.
"Đang làm cái gì?" Một bàn tay Giang Ngu đặt trên vai cô, ánh mắt đảo qua màn hình máy tính.
Trình Tô Nhiên sợ tới mức tay run run, không cẩn thận đánh sai chữ, tức giận mà ngẩng đầu lên, vừa thấy là Giang Ngu, cảm xúc lại hiểm hiểm thu trở về.
"Chị....!Chị tiến vào tại sao lại không có âm thanh gì a? Làm em sợ muốn chết."
Giang Ngu giật mình, trong nháy mắt kia bị biểu tình tức giận của cô kinh đến, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, xoa xoa đầu cô, cười nói: "Là em quá tập trung."
"Ai, em đang bổ sung bài vở." Trình Tô Nhiên vểnh miệng lên.
Cô vừa mới tắm xong, khuôn mắt nhỏ trắng nõn lộ ra hồng nhuận, sợi tóc mềm mại rơi rụng trên cổ áo, sấn đến hai thanh xương quay xanh bình thẳng càng thêm trong suốt mê người, nhìn vào sâu thêm, là phong cảnh như ẩn như hiện.
Giang Ngu cầm lòng không được cong lưng, môi chậm rãi tiến gần đến lỗ tai tinh xảo của cô, hôn lên, "Nhưng mà tôi nhớ em, em không nhớ tôi sao?"
"A, không được, ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng, chờ em viết xong lại nói." Trình Tô Nhiên trong lòng sốt ruột, có điểm không kiên nhẫn, duỗi tay đẩy cô ấy một cái, tiếp tục nắm lấy chuột đem chỗ chữ sai xóa bỏ, một lần nữa đánh vào văn tự chính xác.
Nằm viện nửa tháng này, cô chậm trễ một chút khóa học, thiếu vài lần bài vở, sau khi từ Lăng Châu trở về điên cuồng bổ sung ba ngày, trừ bỏ đi học, chính là ôm máy tính đến thư viện.
Thân thể Giang Ngu hơi cương, tươi cười ở bên môi ngưng lại một lát, vòng qua ghế dựa, ngồi vào bên cạnh cô gái nhỏ, "Được, tôi bồi em."
"......."
Trình Tô Nhiên mới vừa đánh được mấy chữ, lại dừng lại, một bàn tay chống bả vai cô ấy, nửa là xin tha nửa là làm nũng nói: "Ai nha, chị, chị ngồi ở chỗ này sẽ làm em phân tâm, viết như thế nào? Đến sô pha ngồi đi, nếu không liền đi tắm rửa? Lên giường nằm cũng được, làm ơn làm ơn-----"
Cô đẩy Giang Ngu bất động, chắp tay trước ngực hướng cô ấy bái bái.
Giang Ngu nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ hồi lâu, đáy mắt hiện lên nhàn nhạt chán nản, thu hồi tươi cười, yên lặng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Cô ấy ôm áo ngủ tiến vào phòng tắm, bình thường tắm rửa phải mất hai mươi phút, hôm nay chỉ mất mười phút đã xong, tẩy tẩy tốc độ liền không tự giác mà nhanh hơn, nhưng sau khi tắm rửa xong đi ra, Trình Tô Nhiên như cũ ngồi ở trước máy tính, đôi tay nhanh nhẹn gõ bàn phím.
Giang Ngu cầm quyển sách, không nói một lời đi đến cạnh sô pha ngồi xuống, vừa xem vừa chờ.
Rãnh rỗi nhàm chán thời gian cũng từ khe hở ngón tay chạy chốn.
7 giờ, 8 giờ, 9 giờ....
Rất nhanh đã 10 giờ.
Bên tai tiếng gõ bàn phím đứt quãng, Giang Ngu buông sách xuống, quay đầu nhìn thoáng qua, cô gái nhỏ rụt vai ngồi lệch trên ghế, lộ ra mệt mỏi.
Nhưng cũng không có dấu hiệu muốn kết thúc.
Không thể thúc giục, cũng không thể để bạn nhỏ buông bài vở xuống để thảo cô ấy niềm vui, chỉ là nhiều ít cũng có chút không thoải mái, bận rộn mấy ngày, cho rằng bản thân vắng vẻ bạn nhỏ, riêng đêm nay sớm nhất trở về, ai ngờ, bạn nhỏ ngược lại lại ngại cô ấy vướng bận.
Rõ ràng cô ấy mới là kim chủ.
Giang Ngu cười nhạo, tính toán lại chờ một lát nữa liền đi ngủ, cầm lấy điện thoại, tùy ý điểm vào Weibo.
Tên của cô ấy treo ở top 3 hot search.
"??"
[ Giang Ngu DM ]
Cô ấy ẩn ẩn có dự cảm chẳng lành, điểm đi vào, quả nhiên, account marketing điểm đến đại danh cô ấy, âm dương quái khí ám chỉ cô ấy không cùng bên phía nhãn hàng giải ước.
Ba bình luận hot nhất đứng đầu đều là mắng cô ấy.
"Kiếm đồng tiền dơ bẩn", "Quân bán nước, "Đồ đê tiện".....!Muốn có bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu.
Giang Ngu lướt xuống, mới nhìn thấy người qua đường lý trí vào thảo luận, cũng có người phổ cập kiến thức không phải cùng một cái nhãn hàng, nhưng tựa hồ đều vô dụng, chó điên dị thường hung mãnh.
Khả năng là đã đắc tội với người khác.
Cô ấy xem đến bật cười.
Thoát khỏi Weibo, buông điện thoại xuống, ngáp một cái.
"Nhiên Nhiên, đã xong chưa?" Cô ấy đứng lên.
Trình Tô Nhiên mí mắt cũng không nâng, vẫy vẫy tay, sắc mặt Giang Ngu tối lại, không nói gì, xoay người về phòng, dùng sức đóng cửa lại.
- ----- phanh!
Chấn đến trái tim Trình Tô Nhiên run lên.
Toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Dại ra một lúc lâu, Trình Tô Nhiên nhìn trên màn hình chỉ còn kém một câu nữa, đột nhiên cảm thấy bực bội.
Cô tùy tiện suy nghĩ đại một câu kết cục rắm chó không liên quan, vội vàng lưu lại tắt máy tính, bất chấp trên bàn hỗn độn cũng không thu thập, trở về phòng.
Đèn vẫn sáng, Giang Ngu nằm nghiêng ở trên giường, chỉ lộ đầu ra.
"Chị....."
"Chị ngủ chưa?"
Trình tô Nhiên chui vào ổ chăn, tắt đèn, thảo ngoan mà ôm lấy Giang Ngu, nhuyễn thanh nói: "Em viết xong rồi, chị."
Giang Ngu đẩy tay cô ra..
Danh Sách Chương: