Tháp chỉ huy thuộc khu vực hạn chế, đương nhiên không cho người không phận sự tùy tiện đi vào.
Vậy nên trước mắt Trần Gia Dư dẫn theo Phương Thịnh Kiệt mới xuống máy bay chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ Phương Hạo xuống đón.
Vừa mở cửa, khí lạnh mùa thu đã phả vào mặt Phương Hạo.
Anh nâng mắt nhìn thì thấy Trần Gia Dư và Phương Thịnh Kiệt đang đứng dưới chân tháp chỉ huy.
Trần Gia Dư kéo vali công tác của mình cùng một thùng đồ và một túi xách của Phương Thịnh Kiệt.
Phương Thịnh Kiệt bay thẳng từ Anh tới Thâm Quyến để tham gia kỳ thực tập rồi mới về Bắc Kinh nên mang theo hành lý gồm một vali cỡ lớn, một thùng đồ ký gửi, một túi xách to cùng một balo.
Vốn cậu định lấy xe đẩy hành lý nhưng Trần Gia Dư khăng khăng muốn giúp cậu nên hai người bèn tha lôi cả nhà cả cửa tới đây.
Phương Thịnh Kiệt thấy Phương Hạo thì cực kỳ phấn khởi mà nhào tới: “Anh!”
Phương Thịnh Kiệt là người có ngôn ngữ cơ thể rất phong phú, Phương Hạo cũng vậy.
Hai anh em đã tròn nửa năm không gặp nên tất nhiên phải ôm một cái thật chặt.
Trần Gia Dư kéo vali của Phương Thịnh Kiệt, nhìn cảnh Phương Hạo ôm lấy cậu nhóc từ phía trước.
Cái ôm của Phương Hạo rất vững chãi, cánh tay siết chặt đến mức có thể nhìn thấy các đường cơ trên cánh tay và bắp tay, tai áp sát bên tai Phương Thịnh Kiệt.
Trần Gia Dư đứng nhìn từ xa, cũng nhoẻn miệng cười.
Phương Hạo thả em trai ra, hỏi: “Sao anh cảm thấy em lại cao lên rồi vậy.” Bản thân Phương Hạo đã 1m81, thế nhưng Phương Thịnh Kiệt lên đại học rồi vẫn tiếp tục nhổ giò, giờ thật sự đã vượt qua anh rồi.
Phương Thịnh Kiệt trả lời: “Đâu có đâu.
Em cởi giày ra là bằng nhau à.”
Phương Hạo nhìn Trần Gia Dư, nói: “Cảm ơn anh đã đưa thằng bé tới đây, vốn tôi còn đang định qua chỗ lấy hành lý đón nó.” Anh thật sự đang rất vui vẻ, vỗ vai và lưng Phương Thịnh Kiệt rồi bảo: “Để anh xem xem em có thiếu mất cánh tay cánh chân nào không nào.”
Trần Gia Dư cười bảo: “Mau kiểm tra đi, trong vòng 24 tiếng hãng có thể bồi thường.”
Phương Thịnh Kiệt thấy hai người họ trêu đùa nhau như vậy thì mặc định hai người có quan hệ thân thiết.
Thế là cậu huých Phương Hạo, bảo: “Anh, anh không giới thiệu cho em à?”
Lúc này Phương Hạo mới ngớ ra, nói: “À đúng rồi, anh quên mất.
Thịnh Kiệt, vị này là Trần Gia Dư, em gọi anh ấy là anh Gia Dư đi.”
Phương Thịnh Kiệt mỉm cười nhìn Trần Gia Dư, nói: “Thật ra em nhận ra anh ấy rồi, nhưng mà không dám tin.
Hì hì.”
Trần Gia Dư hiểu ngay: “Giờ dám nhận rồi chứ?”
Phương Thịnh Kiệt đáp: “Em thấy anh ngoài đời đẹp trai hơn trên TV ấy.”
Lời này Trần Gia Dư thích nghe.
Anh khoác vai Phương Thịnh Kiệt, bảo: “So ra em giỏi ăn nói hơn đấy, có suy nghĩ tới tháp chỉ huy làm việc không.”
Ba người tán gẫu vài câu thì Phương Hạo thấy không còn sớm nữa, bèn giục Trần Gia Dư: “Anh về trước đi, khá muộn rồi đấy.
Bay một chuyến khứ hồi cũng mệt lắm mà.”
Ngoài mặt thì có vẻ Phương Hạo rất chu đáo nhưng thực chất là đang có ý đuổi anh, nhẽ nào Trần Gia Dư lại không nghe ra.
Thế nhưng anh vẫn kiên trì: “Dù sao cũng tới rồi, hôm nay là sinh nhật của Thịnh Kiệt, nên cùng đi ăn một bữa chứ hả?”
Phương Hạo theo thói quen tính lịch sự từ chối, thế nhưng Phương Thịnh Kiệt đã nhanh nhảu đồng ý trước rồi.
Trong lúc Phương Hạo đang lưỡng lự, Trần Gia Dư bèn thừa thắng xông lên: “Trừ phi hai người còn kế hoạch gì khác?”
Phương Thịnh Kiệt đáp: “Không có đâu ạ.
Bọn em cũng chỉ đi ăn cơm thôi, đúng không, Phương Hạo.” Những lúc nghịch ngợm cậu sẽ không gọi anh mà gọi thẳng tên Phương Hạo.
Phương Hạo nghĩ, hôm nay anh phải làm người tốt tới cùng rồi, vậy nên bèn đồng ý: “Được rồi, Thịnh Kiệt muốn ăn gì nào.”
Trần Gia Dư nêu vài tên nhà hàng.
Có một quán món Đài Sơn mới mở mà Phương Hạo cực kỳ muốn đi nếm thử, thế nhưng Phương Thịnh Kiệt mới từ Thâm Quyến trở về, không muốn ăn đồ Quảng Đông nữa, ngược lại muốn đi ăn lẩu dầu bò chuẩn vị Tứ Xuyên.
Vậy nên bọn họ đã quyết định tới Xuyên Thành Hương.
Trần Gia Dư hỏi Phương Hạo: “Cậu có lái xe không? Không thì đi xe của tôi?”
Phương Hạo đáp: “À, hôm nay tôi có lái xe tới, chúng ta ai đi xe người nấy đi.
Anh nhắn tôi địa chỉ?”
Trần Gia Dư nói: “Thế cậu cứ bám theo đuôi xe tôi đi.”
Phương Hạo nhíu mày: “Một cái đèn xanh đèn đỏ là mất dấu ngay,” Nói rồi, Phương Hạo mở Amap trên điện thoại, “Địa chỉ, mau lên.”
(Amap: tên Tiếng Trung là bản đồ Cao Đức, là một app chỉ đường trên điện thoại)
Tuy đã nhập địa chỉ nhưng sau cùng, Phương Hạo vẫn đi theo sau chiếc Porsche thời thượng của Trần Gia Dư.
Buổi tối vào giờ này, đường vành đai ba có hơi tắc, Trần Gia Dư lái xe cực kỳ phóng, trên đường mất kiên nhẫn bấm còi bao nhiêu lần, hơn nữa còn có một hai lần chuyển làn mà không thèm bật xi nhan.
Phương Hạo bám theo đuôi Trần Gia Dư cảm thấy không được thoải mái, vừa giữ khoảng cách an toàn, vừa dạy bảo Phương Thịnh Kiệt ngồi ở ghế phó lái: “Anh nói em nhé, lái xe không được học theo loại người này.” Phương Thịnh Kiệt đang nhắc tới việc định đăng ký học lái xe trong kỳ nghỉ hè, vậy nên Phương Hạo phải xây dựng tấm gương tốt từ trước đó.
Phương Thịnh Kiệt bật cười: “Người ta tốt xấu gì cũng là cơ trưởng mà.”
Tới quán lẩu, sau khi ba người ngồi vào bàn, Phương Hạo vẫn chưa quên chuyện này, nói với Trần Gia Dư: “Nếu biết anh lái xe như vậy thì có thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không cho em trai mình ngồi máy bay do anh cầm lái.”
Trần Gia Dư nhướn mày: “Tôi lại làm sao cơ.
Mà cũng có phải cậu chưa từng ngồi xe tôi lái đâu.”
Phương Hạo nghĩ lại, đúng là thế thật, tuy nhiên lần trước – “Ngồi rồi.
May lần đó uống nhiều nên không nhớ nổi.”
Trần Gia Dư vẫn tiếp tục giải thích cho bản thân: “Có lẽ vì lái máy bay đã quá đè nén bản tính trời sinh của tôi, lúc nào cũng phải nghe mấy cậu chỉ huy mà.
Khi thì tăng lên độ cao này, giảm xuống độ cao kia, một hồi giảm tốc độ, một hồi chuyển hướng, còn có khi vừa giảm tốc độ vừa chuyển hướng.”
Phương Hạo cười “hờ hờ”: “Tôi thấy đường vành đai ba khu Nam cũng rất đè nén bản tính trời sinh của anh đó.”
Phương Thịnh Kiệt thấy hai người họ thi nhau chặn họng nhau như vậy thì thấy rất thú vị.
Cậu là người hướng ngoại, trò chuyện một lúc thì phát hiện chung tiếng nói với Trần Gia Dư trong rất nhiều chủ đề, từ đội tuyển bóng đá tới việc thực tập tại Thâm Quyến, rồi lại tới những trò chơi thú vị trên Switch[1] – Đây là quà tặng sinh nhật tuổi mười tám của Phương Hạo dành cho Phương Thịnh Kiệt.
Khi ăn gần xong bữa lẩu, Trần Gia Dư đứng lên, lấy cớ đi vệ sinh.
Phương Hạo lập tức đè anh ta lại: “Anh đừng có đi tính tiền đấy.”
Trần Gia Dư bị vạch trần mục đích một cách thẳng thừng như vậy thì có hơi xấu hổ, nói: “Sao cậu…”
Phương Hạo chẳng cần suy nghĩ: “Anh vừa đi vệ sinh một lần rồi.
Hơn nữa anh không uống rượu, không uống nước, vậy còn đi gì nữa?” Phương Hạo trước giờ là người mau mồm mau miệng, cũng lười che giấu, cứ nói thẳng ra thôi.
Trần Gia Dư cười ngượng: “Hôm nay không phải sinh nhật Thịnh Kiệt sao.
Tôi chẳng có quá gì tặng em ấy cả.”
Phương Thịnh Kiệt cắt lời anh: “Anh đã phát loa chúc mừng sinh nhật em rồi mà.
Món quà này là đặc biệt nhất đó.”
Trần Gia Dư nghĩ thầm, Phương Thịnh Kiệt mới tí tuổi đầu mà sao mồm miệng ngọt xớt vậy.
Nếu Phương Hạo được một nửa cậu nhóc… Nghĩ tới đây, anh lập tức dừng ngay suy nghĩ đó lại.
Sau cùng là Phương Hạo đi thanh toán.
Trần Gia Dư cũng không tranh với cậu, dù sao cũng là chuyện nhà người ta.
Trong lúc Phương Hạo đi ra quầy lễ tân thì màn hình điện thoại của cậu chợt bật sáng, rung lên mấy hồi.
Tin nhắn mới nhấp nháy hiển thị ngay trên màn hình.
Một người tên Cố Thuần gửi ba tin nhắn: 「 Phương Hạo à, cuối tuần này cậu có trực không? 」
Sau đó:「 Có muốn vào phố chơi không 」
Cuối cùng:「 Tôi với bạn đi Destiny, tôi muốn dẫn cậu theo chung.
」
Vốn Trần Gia Dư không hề có ý định đọc nhưng anh và Phương Hạo ngồi sát nhau, điện thoại cậu ấy lại để khơi khơi trên bàn, anh muốn nhìn sang chỗ khác thì cũng đã muộn.
Anh biết Destiny là nơi nào, gay bar được mệnh danh là thú vị nhất tại Bắc Kinh, hồi đại học anh có tới đó một lần.
Vậy là Phương Hạo thực sự thích nam giới, Trần Gia Dư gần như đã có thể chắc chắn.
Thật ra trước đấy anh cũng đã ngờ ngợ, đại khái là nhìn cách cậu ở chung với những người phụ nữ xinh đẹp, xuất sắc như Lư Yên và Sở Di Nhu, dù trông thế nào thì cũng có một cảm giác chị em bạn dì thân thiết.
Ví dụ như lúc cậu châm thuốc cho Lư Yêu, hay ví dụ như những lúc ở cạnh Sở Di Nhu.
Hai người họ trạc tuổi nhau, quan hệ rất thân thiết, lúc nói chuyện sẽ kề sát mặt nhau, hơn nữa dù bị người khác nhìn thấy hay gọi thì cũng hoàn toàn không hề có ý che giấu.
Nếu đổi lại là trai thẳng 100%, dẫu là tình bạn trong sáng giữa nam và nữ thì hẳn vẫn sẽ giữ một chút khoảng cách.
Cũng vì vậy nên hôm đó khi Trịnh Hiểu Hục đột nhiên hỏi anh về mối quan hệ giữa Phương Hạo và Sở Di Nhu, tiềm thức Trần Gia Dư mách bảo rằng hai người họ không có gì cả, vì theo trực giác của anh, Phương Hạo không thích nữ.
Hôm nay cũng có thể coi như đã được một xác nhận không chính thức.
Song, điều này cũng chẳng chứng tỏ được điều gì cả.
Anh không kiềm được bắt đầu suy đoán về trạng thái quan hệ của Phương Hạo.
Trong ba tin nhắn vừa rồi, hai tin nhắn đầu không có vấn đề gì, bạn bè bình thường cũng có thể nhắn vậy, chỉ là rủ đi chơi thôi mà.
Tuy nhiên, tin nhắn cuối cùng lại ấn chứa rất nhiều ẩn ý.
“Đi chơi cùng bạn, muốn dẫn cậu theo chung.” Câu này mang hàm ý Phương Hạo không phải bạn bè với người này.
Không phải bạn bè, mà lại muốn dẫn tới gặp bạn bè thì không phải là đối tượng hẹn hò sao.
Là đối tượng hẹn hò nhưng chưa từng gặp bạn bè của người này thì không phải mới hẹn hò hoặc là đang trong mối quan hệ mập mờ sao.
Trần Gia Dư cứ nghĩ mãi nghĩ mãi về vấn đề này, không sao ngừng được.
Anh biết bản thân trước giờ hay cả nghĩ, so với việc đoán mò thì không bằng hỏi thẳng Phương Thịnh Kiệt hoặc chính Phương Hạo luôn.
Thế nhưng Trần Gia Dư có chút chột dạ trước việc mình đọc trộm tin nhắn người ta, anh do dự một hồi rồi quyết định im lặng.
Có lẽ anh không biết thì vẫn hay hơn.
Đợi đến lúc Phương Hạo quay trở về bàn, cậu cũng có trông thấy tin nhắn mới.
Trần Gia Dư quan sát nét mặt cậu, thấy cậu dường như có hơi mím môi cười nhẹ nhưng không trả lời ngay.
“Đi thôi.” Phương Hạo có lẽ không hề nghĩ tới chuyện Trần Gia Dư có khả năng vô tình nhìn thấy tin nhắn Cố Thuần gửi cho mình, anh hết sức tự nhiên kêu hai người đứng lên ra về.
Đúng lúc đó, lại tới lượt Trần Gia Dư có điện thoại.
Anh thấy người gọi là bên hãng, bèn bảo Phương Hạo: “Điện thoại của hãng, tôi nghe chốc.”
Tầm năm phút sau, Trần Gia Dư quay lại, Phương Hạo lịch sự hỏi anh: “Có việc gấp gì sao?”
Đón Phương Kiệt Hạo xong đi ăn lẩu, hiện tại cũng đã chín rưỡi rồi, bên hãng gọi điện vào giờ này thường đều không phải chuyện gì tốt lành.
Trần Gia Dư xua tay: “Không có chuyện gì đâu, điều chỉnh lịch làm việc tuần sau thôi.”
Phương Thịnh Kiệt cũng quan tâm anh: “Lịch làm việc của phi công thất thường vậy sao ạ?”
Trần Gia Dư đáp: “Đúng vậy đó, cực kỳ thất thường.
Mail gửi thứ Hai đầu tuần đã sắp xếp xong kế hoạch bay, vậy mà chỉ một cú điện thoại là lại loạn hết.”
Phương Hạo tối hôm qua không nghỉ ngơi đủ nên không nhịn được ngáp một cái.
Sau đó anh chỉ gật gù, cũng không nói thêm gì.
Chờ lúc Phương Thịnh Kiệt đi ở phía trước, Trần Gia Dư nhìn liếc qua Phương Hạo, thấy cậu không có ý hỏi han thì bèn tự nói: “Sang tuần tôi được xếp lịch bay Hồng Kông.”
Phương Hạo cầm cự tới lúc này đã khá mệt rồi nên phản ứng chậm mất nửa nhịp, phải mất một lúc lâu mới hiểu được ý Trần Gia Dư.
Anh hơi khựng lại, chân cũng ngừng bước, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đây… là lần đầu của anh sao?”
Phương Hạo cảm thấy gần ba năm rồi.
Trong ba năm ấy, Trần Gia Dư có bay quốc tế mà cũng có bay chặng ngắn quốc nội, một quãng thời gian dài trước đó, có quay số ngẫu nhiên thì cũng phải trúng lượt bay Hồng Kông rồi chứ nhỉ.
Nhưng không, Trần Gia Dư thừa nhận: “Là lần đầu tiên trong ba năm gần đây,” Anh nói, “Có lẽ là thế đấy, cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến.”
Lúc mệt mỏi, Phương Hạo rất thẳng thắn.
Anh không thích vòng vo với người khác: “Anh có thể từ chối mà, nhưng…” Phương Hạo chăm chú nhìn Trần Gia Dư một lúc, “Nhưng anh không muốn.
Anh muốn đối diện với nó, đúng chứ.”
“Ừm, không sai.” Trần Gia Dư đáp.
Nếu không thể đối mặt thì có vấn đề thật rồi.
Điểm này Phương Hạo đã đoán đúng, tuy nhiên có một việc cậu nói sai, đó là Trần Gia Dư thật ra không dễ dàng từ chối nhiệm vụ bay như thế.
Bảo thời gian không phù hợp sao? Vậy lần sau cũng vẫn có thể sẽ xếp lịch tới lượt anh.
Nói không khỏe sao? Vậy sao chỉ không khỏe độc những lúc có nhiệm vụ bay tới Hồng Kông.
Lý do thì có cả trăm ngàn, chỉ mình sự thật là không thể nói ra.
Phương Hạo không biết nên nói gì cho phải.
Anh biết đây là chuyện của bản thân Trần Gia Dư, con đường của riêng Trần Gia Dư suy cho cùng cũng phải do một mình anh ta đi.
Sau cùng, Phương Hạo chỉ nói: “Nhất định sẽ không sao đâu.”
Trần Gia Dư mỉm cười, chỉ đáp: “Cũng mong là vậy.”
Rồi hai người đứng trước cửa nhà hàng, chào tạm biệt.
Trên đường lái xe về nhà, Phương Hạo rất buồn ngủ nên lôi kéo Phương Thịnh Kiệt nói chuyện với anh.
Phương Thịnh Kiệt bèn nhân cơ hội đó hỏi anh: “Anh ơi, thế hai người…”
Phương Hạo không theo kịp suy nghĩ của cậu: “Hai bọn anh? Anh và Trần Gia Dư?”
Phương Thịnh Kiệt hỏi: “Anh có thấy hai người hợp nhau ạ?” Nói xong, cậu còn bổ sung: “Em cảm thấy hai người hợp lắm ấy.”
Phương Hạo ù ù cạc cạc: “Cái gì mà hợp với không hợp cơ? Có gì mà không hợp.”
Phương Thịnh Kiệt dường như đã nhận ra mình hiểu nhầm, bèn dứt khoát hỏi rõ: “Hai anh không phải đang hẹn hò sao?”
Phương Hạo đạp mạnh phanh, lắp ba lắp bắp: “Không… Bọn anh, không có.”
Nghĩ kỹ lại một chút, Phương Hạo đã hiểu được đầu đuôi ngọn nguồn của sự hiểu nhầm này.
Trong cuộc gọi video mấy hôm trước, anh có bảo dạo gần đây có đi hẹn hò hai lần, khi nào thấy hợp sẽ giới thiệu cho gia đình.
Thật ra lúc đấy đang nói tới Cố Thuần mà anh cũng hoàn toàn không hề có ý định giới thiệu y cho người nhà.
Về phía Phương Thịnh Kiệt, cậu thấy Phương Hạo và Trần Gia Dư thân thiết như vậy, Trần Gia Dư còn lấy hành lý giúp cậu, đưa cậu tới chân tháp chỉ huy, còn chủ động nhắc tới chuyện đi ăn chung.
Tất cả mọi chi tiết đều như bật tín hiệu khẳng định cho Phương Thịnh Kiệt rằng đây hẳn là đối tượng hẹn hò bí ẩn của anh trai cậu, anh trai cậu chắc chắn cảm thấy đã tới lúc thích hợp nên mới sắp xếp để bọn họ gặp nhau.
Phương Thịnh Kiệt trước giờ không thích làm người khác khó xử, nhưng vì căn cứ vào giả định ấy nên cậu mới ra sức thúc đẩy để ba người cùng đi ăn lẩu.
Phương Thịnh Kiệt cũng hơi xấu hổ, bảo: “Vừa nãy em bảo cùng đi ăn là vì em tưởng hai anh…”
Phương Hạo còn ngại hơn cậu, chỉ đành an ủi em trai: “Không sao, dù sao cùng là anh mời.
Coi như anh ta ăn ké một bữa.”
Phương Thịnh Kiệt “Ờm” một tiếng, nhưng vẫn chưa cam lòng: “Hai anh thật sự không có gì ạ? Em thấy anh ấy rất vui vẻ ấy.”
Phương Hạo nghiêng đầu liếc cậu rồi bảo, “Trần Gia Dư… là trai thẳng.”
Phương Hạo thật ra cũng không quá rõ, anh đương nhiên chưa từng hỏi thẳng chuyện như này, thế nhưng người trong ngành ai ai cũng biết về mối tình giữa Trần Gia Dư và bạn gái cũ – Nghiêm Vũ.
Sau khi nghỉ việc tại Air China, Nghiêm Vũ chuyển sang làm người mẫu sàn diễn, trên Weibo cũng tới mấy trăm ngàn fan, có thể coi là một nhân vật nổi tiếng trên mạng.
Rất nhiều người đều cảm thấy hai người họ là cặp đôi nổi tiếng, xứng đôi vừa lứa, tuy sau này đã chia tay.
Phương Hạo không có hứng thú hóng chuyện người khác, song anh chẳng thể ngăn mọi người đồn tin, đồn qua đồn lại rồi ai ai cũng biết.
Kẻ nói vô tình, người nghe có ý.
Phương Hạo nghe được những lời của Phương Thịnh Kiệt thì cũng cẩn thận ngẫm lại quan hệ giữa mình và Trần Gia Dư mấy tuần nay, quả thật cảm thấy đối phương rất để tâm tới mình.
Tuy nhiên, tiền đề cho việc hai người quen biết nhau lại là chuyện Lư Yên một tháng trước chuyển tới Thượng Hải.
Anh đoán thấy tính cách kia của Trần Gia Dư chắc chắn là do trước nay được chiều quen, được “nâng lên tận trời” ở mọi khía cạnh.
Sau khi Lư Yên đi rồi, hiển nhiên Trần Gia Dư cần tìm một chỗ dựa vững chắc mới, vậy nên anh ta mới tìm mọi cách để làm thân với anh, giúp này giúp kia, chăm sóc hết mực.
Hơn nữa, Phương Hạo chủ yếu nhận định cảm tình cũng như tín hiệu tình dục qua ngôn ngữ cơ thể, ví dụ như ôm, ví dụ như chạm, hay ví dụ như đứng lại thật gần, khoác vai bá cổ, cọ vuốt ngón tay.
Mỗi một hành động ấy đều là tín hiệu.
Nếu trực tiếp như Lang Phong, thẳng thắn mới anh đi uống thì cũng là một tín hiệu rõ ràng.
Thế nhưng từ đầu chí cuối, Trần Gia Dư chưa từng mời anh đi uống rượu – luôn là mời tới quán cà phê ở sân bay, vừa đơn giản vừa tiết kiệm thời gian; cũng chưa từng có hành động nào vượt quá mức bạn bè với anh.
Phương Hạo suy nghĩ hơn một phút, những lời bọn họ từng nói, những chuyện bọn họ từng làm trong hai tháng qua như đèn kéo quân trong đầu óc anh.
Cuối cùng anh đưa ra kết luận: Cũng phải đến 80% là không có ý đó.
20% khả năng còn lại, Phương Hạo không nghĩ tới, mà cũng không dám nghĩ.
Phương Thịnh Kiệt nói: “À, đáng tiếc ghê.
Anh ấy siêu đẹp trai, em thấy cũng thuộc gu anh thích mà.”
Phương Hạo bật cười: “Gu anh như nào, em nói thử xem.”
Cái này thì Phương Thịnh Kiệt biết: “Thì, bất kỳ ai không phải Lộ khốn nạn đều được cả.”
Lần này thì Phương Hạo không cười nổi.
Phương Thịnh Kiệt thấy mình đã lỡ lời: “Ý em không phải… cái đó,” Cậu ngại nói thẳng ra hai chữ “ngoại tình”, “Mà là, anh không thích dạng người gò bó khuôn phép, anh thích những người phóng khoáng thoải mái hơn.”
Phương Hạo nghe cậu phân tích đâu ra đấy, sau đó áp khung hình tượng này lên Trần Gia Dư.
Một lúc lâu sau, cũng tự anh lắc đầu: “Trần Gia Dư không phóng khoáng thoải mái đâu.
Đấy chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi.”
Câu này của anh, Phương Thịnh Kiệt chẳng biết nên tiếp lời thế nào.Chú thích:[1] Switch: Nintendo Switch – máy chơi trò chơi điện tử video lai.
Danh Sách Chương: