Triệu Ý Hàm túm chặt cổ áo Trình Tô Nhiên, giơ tay lên chuẩn bị tát một cái nữa, động tác Trình Tô Nhiên cực nhanh bắt lấy cổ tay cô ta, một cái tay khác chống lên bả vai Triệu Ý Hàm, ý đồ đem người đẩy ra.
Nhưng hiển nhiên, Triệu Ý Hàm bị chọc giận, một bộ dáng hung thần ác sát quấn lấy Trình Tô Nhiên không buông, tay cô tay đang túm cổ áo của Trình Tô Nhiên buông ra, hướng trán Trình Tô Nhiên tát một cái.
Vốn dĩ Trình Tô Nhiên không muốn đánh nhau, bị một cái tát này đánh đến ngốc hai giây, tức khắc lửa giận công tâm, một quyền nặng nề đấm vào bụng Triệu Ý Hàm.
Hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau rất nhanh vặn vào đánh nhau.
Giang Ngu xa xa mà nhìn, cả kinh trợn mắt há hốc mồn, cánh tay đưa ra đang muốn mở cửa xe lại thu trở về.
Trong nhận thức của cô ấy, bạn nhỏ từ trước đến nay đều ngoan ngoãn nghe lời, văn tĩnh nội liễm, tính tình mềm mại, khuôn mặt lại sinh đến thanh thuần linh động, thoạt nhìn giống như một con thỏ trắng nhỏ phúc hậu vô hại, vĩnh viễn bị người khi dễ, xâu xé.
Làm chim hoàng yến, loại tính cách này thập phần khiến cô ấy yêu thích.
Nhưng làm một người bình đẳng, cô ấy tổng lại cảm thấy kém một chút gì đó.
Giờ phút này, một bàn tay Trình Tô Nhiên bóp chặt cổ Triệu Ý Hàm, một cái tay khác nắm tóc cô ta, đem người hạ gục trên mặt đất, vừa đá vừa đánh, giống như một con sư tử cái hung dữ bị chọc giận điên lên.
Nhìn một màn trước mắt này, trong lòng Giang Ngu sinh ra cảm giác vui mừng, lại có chút thống khoái.
Tiểu hổ cái này, thật sự rất tàn nhẫn.
Cô ấy cầm lòng không được khóe môi cong lên.
Nhưng không bao lâu, Trình Tô Nhiên dần dần chiếm thế hạ phong.
Cô quá gầy, khung xương tinh tế, bình thường chỉ lo đọc sách cũng không vận động, một cổ sức bật lên dùng hết liền không còn lực địch lại nữa, bị Triệu Ý Hàm ấn ở trên mặt đất tát vài cái.
Người đi đường đi ngang qua ghé mắt vây xem, lại không có một ai tiến lên ngăn cản, chỉ sợ đều đang tưởng tượng đây là tiết mục nguyên phối đánh tiểu tam, ai cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Giang Ngu xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn chằm chằm các cô, không khỏi nhíu mày, vì bạn nhỏ lau mồ hôi, có chút ngồi không yên.
Đó là chim nhỏ cô ấy dưỡng, ai cũng không thể đụng vào.
Nhưng nếu đi xuống như vậy......
Cô ấy sốt ruột, tay sờ đến kéo cửa, hơi chút dùng lực, cửa xe mở ra, trong phúc chốc có một cổ xúc động mãnh liệt muốn đi ra ngoài.
Không được----
Không thể đi ra.
Tuy rằng cô ấy không phải đại minh tinh, nhưng người nhận thức cô ấy chỉ nhiều chứ không ít, tháng trước vừa mới trải qua một hồi gió lốc dư luận, trước mắt càng hẳn là nên thu liễm một chút.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất đi?
Trên xe cũng không có đồ vật linh tinh như kính râm hay khẩu trang có thể che đậy.
Nháy mắt Giang Ngu bình tĩnh lại, đóng lại cửa xe, cũng không dám tiếp tục nhìn thân ảnh hai cô gái nữa, cô ấy ghé vào trên tay lái, thấp chôn mặt xuống.
Không bao lâu, nhịn không được, lại giương mắt lên nhìn.
Chỉ thấy Trình Tô Nhiên dùng sức nắm lấy tóc Triệu Ý Hàm, nắm đến cơ thể cô ta không tự chủ được ngưỡng ra phía sau, trên tay tức khắc mất đi khống chế, Trình Tô Nhiên nhân cơ hội đem cô ta đè lại trên mặt đất, đầu gối quỳ lên ngăn lại cánh tay cô ta, một tay kia hung hăng đấm vào đầu.
Triệu Ý Hàm giãy giụa đẩy cô ra, lăn long lóc một cái bò dậy liền chạy.
Trình Tô Nhiên thuận tay nhặt một hòn đá nhỏ ném qua.
Không nghiêng không lệch trúng ở giữa lưng cô ta.
Người chạy.
Giang Ngu thở phào một hơi, thân thể ngã ra tựa vào lưng ghế.
Bầu trời tối dần, đèn đường chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo sâu kín, chiếu đến trên thân ảnh cô tịch tàn nhẫn của cô gái nhỏ.
Trình Tô Nhiên ngốc lăng tại chỗ, thở phì phò, ngực một trận rồi lại một trận kịch liệt phập phồng, trên mặt, trên tóc dính đầy tro bụi, chật vật đến cực điểm.
Bình tĩnh trong chốc lát, cô lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía khúc cua.
Chiếc xe màu trắng quen thuộc lẳng lặng ngừng nghiêng ở đối diện.
Xong đời.
Sẽ không bị chị ấy thấy đi?
Trình Tô Nhiên có điểm hoảng, vội vàng vỗ vỗ quần áo, lau mặt, lung tung buột lại tóc, thu thập cảm xúc thật tốt, làm bộ dáng như không có việc gì đi qua.
Kéo ra cửa phó lái, trước một giây khi lên xe lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, "Chị, chúng ta đi thôi."
Cách càng gần, nương theo ánh đèn trong xe mới thấy rõ, hai bên mặt cô gái nhỏ vừa hồng vừa sưng, hiện lên thật sâu năm ngón tay ấn, trên trán dính bùn xám xịt, giống như một con chim nhỏ bị nhổ trọc sạch lông xinh đẹp, cố tình còn ra vẻ kiên cường cười tươi, vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Đôi mắt Giang Ngu tối lại, không nói chuyện, từ trong túi lấy ra khăn ướt, cẩn thận thay cô lau đi bùn đất cùng mồ hôi trên mặt.
Lông mi Trình Tô Nhiên run rẩy, có chút thụ sủng nhược kinh, cương thân thể không dám động đậy.
"Đau không?" Lau xong, lòng bàn tay Giang Ngu dán sát vào khuôn mặt sưng đỏ của cô gái nhỏ, cảm nhận được độ ấm nóng bỏng, tâm bị nắm lên.
Trình Tô Nhiên cúi đầu, chóp mũi phiếm toan, nhỏ giọng nói: "Không đau."
Lại nói dối.
Giang Ngu bất đắc dĩ mà cười, không đợi cô ấy nói cái gì, bạn nhỏ lại lần nữa mở miệng: "Chị....Chị.....Đều thấy hết rồi sao?"
"Ừm."
"......"
Trình Tô Nhiên đem đầu vùi đến thật thấp, tóc mái buông xuống che khuất đôi mắt cô, tàng nổi lên cảm xúc.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, cô rất muốn ôm lấy Giang Ngu khóc lóc kể lể ủy khuất của bản thân, bởi vì Giang Ngu là người thân cận nhất của cô ở cái thành phố này, nhưng mà lý trí nói cho cô biết, bản thân chỉ là chim hoàng yến, không có kim chủ nào thích tình nhân của mình chọc thêm phiền toán, chỉ còn mười lăm ngày nữa, phải thật tốt quý trọng.
Cô đang đợi chị ấy mở miệng hỏi cô chuyện là như thế nào, cũng không biết chị ấy sẽ đối đãi với mình ra sao.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh đèn trong xe hòa tan cái lạnh đêm cuối thu, chỉ nghe thấy hô hấp lẫn nhau giao hội, còn có tiếng tim đập dồn dập của bản thân, vô cùng dày vò.
Giang Ngu cái gì cũng chưa nói, vẫn duy trì tư thế bất động.
"Chị...."
Rốt cuộc, Trình Tô Nhiên nhịn không được nữa, lấy hết can đảm mở miệng, "Em....!Có phải rất ác liệt hay không?"
"Đáng đánh."
"?"
Giang Ngu nâng cằm cô gái nhỏ lên, khiến cho cô ngẩng đầu, ôn nhu nói: "Ai đánh em, em liền đánh trả lại, giúp người khác là chuyện tốt không sai, nhưng trước đó, đầu tiên phải cho người khác biết em không dễ khi dễ.
Đại đa số thời điểm, chỉ có bản thân mới có thể bảo vệ bản thân."
Dứt lời, hôn một cái lên đôi môi mềm mại của cô, giống như an ủi.
Trình Tô Nhiên ngơ ngác mà nhìn Giang Ngu, đáy lòng phiếm toan, trong mắt chớp động liễm diễm ánh nước, chỉ trong chốc lát phòng bị của bản thân đã tan rã, vứt đi băn khoan đang có.
Cô ôm lấy Giang Ngu.
Cố gắng khiến cho nước mắt không rơi, cô sợ bản thân khóc thành tiếng, cắn chặt môi, tiểu tâm mà trừu khí.
Giang Ngu nghe cô áp lực nức nở, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, lòng bàn tay ôn nhu mà vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Ngoan, muốn khóc liền lớn tiếng khóc lên, phát tiết xong rồi sẽ dễ chịu hơn một chút."
"Em mới không khóc....." Trình Tô Nhiên chôn mặt ở bên cổ cô ấy cọ cọ, giọng nói nghẹn ngào.
Phốc.
Giang Ngu nhấp miệng cười, nói theo: "Được được được, không khóc, bạn nhỏ của chúng ta rất kiên cường."
Mới vừa rồi đánh nhau còn là một bộ dáng hung ác, là tiểu hổ cái giương nanh múa vuốt, quay đầu lại lúc này liền ở trong lòng ngực cô ấy ủy khuất mà khóc, biến thành thỏ trắng nhỏ ngoan mềm, tương phản thật sự lớn, tâm của cô ấy cũng đều bị hòa tan.
Mơ hồ bên trong còn có chút tò mò, muốn biết chuyện hôm nay là như thế nào, nhưng chung quy vẫn đánh mất ý niệm.
Cô ấy là kim chủ, sẽ không quan tâm những thứ đó.
Giang Ngu ấn xuống lòng hiếu kỳ đang ngo ngoe rục rịch của mình.
"Thực xin lỗi, để chị chê cười...." Trình Tô Nhiên ngẫng đầu, mí mắt gục xuống.
Mặt đỏ, đôi mắt hồng, cái mũi cũng hồng, toàn bộ khuôn mặt cơ hồ đều hồng thành một mảnh, trên lông mi còn treo lên bọt nước trong suốt.
"Không phải chê cười," Giang Ngu lắc đầu, đẩy ra sợi tóc hỗn độn trên trán cô, "Là làm tôi lau mắt mà nhìn."
"Hả?"
"Nguyên lai thỏ con nóng nảy cũng sẽ cắn người."
Trình Tô Nhiên hiểu được, thẹn thùng mà cười một cái.
"Được rồi, trở về thôi, mặt em cần được đắp." Giang Ngu hôn hôn trán cô, duỗi tay kéo đai an toàn thay cô cài lại thật tốt.
Bạn nhỏ ngoan ngoãn bị giữ ngồi trên ghế.
Xe chuyển sang đường lớn, đi vào tuyến đường chính, khi đang đi qua trạm giao thông công cộng, Trình Tô Nhiên lơ đãng nhìn thấy Triệu Ý Hàm đang chờ xe---- giơ điện thoại không biết đang nói chuyện với ai, trên mặt tràn ngập biểu tình lấy lòng, trên lưng mang một cái túi xa xỉ Logo vô cùng bắt mắt, nhìn chỉ làm người cảm thấy châm chọc.
Trình Tô Nhiên móc điện thoại ra, điểm vào Wechat, ở trong danh sách tìm được tên Triệu Ý Hàm, đang muốn thêm vào danh sách đen.
"Bạn nhỏ."
"A?"
Phía trước là đèn đỏ, Giang Ngu thả chậm tốc độ xe, quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Vô luận là nguyên nhân gì, quan hệ gì, có người mạo phạm em, sự bất quá tam, không cần một mặt chịu đựng."
Sau khi Trình Tô Nhiên sửng sốt một lúc lâu, kinh hỉ phát hiện hai người lại chung suy nghĩ, liên tục gật đầu, "Ừm, em cũng nghĩ như vậy, ai cũng không thể đều muốn khi dễ đến trên đầu em."
Nói xong, dứt khoát lưu loát mà kéo Triệu Ý Hàm vào danh sách đen.
Lại nói ở trong lòng: Trừ bỏ chị.
........
Sau khi kéo Triệu Ý Hàm vào danh sách đen, Trình Tô Nhiên còn muốn đem cô cô cũng kéo vào, nhưng suy xét hộ khẩu của bản thân còn ở bên kia, do dự mãi, vẫn là giữ lại.
Khoảng cách đến kỳ hạn của hiệp ước ngày càng gần.
Cô hy vọng thời gian có thể chậm lại một chút, nhưng ông trời tựa hồ càng muốn cùng cô đối nghịch, cô càng hy vọng, thời gian càng trôi nhanh hơn.
Mà lại vào lúc này, một cái tin tức đối với cô mà nói không khác gì "tin dữ" đột nhiên rơi xuống-----
Giang Ngu phải đi quay chương trình giải trí.
Show giải trí có tên là < Trở thành thế giới của tôi >, địa điểm quay được chọn là ở quê nhà Lăng Châu của Trình Tô Nhiên, vì để chuẩn bị cho thời gian quay hình, những khách mời sẽ cùng tổ chương trình bay đến Lăng Châu ở một nông thôn nơi đây, sinh hoạt đều ở nông gia nơi này.
Chuyện này có ý nghĩa các cô phải tách ra bảy ngày.
Chờ Giang Ngu trở về, cách thời gian kết thúc hiệp ước chỉ còn năm ngày.
Trình Tô Nhiên tiêu hóa thật lâu mới tiếp nhận sự thật này, nhưng nội tâm vẫn vô cùng khổ sở, cô một chút cũng không muốn chị ấy đi, nhưng lại không có cách nào ngăn cản, bi ai nhất chính là, ngay cả việc nói ra suy nghĩ này cho chị ấy biết cũng không dám...
Ngày mai là thứ hai, buổi sáng 8 giờ là phải lên đường, đêm nay phảng phất như đêm cuối cùng quyết biệt.
Lần tắm rửa này thật sự rất nhanh, còn không đến hai mươi phút, Giang Ngu gấp không chờ nổi mà tắt nước đi, lau khô thân thể, mặc vào áo ngủ đi ra ngoài.
Cửa phòng ngủ phụ khép hờ, bên trong ánh đèn hơi ám, mông lung.
Cô gái nhỏ ghé vào trên giường, chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng thấu, lớn lên tóc dài đen nhánh xinh đẹp phủ kín lưng, sấn đến làn da tuyết trắng, trước mặt cô đang mở một quyển vở lớn, tay cầm bút đang viết viết vẽ vẽ cái gì đó, không biết đang làm gì.
Giang Ngu mạc danh có chút nóng, cũng không biết có phải do vừa mới tắm xong hay không, lặng lẽ đi qua, hơn nửa thân mình đè ở trên lưng cô gái nhỏ, "Bạn nhỏ viết cái gì vậy?"
Ngòi bút Trình Tô Nhiên cứng lại, thân thể cũng theo run lên, không trả lời, đầu cũng không nâng.
"......"
Giang Ngu lại đè xuống chút, sườn mặt dựa gần lỗ tai cô cọ cọ, "Cảm giác tâm tình em hai ngày nay không tốt lắn, hửm? Phát sinh chuyện gì sao? Có thể nói với tôi."
Sau lưng là xúc cảm mềm như bông nóng hầm hập, cách một lớp vải mỏng có thể cảm nhận được tim đập.
Yết hầu Trình Tô Nhiên động đậy, gương mặt dâng lên nhiệt ý, gian nan viết xong một chữ cuối cùng, khép lại vở, giơ lên, "Chị, cái này cho chị...."
"Cái gì?" Giang Ngu ngồi thẳng dậy, tiếp nhận tới, tùy tay mở ra.
Bên trong ghi dày đặc những phong cảnh địa danh của Lăng Châu, văn hóa tập tục, đặc sản đồ ăn vặt cùng chỉ nam du ngoạn.
Chữ viết sạch sẽ tú lệ, còn dùng màu mực khác nhau để giải thích, thập phần tinh tế.
Trình Tô Nhiên bò ngồi dậy, đưa lưng về phía Giang Ngu, một bên thu thập lại túi đựng bút một bên nhỏ giọng nói: "Chị lần đầu tiên đến quê nhà em, tuy rằng là đi công tác, nhưng nếu có thời gian rảnh rỗi có thể đi đây đó một chút, phong cảnh ở đó không tồi, em hy vọng chị có thể chơi thật vui vẻ, có được kỷ niệm đẹp."
"Em cũng sẽ gửi một bản qua Wechat cho chị, phần viết tay này là bản dự phòng vạn nhất, nếu điện hết pin, hoặc là tín hiệu không được tốt...."
Ngữ khí bình tĩnh nghe không ra chút cảm xúc nào.
Giang Ngu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt từ trong vở dời đi, nhìn thân ảnh mất mát của cô gái nhỏ.
Túi đựng bút đã thu thập xong.
Trình Tô Nhiên cúi đầu, ngón trỏ ở trên đệm cọ xát qua lại, đột nhiên, bên hông căng thẳng, không kịp phòng bị ngã vào cái ôm mềm mại ấm áp sau lưng.
"Không muốn tôi đi sao?" Giang Ngu nằm ở bên tai, hô hấp phun ra có chút nóng.
Đáy lòng Trình Tô Nhiên phiếm toan, nhưng sợ bị nhìn ra cái gì, liên tục lắc đầu nói: "Không có không có ưm-----"
Lời còn chưa dứt, cằm đã bị nắm, khuôn mặt nghiêng qua, trên môi mềm mại bao phủ, một cổ hơi thở nóng như lửa ở giữa răng môi lưu luyến, như đang trấn an, lại như đang quét lược, trong phút chốc nuốt đi cảm xúc đang có của cô.
Cô nhắm mắt lại, chậm rãi xoay người, đôi tay ôm lấy cổ Giang Ngu, thuần thục lại khát vọng đáp lại nụ hôn này.
Bất tri bất giác đã nằm xuống.
Bóng dáng hai người trọng điệp giao lấy nhau phản chiếu trên tường, bốn phía độ ấm dần dần lên cao, bên trong một mảnh yên tĩnh, tràn ngập tiếng hô hấp hỗn độn cùng tiếng tim đập vô tự.
"Chị...." Dừng lại thở dốc, Trình Tô Nhiên mở hai mắt, mê say mà nhìn gương mặt trên đỉnh đầu này, một cổ ý niệm hiện lên càng thêm ngo ngoe rục rịch.
Giang Ngu ừ một tiếng, có điểm giọng mũi, lại gấp không chờ nổi mà lấp kín môi cô.
Bạn nhỏ là mỹ vị nhân gian.
Nếm bao nhiêu lần cũng không đủ.
Đang lúc say mê, cô ấy bỗng nhiên bị một cổ lực đạo đẩy sang một bên, còn chưa kịp phản ứng, Trình Tô Nhiên đã chống cánh tay áp lên, toàn bộ cơ thể bao phủ lấy cô ấy.
"Chị, chị vất vả đã lâu như vậy, hôm nay để em tới có được không nha...."
Giang Ngu chỉ thở dốc, không nói gì.
Cho rằng đây là ngầm đồng ý, cô gái nhỏ cúi xuống thật cẩn thận hôn cô ấy, cái trán, đôi mắt, cái mũi....!Xuôi dòng hôn xuống, tay nhỏ một chút rồi lại một chút kéo ra đai lưng, nhưng lại bởi vì khẩn trương, không ngừng run rẩy.
Cả người Giang Ngu cứng đờ, trong lòng điên cuồng kêu gào không được, không thể, tay chân phảng phất như bị chế trụ, không có cách nào nhúc nhích.
Cho đến khi da thịt tiếp xúc với hơi lạnh không khí.
Cô ấy nghe thấy Trình Tô Nhiên hít sâu, nhìn thấy ánh mắt Trình Tô Nhiên nóng lên, thoáng chốc tỉnh táo lại, xoay người một cái chế trụ đôi tay của cô gái nhỏ, lấy lại quyền khống chế.
"Không tốt."
.......
Hôm sau, Giang Ngu sớm đã rời khỏi giường.
Bạn nhỏ vẫn còn đang ngủ ngon lành, không biết trong mộng đang ăn mỹ vị gì, phấn môi nhấm nháp, đáng yêu cực kì.
Cô ấy hôn một cái lên khuôn mặt cô, thay cô dịch lại chăn, đứng lên rửa mặt.
Ăn xong bữa sáng, Điền Lâm đã lại đây.
"Chị Ngu, mang theo cái này đi." Nàng thuận tay đưa qua một hộp thuốc.
Giang Ngu nhíu mày, "Melatonin?"
"Ừm, lần này không có biện pháp khác, Trình tiểu thư không thể đi theo, nếu chị lo lắng buổi tối ngủ không được, vậy thì trước khi ngủ nửa giờ uống hai viên này, cũng không có tác dụng phụ gì, sẽ không bị ỷ lại, so với thuốc ngủ có điểm tốt hơn."
"...."
Giang Ngu gật gật đầu, liếc mắt nhìn phòng ngủ phụ một cái, thần sắc có chút phức tạp, "Tôi không ở đây mấy ngày này....."
"Chị----"
Cửa phòng ngủ phụ đột nhiên mở ra, Trình Tô Nhiên nhập nhèm xoa lấy đôi mắt còn đang buồn ngủ chạy ra, một đầu tiến vào trong lòng ngực cô ấy, ôm chặt cô ấy, "Rốt cuộc em cũng bắt được chị, bắt được chị."
Rốt cuộc buổi sáng thức dậy đã bắt được người luôn không nhìn thấy này.
Giang ngu: "....."
Điền Lâm: "....."
"Hiện tại chị phải đi sao?" Trình Tô Nhiên nâng mặt lên, lưu luyến mà nhìn cô ấy, đôi mắt còn đang buồn ngủ mông lung nổi lên ánh nước.
Giang Ngu sờ sờ cái gáy của cô gái nhỏ, "Ừm, cần phải đi rồi."
"Vậy....!Lên đường bình an nha."
"Hửm?"
"Em tra trên mạng, người ta nói ngồi máy bay không thể nói thuận buồm xuôi gió, như vậy sẽ không may mắn, phải nói lên đường bình an." Trên mặt cô gái nhỏ nhợt nhạt tràn ra má lúm đồng tiền, khóe mắt lại có chút hồng.
Giang Ngu ngưng thần nhìn cô, xuyên thấu qua đôi mắt thanh triệt này nhìn thấy bản thân, tâm lại mềm thêm vài phần, một góc bên trong giống như rầu rĩ mà đau, cũng có chút lưu luyến.
Vì thế không màng có người thứ ba ở đây, nặng nề hôn xuống môi cô, ôn nhu nói: "Được, tới nơi sẽ gửi Wechat cho em.
Mấy ngày này em có chuyện gì có thể nói với Điền Lâm, nếu điều kiện cho phép, buổi tối chúng ta liền mở video, được không?"
"Ừm ừm." Trình Tô Nhiên dùng sức gật đầu.
"Ngoan."
Điền Lâm ở bên vây xem cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng lúc nhắc nhở nói: "Chị Ngu, thật sự cần phải đi rồi."
Giang Ngu không nói gì, chậm rãi buông lỏng tay ra, xoay người rời đi.
Điền Lâm đẩy rương hành lý theo sau.
Nàng đang muốn đóng cửa lại, Trình Tô Nhiên đã tiến lên lay không cho, đứng ở ngay đó, nhìn theo các nàng tiến vào thang máy, tầm mắt lại lần nữa đối diện nhau.
Một giây cuối cùng khi cửa thang máy đóng lại, Giang Ngu mơ hồ nhìn thấy, cặp mắt kia rơi lệ....
Tầm mắt hoàn toàn bị ngăn cách.
Trong nháy mắt kia, phảng phất giống như mối liên hệ của cô ấy đối với thế giới này cũng bị cắt đứt, cả trái tim trống rỗng, theo thang máy không ngừng đi xuống cũng rơi xuống theo.
"Đúng rồi, Chị Ngu-----" Điền Lâm lại lần nữa lên tiếng.
Giang Ngu lấy lại tinh thần, "Ừm?"
Đã tới hầm đỗ xe, hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy, tìm đến vị trí cũ, cất xong hành lý, lên xe.
Tiểu Chu đang ở trong xe, lần này nàng đi theo.
"Hiệp nghị của chị với Trình tiểu thư, cuối tháng này đã đến kỳ," Điền Lâm đem văn kiện tài liệu trong tay đưa qua, bộ dạng việc công xử theo phép công.
"Đây đều là những cô gái ấn theo tiêu chuẩn của Trình tiểu thư mà tìm, chị trước nhìn xem có vừa lòng hay không, sau đó chờ chị trở về, em lại đi nói với đối phương, như vậy nhanh nhất tháng sau các chị có thể gặp mặt."
Vừa dứt lời, tay Giang Ngu không tự giác run lên, văn kiện rơi xuống.
Cô ấy nhặt văn kiện lên, chậm chạp cứng nhắc không trả lời.
"Điền Lâm...."
"Em đây, làm sao vậy?"
Giang Ngu cau mày, đầu ngón tay chậm rãi cọ qua bìa mặt tài liệu, ngữ khí trầm trọng nói: "Tôi muốn gia hạn hiệp nghị."
- -------
Editor:
*Thả tim*.
Danh Sách Chương: