Trò chơi vẫn còn tiếp tục.
Tuy rằng không có chìa khóa gợi ý, nhưng có thêm thời gian để nghiên cứu cách bày trí của cơ quan xung quanh.
Trên bàn dài có mấy đĩa thức ăn cùng một vài chai nước, dưới đáy của chai có mấy cái tròng mắt người đỏ tươi, trên ngăn tủ đối diện có đặt mấy cái đầu người dính máu, liếc mắt nhìn qua rất giống đầu người chết thật.
"Đợi chút nữa hẳn là dùng chìa khóa mở cái ngăn tủ này, bên trong khẳng định là chứa đạo cụ hoặc là gợi ý."
"Bên này còn có một cái khóa mật khẩu, không biết dùng để làm gì...."
"Có chút khó a."
Mọi người thảo luận vài câu.
Vừa rồi bị NPC dọa sợ tới mức thét loạn nơi nơi mà chạy, tiêu hao rất nhiều thể lực, lúc này đã có chút mệt mỏi, một bên nói chuyện một bên đứng nghỉ ngơi.
Trình Tô Nhiên vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn hành lang tối đen như mực, ánh sáng yếu ớt chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi hai ba bước, xa hơn một chút liền giống như vực sâu vô tận hắc ám, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy tinh tinh điểm điểm ánh sáng huỳnh quang.
Cô trơ mắt nhìn thân ảnh Giang Ngu biến mất trong bóng tối, không bao lâu liền cũng không nghe thấy tiếng bước chân nữa.
Không biết hành lang này dài bao nhiêu, đi xong lại quay trở về thì mất bao lâu, cô nhớ tới bộ dáng bởi vì sợ hãi mà dại ra của Giang Ngu vừa rồi, trong lòng càng thêm bất an, nôn nóng, như là con diều đang thả trong tay, đột nhiên dậy bị cắt đứt, rốt cuộc cũng không trở về nữa.
Cô cắn chặt môi, ninh mi, móng tay bất tri bất giác khảm sâu vào lòng bàn tay.
Lục Tri Kiều từ lúc nãy vẫn luôn nhìn cô, cảm xúc đại khái là sẽ lây lan, cũng không khỏi trở nên lo lắng, "Tôi cảm thấy trạng thái của Giang Ngu không tốt lắm, có cần đi tiếp ứng một chút hay không?"
"Em đi!" Trình Tô Nhiên cùng Bạch Lộ đồng thời nói.
Kỳ Ngôn nghe tiếng nhìn qua, xua xua tay nói: "Chị ấy cũng đã nói phải tuân thủ quy tắc, khẳng định bản thân đã có chuẩn bị, rốt cuộc cũng là người trưởng thành như vậy rồi.
Không có việc gì, hẳn là cũng sắp trở về rồi."
Vừa dứt lời, đột nhiên hành lang sáng lên, đèn điện trên trần nhà toàn bộ đều được mở.
Toàn bộ kết cấu bên trong ngôi nhà thình lình bại lộ trong tầm mắt, xem đến rõ ràng, cánh cửa ven tường mở ra, hai nhân viên công tác không mang mặt nạ từ bên trong bước ra, bước đi vội vàng thẳng đến chỗ đặt quan tài.
"Sao lại thế này? Xảy ra trục trặc sao?" Mọi người hai mắt nhìn nhau.
Trình Tô Nhiên nhìn chằm chằm vào hành lang, trong nháy mắt cảm giác mãnh liệt có chuyện xấu xảy ra, cất bước tiến lên.
"A, tiểu Trình-----" Lục Tri Kiều gọi cô.
Cùng lúc đó, một cánh cửa khác trong phòng cũng mở ra, một nữ nhân viên công tác cột tóc đuôi ngựa đi ra, biểu tình khẩn trương nhìn quét một vòng, nói: "Xin hỏi mọi người có quen biết biết người chơi vừa rồi làm nhiệm vụ một người không?"
"Quen biết a, chúng tôi đi cùng nhau." Bạch Lộ nói.
Nhân viên công tác chỉ chỉ hành lang, "Trên camera theo dõi nhìn thấy cô ấy ngất xỉu, không rõ tình huống như thế nào, đồng nghiệp bên này của chúng tôi vừa mới đi qua...."
Không đợi cô gái đó nói xong, Bạch Lộ đã xoay người chạy đi ra ngoài, những người còn lại hậu tri hậu giác thay đổi sắc mặt, vội vàng đuổi theo.
