✈️✈️✈️
Con người ta khi mệt mỏi thường dễ mộng mị. Trần Gia Dư nằm trong xe cả một đêm, hiển nhiên ngủ không được thoải mái, mơ thấy một giấc mơ cực kỳ kỳ quái. Lúc đầu anh mơ thấy mình đang chèo thuyền cùng mẹ tại Bắc Hải. Đó là nơi anh rất thích tới hồi trung học. Mẹ anh ngồi ở đầu kia con thuyền, mỉm cười hiền dịu với anh. Lúc này đây, bầu trời Bắc Kinh vẫn xanh ngắt, từng đám mây trên trời trôi về nơi xa xa. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, thời tiết đột ngột thay đổi, chiếc thuyền dập dềnh chao đảo. Chỉ trong tích tắc anh quay lại nhìn gió bão đã không tìm thấy mẹ anh đâu nữa. Sau đó, xung quanh anh hiện lên rất nhiều bóng hình, có bạn thân, có người yêu cũ. Anh cố gắng ổn định con thuyền, tóm chặt lấy mạn thuyền để không bị sóng cuốn trôi, dưới chân đạp thật mạnh lên bàn đạp. Khoảng thời gian đầu, mọi nỗ lực của Trần Gia Dư đều là vô dụng, nhưng rồi dần dần anh cảm thấy dường như có một sợi dây đang kéo mình lại về bờ. Anh ngẩng lên nhìn, người đang đứng chờ anh trên bờ chính là Phương Hạo. Cậu ấy một tay nắm lấy sợi dây, tay còn lại ôm một bó hoa màu cam, đang vẫy tay với anh. Dường như mọi gió bão cùng biến đổi thời tiết trước đó đều không còn tồn tại. Toàn bộ thế giới chia làm hai nửa, còn cậu ấy tới từ nơi có nắng.
Mơ tới đây thì anh bừng tỉnh. Trần Gia Dư nhận ra hai điều: một là bố mẹ anh còn chưa biết chuyện hạ cánh khẩn cấp ngày hôm qua; hai là hôm qua anh đã nói với Phương Hạo rằng “Anh xin lỗi”, cũng đã nói “Anh yêu em”. Trần Gia Dư tự thấy bản thân không phải người dễ nói ra lời yêu. Từ này có ý nghĩa quan trọng đối với anh, khác với những từ ngữ đẹp đẽ đơn thuần như “thích”, “nhớ”. Yêu cũng rất đẹp đẽ, nhưng yêu cũng là ích kỷ, là cố chấp, là bị bao trùm bởi thứ dục vọng không gì có thể miêu tả, là chiếm hữu, là có anh không có hắn. Yêu là ngôn từ tinh túy của thứ tình cảm chân thành mà trời cao chỉ ban cho ta một số lượng có hạn, tưởng chừng như một lần nói ra là sẽ ít mất một chút. Mà anh yêu Phương Hạo.
Anh không có nhiều thời gian để tiêu hoá hết suy nghĩ này, điện thoại của Phương Hạo đã gọi tới.
Trần Gia Dư gọi tên cậu ấy: “Phương Hạo.”
“Anh lên đi.” Phương Hạo chỉ nói có ba chữ vậy, sau đó cậu ấy im lặng vài giây rồi cúp máy. Giọng cậu ấy vẫn rất khàn, không khá hơn hôm ốm sốt là bao.
Sau khi đẩy cửa bước vào, Trần Gia Dư quan sát đối phương một lúc, thấy cậu ấy có vẻ đã bình thường hơn phần nào, tuy mắt vẫn còn sưng nhưng tốt xấu gì cũng đã tắm rửa, thay quần áo. Thế nhưng nét mặt cậu ấy vẫn tiếp tục giống như tối qua, ánh mắt thiếu mất tia sáng ngày thường. Trần Gia Dư thấy cậu ấy như vậy thì rất đau lòng. Anh không chút do dự, bước tới ôm Phương Hạo vào lòng.
“Sao em biết anh chưa đi?” Trần Gia Dư hỏi.
Phương Hạo ở trong vòng tay anh ấy, khẽ thở dài, trả lời: “Em có thể kiểm tra lượt ra vào cổng của anh.”
Trần Gia Dư đã rõ. Phương Hạo thấy bộ dạng anh ấy cũng chẳng có chút tinh thần nào nên kêu anh ấy đi tắm rửa, thay quần áo trước. Trần Gia Dư không để nhiều quần áo ở chỗ anh, Phương Hạo bèn bảo: “Mặc tạm đồ của em đi.”
Trần Gia Dư bèn lấy chiếc áo len đen mà Phương Hạo được phát trong buổi team-building của đơn vị để mặc, trên áo thậm chí có mấy chữ CAAC in hoa. Quần thường ngày của cậu ấy miễn cưỡng cũng vừa với anh.
Chờ tới khi Trần Gia Dư đi ra, Phương Hạo bảo anh ấy ngồi lên sofa rồi tự mình lên tiếng trước: “Để em nói trước. Sáng hôm qua em chưa nói rõ ràng đã bỏ đi, sáng ngày ra đã mặt nặng mày nhẹ với anh là em có thái độ không tốt, lời nói của em đã quá gay gắt. Con người em có tật xấu này, em thấy ông trời bắt em chịu những khổ sở đó là em đáng đời.”
Trần Gia Dư cắt ngang lời cậu ấy: “Em đừng nói thế…”
“Anh để em nói hết đã. Giây phút bánh lốp máy bay của các anh chạm đất, trong đầu em ngoài sợ hãi cũng chỉ có sợ hãi, không còn gì khác cả. Em sợ nhỡ hôm nay không thể hạ cánh, như vậy điều cuối cùng em nói với anh là những lời trong lúc giận dữ, em không sao chấp nhận nổi.”
“Chắc anh cũng biết, em từng kể với anh rồi, bố em qua đời vì bệnh tim. Sáng hôm đó, ông ấy… vẫn còn hỏi em tối nay ăn gì. Lần tiếp theo em được gặp ông ấy là trong nhà xác, không thể nói chuyện cũng không thể cử động. Quá đỗi đột ngột. Chuyện như vậy… em không thể trải qua lần thứ hai được nữa. Em thật sự chịu không nổi.”
“Tối qua em không hề muốn đuổi anh đi nhưng thật sự đầu óc em như một mớ bòng bong. Hoặc là em không cãi vã với anh, không cáu gắt vô cớ với anh, để anh rời khỏi nhà em trong vui vẻ; hoặc là em tranh cãi với anh nhưng khuyên được anh không đi bay, thì đã không xảy ra vụ việc lần này. Em không biết là nên như nào. Em đã cố gắng rồi, nhưng kiểu gì cũng sai…” Phương Hạo cúi gằm mặt, cổ họng nghẹn đắng, gồng mình nói nốt câu cuối, “Em cảm thấy là em đã hại anh.”
Trần Gia Dư khẽ bật cười, không phải cười mỉa mai mà là nụ cười đã thông suốt. Anh tựa lại gần, sau đó vòng tay ra sau lưng Phương Hạo, khoác lên vai cậu ấy, rồi kéo đầu Phương Hạo qua, giống như tối hôm qua.
Phương Hạo ban đầu còn có chút kháng cự, Trần Gia Dư chỉ nói: “Anh cũng có lời muốn nói với em. Anh ôm em nói có được không?”
Nghe thấy vậy, Phương Hạo mới thả lỏng phần nào, ngả đầu lên vai Trần Gia Dư.
Sau đó Trần Gia Dư từ tốn nói: “Gì mà em hại anh chứ. Phương Hạo, anh vẫn luôn cảm thấy em là người rất thông minh, sao lại nói ra những lời vậy. Là em đã cứu anh. Hai tuần trước anh cùng Vương Nhuận Trạch luyện tập buồng lái giả lập, trong chuyện đó anh sai từ đầu tới cuối, em tức giận đến thế – em hoàn toàn có quyền giận – nhưng em vẫn không chút ngần ngại luyện tập thêm cùng anh. Em còn nhớ không, lúc đó chúng ta đã tập qua tình huống hạ cánh không cánh tà. Cùng mẫu máy bay ấy, cùng sân bay ấy, cùng điều kiện thời tiết ấy. Nếu bảo việc thực hiện tình huống này chỉ là trùng hợp, nhưng em đã cùng anh tập tình huống hạ cánh khẩn cấp chuyến 416 với buồng lái giả lập hết lần này tới lần khác, tập tới khi anh không còn bất kỳ đắn đo nào, cũng chính vì thế mà hôm qua khi xảy ra sự cố anh đã không hoảng. Điều này không phải trùng hợp.”
“Bỏ qua chuyện buồng lái giả lập thì khi em nói một câu “Radar nhận dạng tốt” trên sóng tiếp cận, nhịp tim anh lập tức ổn định về mức dưới 80 nhịp một phút. Em còn hiệu quả hơn cả con mẹ nó thuốc hạ huyết áp. Em hại anh chỗ nào chứ? Là anh may mắn khi được gặp em.”
“Phương Hạo, em biết đấy, có điều này anh vẫn luôn nghĩ trong lòng nhưng chưa từng nói thành lời. Ba năm nay của anh thật sự không suôn sẻ chút nào, thế nhưng anh đã được gặp em. Những gì anh có được trong hai tháng ở bên em… anh nghĩ còn nhiều hơn những gì hai năm trước gộp lại. Anh thật sự quá may mắn rồi.”
Nghe tới câu thứ hai của Trần Gia Dư, vành mắt Phương Hạo đã bắt đầu thấy xót. Song, tiếc là tối qua anh khóc quá nhiều, cũng quá dữ dội nên lúc này không có nước mắt chảy ra.
Trần Gia Dư quay đầu Phương Hạo lại coi thử, thấy sắc mặt cậu ấy vẫn u ám như trước, xem ra những lời giãi bày của anh vẫn chưa thể tháo gỡ được hết nút thắt trong lòng cậu ấy. Dù sao cũng đã trải qua những cảm xúc cực đoan như thế, Trần Gia Dư có thể hiểu. Anh đắn đo đôi phút, sau cùng vẫn quyết nói ra: “Còn một lời này nữa. Tối qua anh nói anh yêu em, anh không nói đùa đâu.”
Giọng Phương Hạo căng cứng. Anh nắm lấy tay Trần Gia Dư, đáp: “Em biết anh không có ý đùa.” Thế nhưng anh vẫn chưa thể đáp lại lời này.
Trần Gia Dư có lẽ cũng thất vọng, nhưng so với việc an ủi Phương Hạo thì nỗi thất vọng của anh có gác lại để sau.
Bọn họ giữ tư thế ấy một lúc lâu rồi Phương Hạo mới bảo: “Sáng hôm kia, em nói Đoàn Cảnh Sơ không đáng tin, kêu anh đổi lại ca trực…” Phương Hạo có vẻ như đang chờ Trần Gia Dư nói gì đó.
Trần Gia Dư cũng hiểu hướng mà câu hỏi của Phương Hạo muốn nhắm tới. Cậu ấy có lẽ đang mong chờ một câu “Anh nên nghe theo lời em, không bay cùng chuyến với cậu ta, anh sai rồi”. Tối qua anh cảm thấy có lỗi với Phương Hạo vì anh hoàn toàn hiểu được tâm trạng lo lắng nhưng bất lực của cậu ấy khi sự cố xảy ra. Nhưng rồi Trần Gia Dư đặt tay lên ngực tự vấn bản thân, nếu tình huống tương tự xảy ra một lần nữa, có thể anh vẫn sẽ lựa chọn không đổi chuyển mà tiếp tục bay. Đoàn Cảnh Sơ cũng không hẳn muốn đẩy anh vào chỗ chết. Sự cố xảy ra hoàn toàn là do trục trặc máy móc có xác suất cực thấp gặp phải lỗi thao tác của con người có mức xác suất thấp. Anh không muốn khiến Phương Hạo bực bội, cũng không muốn nói dối cậu ấy, chỉ đành đáp: “Anh cũng không ngờ được cậu ta lại như vậy. Bình thường sẽ không xảy ra sự cố như thế, chẳng qua hôm qua… Cánh tà gặp vấn đề có lẽ do độ bền mỏi của kim loại, nên mới bị kẹt.”
(Độ bền mỏi là khả năng của chi tiết máy chống lại các phá huỷ mỏi như tróc rỗ bánh răng, rạn nứt bề mặt chi tiết… Hiện tượng “mệt mỏi” của kim loại dễ xảy ra ở các bộ phận có mặt cắt thay đổi như các bộ phận của máy bay, tàu thuyền…)
Lúc này Phương Hạo ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt Trần Gia Dư, hỏi thẳng điều anh ấy đang suy nghĩ trong lòng: “Vậy nếu tất cả lặp lại lần nữa, anh sẽ nghe lời em chứ?”
Trần Gia Dư theo bản năng trốn tránh câu hỏi này: “Cậu ta khiến anh với cánh tà gặp trục trặc, vốn là sao Hoả va phải Trái Đất.”
Còn một điều nữa Trần Gia Dư cũng đang nghĩ tới. Anh thật ra không rõ Đoàn Cảnh Sơ có thường xuyên mở cánh tà khi bay trên cao không. Nếu hôm kia anh thật sự gọi điện xin đổi lại ca, máy bay vẫn là máy bay đó, nhưng đổi sang phi công khác phải đứng trước họng súng này, liệu bọn họ có thể cứu được chuyến bay giống như anh không. Ở một mức độ nào đó, sự bất hạnh của anh có lẽ đã đổi được sự may mắn của những người khác.
Phương Hạo vẫn gặng hỏi: “Tức là anh sẽ không?”
Trần Gia Dư cảm thấy bản thân bị dồn vào ngõ cụt. Một bên là những phán đoán chuyên môn của bản thân mà trước giờ anh vẫn luôn ỷ lại về tiêu chuẩn và rủi ro của các chuyến bay, bên còn lại là sự chân thành của Phương Hạo. Bây giờ anh lựa chọn bên nào cũng là sai.
Sự im ắng khó tả kéo dài trong vài giây, cuối cùng Trần Gia Dư nói: “… Anh có nguyên tắc của mình. Anh đã đánh giá các rủi ro, anh cảm thấy bay được, anh cũng cứu được chuyến bay.”
Phương Hạo cắn môi. Tiếng anh rất nhỏ nhưng vẫn là nói thành lời: “Thế còn nguyên tắc của em?” Anh suy nghĩ một chốc, vẫn quyết nói tiếp, “Anh tạo ra cho em một tình huống siêu cấp đặc thù như thế, bắt đầu từ năm nay, lần đầu tiên áp dụng quy chế mới. Ngày mai các lãnh đạo sẽ gọi tất cả những kiểm soát viên đã tiếp nhận chuyến bay Air China 1713 của các anh để lập biên bản. Chỉ riêng báo cáo em sẽ phải viết tới ba bản, ghi âm thì phải nghe đi nghe lại. Em đã xin cho Phó Tử Tưởng thực hiện với em, em bảo vì khi đó cậu ta cũng đang trực, quản lý khu vực phía Tây. Nhưng nguyên nhân thực chất là vì em chịu không nổi, em không nghe một mình được. Song những chuyện này… đều là chuyện nhỏ. Nguyên tắc của em là tất cả những ai em quan tâm đều phải sống thật tốt. Khi có mình anh thì anh có thể đùa giỡn với mạng sống của mình, bây giờ chúng ta có hai người. Lúc làm những chuyện này, anh có nghĩ tới cảm nhận của em không?”
Trần Gia Dư bị cậu ấy nói tới không thốt nổi nên lời. Phải mất một lúc lâu, anh mới đáp: “Cũng không phải anh muốn vậy… Nếu em muốn nghe anh xin lỗi thì anh có thể nói em nghe.”
Phương Hạo đứng dậy, vào bếp lấy một cốc nước, sau đó nói với giọng đầy bất đắc dĩ: “Gia Dư, sao con người anh là hình thức như thế chứ? Nếu anh không thật sự cảm thấy mình sai thì xin lỗi có tác dụng gì.”
Trong lòng Trần Gia Dư khó chịu vô cùng, Phương Hạo thật sự muốn ép anh vào ngõ cụt. Trong lúc anh đang suy nghĩ kỹ xem nên trả lời như nào, điện thoại của Phương Hạo đổ chuông. Cậu ấy cúi xuống nhìn, sau đó nhấc máy. Cậu ấy vừa nghe điện thoại, vừa đưa cốc nước đã uống hai ngụm cho Trần Gia Dư.
Đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ. Phương Hạo nói hai câu rồi đáp: “Vâng, tới thì báo con.”
Sau khi cúp máy, Phương Hạo ngẩng lên nói với Trần Gia Dư: “Em gọi mẹ tới với em. Anh… nếu muốn ở lại cũng được.”
Trần Gia Dư biết hôm qua Phương Hạo rất khổ sở, khổ sở tới mức không muốn trông thấy anh nên anh mới ngoan ngoãn ngủ tại bãi đỗ xe. Thế nhưng anh không thể ngờ Phương Hạo lại gọi cho Phiền Nhã Lan kêu bà tới trò chuyện cùng cậu ấy, như vậy nghĩa là đã thật sự khổ sở tới mức độ nhất định rồi. Cậu ấy trước giờ khi gặp vấn đề gì cũng luôn tự mình giải quyết, không nhờ cậy người khác.
Mà nghĩ lại, Trần Gia Dư cho tới bây giờ vẫn chưa được gặp Phiền Nhã Lan đúng dịp thích hợp. Anh không rõ Phương Hạo sáng nay đã nói những gì với mẹ mình. Nếu cậu ấy kể rõ ngọn ngành mọi chuyện, khiến Phiền Nhã Lan biết anh khiến Phương Hạo đau lòng như vậy, có lẽ gặp anh bà ấy có thể tay không xé xác anh. Anh nỗ lực tạo thiện cảm hai tháng qua, giúp Phiền Nhã Lan mua vé máy bay, gửi đồ ăn ngon tới cho Phương Hạo khi cậu ấy ở nhà mẹ, chỉ vì muốn âm thầm để lại ấn tượng tốt với Phiền Nhã Lan. Kết quả bây giờ xảy ra tình huống đặc biệt, khiến mọi cố gắng trước đây đều đổ sông đổ bể.
Nhưng Trần Gia Dư bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ vậy, có những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, hiện tại anh cũng ý thức được điều này. Nghĩ tới nghĩ lui, anh lại nghĩ tới việc mình chưa về nhà báo cho bố anh biết vụ việc lần này, chỉ đành nói: “Thế… anh cũng đi trước đây. Anh còn chưa báo tin với bố mẹ.”
Dù thế nào đi nữa, Trần Chính cũng phải được biết tình hình thực tế từ chính miệng anh, không nghe những lời đồn thổi của người khác. Đây cũng điều tối thiểu người làm con như anh nên thực hiện. Hơn nữa, Trần Gia Dư cũng nhận ra giữa anh và Phương Hạo có những khác biệt cơ bản về mặt nguyên tắc. Dù anh có dùng những lời hoa mỹ để che lấp thì cũng là vô ích.
Trần Gia Dư cầm chìa khoá xe chuẩn bị ra ngoài. Đến lúc sắp rời đi, trong lòng anh vẫn canh cánh một câu hỏi, vậy nên anh quay lại hỏi như thể bước lên pháp trường: “Phương Hạo, em… sẽ không chia tay với anh chứ?”
Phương Hạo lúc này mới cười khổ, trả lời bằng giọng chắc nịch: “Em sẽ không chia tay.”
Ánh mắt Phương Hạo nhìn Trần Gia Dư lúc này mới có chút độ ấm. Tuy trong mắt vẫn là sự rối rắm sau cuộc tranh luận vừa nãy nhưng cũng đã có chút mở lòng. Trần Gia Dư bây giờ mới yên tâm được phần nào. Anh ôm Phương Hạo vào lòng. Cái ôm lần này rất chặt, chặt tới mức Phương Hạo không thể thở được.
Sau đó, Trần Gia Dư nói: “Anh về trước đây, có gì sau nói tiếp. Có vấn đề gì thì gọi anh, không vấn đề gì… cũng gọi anh.”
Phương Hạo khẽ “Ừm”, đưa mắt nhìn theo bóng Trần Gia Dư bước ra ngoài, trên người anh ấy vẫn là quần áo của anh.