Toàn bộ hành lang ánh đèn sáng ngời, vách tường vẽ đầy hình ảnh quỷ dị khủng bố, cuối chỗ ánh đèn màu đỏ tối có một cổ quan tài lớn màu đen, Giang Ngu ngã trên mặt đất, mảnh giấy manh mối rơi ngay bên cạnh, đầu người giả dính máu trong tay lăn đến một bên.
Hai mắt cô ấy nhắm chặt, sắc môi trở nên trắng bệch, tóc dài tán loạn che khuất khuôn mặt.
Hai nhân viên công tác vây quanh bên cạnh cô ấy, Trình Tô Nhiên bước nhanh tiến lên, nhìn thấy một màn như vậy, trong đầu thoáng chốc ầm ầm nổ vang, trỗng rỗng.
"Chị....."
Giang Ngu mơ một giấc mơ.
Trong mơ có vô tận thanh âm cãi nhau, nam nhân ở đó rống, nữ nhân ở đó khóc, cô ấy nho nhỏ trốn phía sau sô pha run bần bật.
Trong mơ còn có vụn vặn hình ảnh, nữ nhân cầm một con dao cắt lên cổ tay, nằm trên mặt đất, trên mặt đất đều là thủy tinh vỡ nát cùng với máu.
Có đôi khi là trời nắng, có đôi khi là mưa to, thanh âm cãi nhau vô tận không điểm dừng.
Sau đó không còn thấy nam nhân đó nữa, trong nhà chỉ còn lại cô ấy cùng nữ nhân kia.
"Thứ lỗ vốn đáng chết."
"Nếu mày là con trai, lớn lên cũng sẽ chạy theo hồ ly tinh?"
Nữ nhân dùng ánh mắt thù hận nhìn cô ấy.
Cô ấy bị dọa khóc.
Bàn tay, gậy gỗ, dây thừng không một chút lưu tình rơi xuống, thanh âm kêu khóc của cô ấy càng ngày càng lớn, tê tâm liệt phế, cô ấy đau, nơi nơi đều đau, cuối cùng bị nhốt vào trong phòng nhỏ.
Trời tối, phòng cũng tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy, trong bóng đêm giống như nơi nơi đều là quái thú.
Cô ấy khóc lóc gọi mẹ, khóc lóc đập cửa, chụp tường, lại không nhận được bất luận một cái gì đáp lại, khóc rồi lại khóc đến khi mệt lã, thiếp đi.....
Giấc mơ rất mơ hồ.
Dưới bầu trời mưa bụi, trên con đường nhỏ trong thôn lầy lội đầy bùn đất, một chiếc xe đạp kiểu cũ lung lay chạy đi, cô gái nhỏ 6 tuổi ngồi ở phía sau xe, hai tay nhỏ gắt gao nắm lấy quần áo của mẹ.
Mưa bụi dừng lại trên tóc cô ấy, trên lông mi, gương mặt, băng băng lương lương.
Khí trời đầu xuân vẫn còn lạnh, cô ấy chỉ mặc một cái áo tay dài cùng một chiếc quần kẻ nhung, cõng cặp sách nhỏ lạnh đến phát run.
Xe đạp phát ra thanh âm "kẽo kẹt kẽo kẹt", vẫn luôn vang, vang lên rất lâu mới ngừng lại trước một gian nhà.
Đây là nhà bà ngoại.
Cô ấy nhớ rõ ngày hôm đó mẹ rất ôn nhu, bà ngoại cũng phá lệ mang ra rất nhiều điểm tâm cùng đồ ăn vặt, cô ấy ngồi trên băng ghế nhỏ ăn, ăn rồi lại ăn, mẹ cùng bà ngoại đi ra ngoài nói chuyện, lại sau đó nữa, mẹ liền rời đi.
Bà ngoại xụ mặt nói với cô ấy: "Về sau liền ở đây với tao!"
Cô ấy sợ hãi, cõng cặp sách nhỏ trên lưng đuổi theo mẹ, bị bà ngoại bắt trở về, không chịu ăn cơm, ôm bụng đói ngủ.
Ban đêm lại bị mưa to cùng sấm chớp làm cho bừng tỉnh, trên giường đều là nước tiểu, khóc không ngừng, bà ngoại tức giận chửi ầm lên, càng mắng cô ấy càng khóc đến lợi hại.
"Tiểu ba ba nhãi con tao thiếu mày à!" Bà ngoại một bên mắng một bên túm cô ấy ra cửa, cầm ô kéo về hướng trên núi.
Mưa rất to, tia chớp đem không trung sáng như ban ngày, một trận sấm sét vang lên lại một trận nối tiếp, bóng cây trên núi rừng lay động, giống như ma quỷ.
Cô ấy vừa lạnh vừa sợ, trên người ướt hơn phân nửa, run rẩy không ngừng, bị kéo cả người dính đầy bùn đất, sau đó liền đến trước một gian nhà gỗ tối tăm.
Bà ngoài đem cô ném vào trong, khóe cửa lại.....
Giấc mơ ngày càng rõ ràng.
Giờ ra chơi trong sân trường, trống không, cô ấy bị một đám cả trai lẫn gái vứt cặp sách đổ đồ vật, cười nhạo cô ấy, nắm tóc cô ấy đến rối loạn, hướng cô ấy nhổ nước bọt, ném bùn hôi.
"Tụi mày xem nó có giống một con chó đất không ha ha ha ha....."
Mười hai tuổi cô ấy thân cao 1 mét 7, ở trước mặt một đám bạn học chỉ cao 1 mét 6 mềm yếu giống như một con cừu, mọi người đặt cho cô ấy rất nhiều biệt danh, tỷ như tên ngốc to con, tỷ như đại cẩu hùng*.
*Đại cẩu hùng: Là một loài gấu chó.
Dùng để chỉ những người hèn yếu bất tài
Ngày đó cô ấy bị nhốt trong phòng chứa đồ thẳng đến khi trời tối, mới được một lão sư về nhà trễ phát hiện.
Giấc mơ khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, bóng tối là mãnh thú ngủ say trong lòng cô ấy, là ma quỷ cắn nuốt linh hồn cô ấy, cô ấy bị cầm tù bên trong vực sâu của bóng tối, vì thế mới nỗ lực giãy giụa, chạy trốn.....
Cô ấy mở choàng mắt.
Trần nhà tuyết trắng, ánh đèn chói mắt, cô ấy nheo mắt lại, đại não có vài giây ngắn ngủi trống rỗng, rồi sau đó mới phản ứng lại, chính mình nằm mơ.
"Tỉnh tỉnh!"
"Chị Ngu...."
"Tôi đi gọi tiểu Trình."
Bên người vây quanh một đám người, Giang Ngu yên lặng nhìn các nàng trong chốc lát, lại nhìn nhìn trần nhà, nhăn lại mi, "Đây là nơi nào? Không phải đang chơi trò chơi sao?" Nói xong liền ngồi dậy.
"Ở bệnh viện," Bạch Lộ vội vàng tiến lên, đỡ cô ấy dựa vào đầu giường, "Vốn dĩ là đang chơi trò chơi, trong lúc làm nhiệm vụ chị té xỉu, dọa cho bọn em nhảy dựng, sau liền đem chị đưa đến bệnh viện."
Giang Ngu nhớ lại cảnh tượng ở trong mật thất, nhắm mắt, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, "Bác sĩ có nói cái gì không?"
"Nói cơ thể của chị không có việc gì, có thể nguyên nhân là do chướng ngại tâm lý." Bạch Lộ khẩn trương mà nhìn cô ấy.
Không khí lâm vào yên tĩnh.
Biểu tình Giang Ngu có chút hoảng hốt, thật lâu sau, than nhẹ một tiếng: "Xin lỗi, làm mọi người mất hứng rồi."
Cô ấy chung quy vẫn thất bại một lần nữa.
"Không, Giang tổng, trò chơi thì khi nào chơi đều được, thân thể của cô càng quan trọng hơn...." Mấy đồng nghiệp xung quanh lộ ra sắc mặt sợ hãi, liên tục lắc đầu.
Các nàng chỉ là nhân viên công ty, không phải đoàn đội cá nhân đi theo bên người Giang Ngu nhiều năm, cũng không hiểu biết tính tình cùng tính cách của cô ấy.
Ở trong mắt các nàng, trước tiên Giang Ngu chính là bà chủ, sau đó mới là siêu mẫu.
Giang Ngu chỉ là cười cười, không nói cái gì nữa.
"Chị....."
Thân ảnh nhỏ yếu mảnh khảnh của cô gái nhỏ xuất hiện ở cửa, hai mắt ửng đỏ, biểu tình tối tăm mà nhìn cô ấy, nhẹ hô một tiếng, tựa hồ muốn đi vào, rồi lại không nhúc nhích.
Ánh mắt Giang Ngu chuyển qua, biểu tình khẽ nhúc nhích, tay vỗ vỗ vị trí bên người nói: "Bạch Lộ, em cùng mọi người ra ngoài một chút đi."
"Vì cái gì a?" Bạch Lộ ôm lấy bả vai cô ấy không buông.
"Tôi cùng em gái của tôi nói mấy câu."
Những người còn lại nhưng thật ra rất tự giác, chủ động lui ra ngoài, Bạch Lộ ngốc tại đây cũng không phải, liếc mắt nhìn Trình Tô Nhiên một cái, không tình nguyện buông tay ra, đi theo đi ra ngoài,
Chỉ còn lại hai người các cô.
Trình Tô Nhiên vẫn như cũ đứng bất động ở cửa, ánh mắt sợ hãi, Giang Ngu cười hướng cô vẫy vẫy tay, "Lại đây, bạn nhỏ."
Cô chậm rãi đi qua.
"Chị...."
"Ừm?" Giang Ngu duỗi tay đem người kéo vào trong lòng ngực, "Đôi mắt sao lại hồng hồng như vậy? Có phải lại biến thành tiểu khóc bao rồi hay không?"
Trình Tô Nhiên nhìn cô ấy, giọng nói có vài phần nghẹn ngào: "Thực xin lỗi, nếu không phải em quấn lấy chị cùng đi, thì sẽ không....."
"Hư-----" Giang Ngu nhẹ giọng đánh gãy, hôn hôn cái trán của cô, "Là chính tôi muốn đi, không liên quan đến em, không được nghĩ như vậy."
"Nhưng mà rõ ràng là chị không muốn đi, là em....." Nói còn chưa dứt lời, trên trán Trình Tô Nhiên đã ăn một cái gõ thật mạnh, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nghiêng đầu dựa vào trên vai Giang Ngu.
Mỗi lần sắp sửa phát sinh chuyện gì không tốt, trong lòng của cô liền sẽ sinh bất an, lo âu bực bội, loại trực giác này thường rất chuẩn.
Ngay lúc cô tiến lên, nhìn thấy Giang ngu té xỉu trên mặt đất, một khắc đó tâm lạnh một nửa.
Cô cảm thấy nhất định cô ấy sẽ không tha thứ cho mình.
Cho dù chị ấy không có việc gì.
Đều là cô sai.
"Ngoan."
Một cái hôn trấn an dừng lại tại nơi bị gõ kia.
Phiến môi kia rất mềm, rất ấm, dừng lại một lát mới rời đi.
"Chuyện tôi không muốn làm, bất luận kẻ nào quấn lấy cũng không thay đổi, em lại nghĩ như vậy, tôi liền tức giận." Giang Ngu ôn nhu dỗ dành nói, đầu ngón tay phất khai tóc mái hỗn độn của cô, dọc theo lỗ tai trượt xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô.
Trình Tô Nhiên mím môi, đang muốn nói cái gì, một trận tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa đi vào.
"Chị Ngu-----"
Biểu tình Điền Lâm nôn nóng mà vọt vào.
Hai người đồng thời giương mắt lên.
"Chị hù chết em....!Không có chuyện gì chứ? Bác sĩ nói như thế nào? Em đã nói với chị đừng chơi cái loại trò chơi này, bài học lần trước chị đã quên rồi sao? Loại này như thế nào...." Nàng thấy tinh thần Giang Ngu tạm được, sắc mặt không có gì dị thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, một bên vừa đi lại đây một bên quở trách.
Giang Ngu nhăn lại mi, ho nhẹ một tiếng: "Khụ, bạn nhỏ, em ra ngoài trước đi."
"A, được...." Trình Tô Nhiên có chút lưu luyến, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ra ngoài, đóng cửa lại cho các nàng.
Mọi người đều chờ ở bên ngoài, thấy cô đi ra ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Ánh mắt của cô dừng lại trên người Kỳ Ngôn.
"Chị Ngôn Ngôn...."
"?"
Trình Tô Nhiên đi đến bên người Kỳ Ngôn, do dự một lát, nhỏ giọng nói: "Chị có thể ra đây một chút không? Em....có chút việc muốn hỏi chị.".
Danh Sách Chương: