“Đệch…” Câu trêu này chọc đúng chỗ rồi đó. Trần Gia Dư lật người Phương Hạo lại ấn cậu ấy lên tường, thoắt cái đã tụt quần thể thao của cậu ấy xuống, cũng chẳng kịp cởi hẳn ra mà cứ để nó treo chỗ cổ chân. Anh đến giày cũng không cởi, chạy vào phòng ngủ của Phương Hạo lấy bao cao su và gel bôi trơn, bị Phương Hạo mắng thì mới nói: “Rồi rồi rồi, mai anh sẽ quay lại lau cho em.”
Dứt lời, Trần Gia Dư đẩy ngón tay dính đầy gel bôi trơn vào trong. Phương Hạo thậm chí còn nghiêm túc xem đồng hồ, sau năm phút thấy cũng tương đối rồi, Trần Gia Dư vốn muốn làm mềm giúp Phương Hạo thêm chút nữa để không quá căng thẳng nhưng Phương Hạo lại giục: “Anh vào đi.”
Trần Gia Dư vẫn duy trì hình tượng lịch thiệp của mình: “Như vậy được không?”
Phương Hạo kiên quyết nói: “Em bảo được là được.” Anh nhấc cổ tay lên, báo thời gian thêm một lần nữa.
Trần Gia Dư chịu không nổi cậu ấy làm vậy. Anh đè lấy tay Phương Hạo rồi đeo bao vào từ ngọn tới gốc. Thật ra từ sau khi hai người quen nhau và được Phương Hạo cho phép thì anh cũng có một lần làm không bao, thế nhưng vệ sinh sau đó rất phiền phức. Hôm nay cân nhắc việc buổi tối đối phương có thể còn có kế hoạch khác, anh bèn ngoan ngoãn đeo bao.
Phương Hạo ban đầu vẫn còn chút chưa thả lỏng hoàn toàn. Lúc sau Trần Gia Dư rút ra rồi vỗ lên mông anh. Phần eo sau và cánh mông anh khẽ ửng hồng vì bị đánh, âm thanh vang dội, da thịt nóng rực. Cơn đau ngắn ngủi được thay thế bằng thứ đê mê triền miên. Phương Hạo gầy nhưng kể cả người có gầy tới đâu thì mông vẫn sẽ có thịt, vỗ như vậy cũng có thể vỗ cho phần thịt rung rinh. Thêm vào đó dương v*t của Trần Gia Dư đâm vào cọ qua da anh, tạo nên những đợt sóng liên tiếp chứa đựng đầy những khoái cảm nhục dục.
“Thoải mái chứ?” Trần Gia Dư không quên hỏi. Một tay anh chống lên tường, đôi vai mạnh mẽ cố định Phương Hạo, đùi và hông cũng căng chặt, tựa như mũi tên trên dây cung, sẵn sàng lao đi.
Phương Hạo nhắm mặt, tựa nửa bên má lên tường, chỉ có thể vừa thở dốc vừa đáp: “Thoải mái.”
Trần Gia Dư nhìn Phương Hạo nửa thân trên dán vào tường, eo trũng xuống, chỉ có bờ mông là vểnh lên, tạo một đường cong cực kỳ quyến rũ. Quần lót và quần dài của cậu ấy đều treo ở cổ chân, hai chân vì bị quần áo trói buộc nên không thể tách mở được. Từ góc độ của Trần Gia Dư, cảnh tượng này thật quá đỗi dâm đãng, còn khiến anh có cảm giác hơn cả việc khỏa thân toàn bộ. Càng ngắm nhìn, máu trong cơ thể anh càng sôi sục, dương v*t cương tới phát đau. Cũng vì tư thế này, hai cánh mông của cậu ấy siết anh thật chặt, lỗ nhỏ bị đâm chọc đến ửng hồng, phần bẹn đùi cũng vậy.
Hai người đã hơn hai tuần không gặp gỡ, không làm tình, bị cản trở bởi môi trường xung quanh cũng như khoảng cách địa lý nên đến cả mấy lời tán tỉnh cũng không thể trao nhau. Vậy nên chẳng ngoa nếu nói họ bị ngọn lửa dục vọng hun cháy, như nay được làm rồi về cơ bản cũng chẳng có tiết tấu hay quy luật gì.
Qua một lúc, Phương Hạo đã hoàn toàn thả lỏng, thậm chí còn có chút thả lỏng hơi quá, đứng không còn vững nữa. Tay phải của Trần Gia Dư ghìm chặt Phương Hạo vào tường. Ban đầu anh đè lên vai Phương Hạo, lúc sau đổi vị trí, dùng bàn tay mang lớp chai mỏng vừa nắm vừa nhéo gáy cậu ấy.
Đâm rút một hồi, Trần Gia Dư dường như thấy chưa đủ, bèn kéo tay Phương Hạo ngược ra sau để cậu ấy nắm lấy hông mình: “Em ôm chặt vào.” Như vậy hai người sẽ gần nhau hơn, đường nét cơ thể như gắn liền với nhau. Khoảng cách càng gần, anh vào được càng sâu. dương v*t của anh đâm chọc mạnh mẽ vào bên trong, mỗi cú nhấp đều chạm đúng vị trí đòi mạng nhất.
“Ưm…” Phương Hạo trước đó thuận theo anh, rất nhanh đã được nếm trái ngọt, bèn gọi tên anh thúc giục anh: “Gia Dư, anh… nhanh nữa đi. A…”
Nghe Phương Hạo gọi mình, đầu Trần Gia Dư như muốn nổ tung. Thế nhưng con người ai cũng có chút tâm lý phản nghịch, lúc này đây khi Phương Hạo đòi, anh ngược lại nổi tính xấu, thả chậm nhịp độ, như thể trêu chọc cậu ấy mà rút hết ra ngoài.
“Muốn gì cơ?” Anh hỏi với chất giọng trầm trầm, bao quy đầu cọ nhẹ lên cửa động của Phương Hạo, ngón tay vuốt ve phần da xung quanh lỗ nhỏ, tách mở hai cánh mông cậu ấy.
Cổ Phương Hạo lúc này thoát khỏi bàn tay của Trần Gia Dư. Anh quay đầu lại nhìn anh ấy, nét phong tình nơi đuôi mắt chưa vơi nhưng nét mặt thì vẫn là vẻ nghiêm túc của rất riêng anh. Cũng không phải anh không biết Trần Gia Dư muốn nghe thấy gì.
Phương Hạo cắn nhẹ môi dưới rồi nói: “Muốn anh chịch em. Nhanh lên đi.”
Ngay cả lúc dâm đãng thì Phương Hạo cũng dâm đãng một cách rất nghiêm túc. Trần Gia Dư cảm thấy đây đã không còn là nhược điểm của cậu ấy. Lồng ngực anh mềm nhũn nhưng bộ phận phía dưới thì vẫn cứng như mỏ hàn. Anh cuối cùng cũng trao cho Phương Hạo điều cậu ấy muốn, đâm lụt cán, lao thẳng vào điểm khiến Phương Hạo hét thất thanh. Đó cũng là chốn ấm êm của anh, là cội nguồn khoái cảm của anh. Lúc sau, trên tường thật sự không có điểm tựa, Phương Hạo bị đâm chọc đến mức eo mềm nhũn, Trần Gia Dư bèn kéo cậu ấy di chuyển cơ thể, đè Phương Hạo lên bàn ăn. Hai tay anh vịn ở xương hông của Phương Hạo rồi đâm vào từ phía sau.
Lỗ nhỏ của Phương Hạo trơn ướt mời gọi Trần Gia Dư tiến vào. Trần Gia Dư rên khẽ, Phương Hạo cũng kêu lên theo đó, cụ thể là gì thì anh không nhớ, có thể có “đừng ngừng”, “tiếp đi”, mà cũng có thể có “sâu quá”… Phương Hạo càng kêu, Trần Gia Dư càng hăng, đâm vào càng mạnh hơn, sâu hơn. Anh vòng tay ra sau túm chặt lấy đùi và mông Trần Gia Dư, phối hợp cùng từng cú nhấp sâu vào phía sau mình của anh ấy. Về sau anh không nói nữa, chỉ còn lại tiếng thở dốc và gọi tên, cũng chỉ còn lại sự giao hợp nguyên thủy nhất. Tốc độ đâm rút dần tăng nhanh đến mức chóng mặt, gel bôi trơn còn gần như nổi bọt bong bóng. Tay trái Phương Hạo không ngừng vuốt ve dương v*t của mình, phía trước khoái cảm dâng cao, phía sau vừa đau vừa sướng.
Cảm giác quen thuộc ấy lại ùa về. Làm tình cùng Trần Gia Dư thật sự quá gây nghiện, chỉ cần Phương Hạo đắm mình là 120% sẽ chìm nghỉm trong đó. Yêu đương thật khó, trong tình yêu có quá nhiều điều khó nắm bắt. Thế nhưng tình dục lại đơn giản. Anh có thể nắm bắt, còn nắm được chắc, biết làm cách nào để đối phương đánh mất lớp vỏ bọc.
Trần Gia Dư cũng cảm thấy không khống chế nổi bản thân nữa. Từ sau khi quen Phương Hạo, anh cảm thấy mình như giảm đi mười tuổi, có lúc cực ấu trĩ, có lúc quá bốc đồng. Vốn dĩ hôm nay tới để xem tình hình cậu ấy thế nào, tặng quà cho cậu ấy, sau đó quấn lấy Phương Hạo để cậu tặng lại anh một bó hoa rồi anh sẽ cẩn thận chăm sóc. Ai ngờ chỉ một hành động nhỏ của cậu ấy, hiện tại anh có nhà không về, hai người có giường không nằm mà dựa vào bàn làm tình tới trời nghiêng đất ngả.
Anh không kịp suy nghĩ cẩn thận, Phương Hạo đã lại gọi anh. Sau đó, dưới thân anh, trong vòng tay anh, cậu ấy khẽ rên rỉ rồi run rẩy chạm đỉnh. Phía sau của Phương Hạo siết chặt, Trần Gia Dư cũng gầm lên một tiếng rồi bắn ra.
Sau khi cao trào qua đi, Trần Gia Dư vòng tay qua vai và đầu Phương Hạo, muốn ôm cậu ấy một lúc nhưng Phương Hạo lại giãy ra, ấn lên chân anh bảo anh lùi ra.
Trần Gia Dư thở hổn hển, tưởng mình làm đau cậu ấy nên ngập ngừng hỏi: “Sao vậy em?” Anh sợ lúc cuối mình có chút hơi quá đà, thế nhưng Phương Hạo từ đầu tới cuối đều rất phối hợp, thậm chí khi anh muốn chậm một chút, dịu dàng một chút thì cậu ấy còn ép anh nhanh lên, mạnh lên. Hai người đã làm tính rất nhiều lần, anh biết Phương Hạo thực ra thích kiểu làm tình hơi kịch liệt, nhưng cái này cũng tùy lúc. Trần Gia Dư cũng không rõ hôm nay có phải lúc đó không.
“Không sao.” Phương Hạo quay người lại, trượt người theo tường rồi ngồi xuống, dùng một tay nhanh chóng kéo quần lên, lưng tựa vào chân bàn.
Trần Gia Dư cũng cài lại thắt lưng rồi vuốt ve tóc Phương Hạo.
Phương Hạo lúc này mới đưa cổ tay lên, nửa đùa nửa thật giục Trần Gia Dư: “Tám giờ lẻ bảy phút rồi, Trần Gia Dư.”
Trên tay trái của Phương Hạo vẫn còn tinh dịch chưa lau, Trần Gia Dư thật sự chẳng muốn đi nơi khác. Anh muốn ôm ấp vuốt ve, muốn hôn thật chậm lên má cậu ấy, thế nhưng quả thực đã tới giờ rồi. Buổi hẹn với bậc chú bác, tới trễ mười phút cùng lắm là tự phạt uống một ly, trễ nửa tiếng thì thành bất lịch sự.
Trần Gia Dư tưởng Phương Hạo đã hết cáu kỉnh, bèn đùa: “Đến muộn có bị trừ lương không thưa lãnh đạo?”
Phương Hạo thấy anh ấy như vậy thì cũng không nỡ nói thêm gì nữa, chỉ hùa theo anh: “Biểu hiện khá ổn, tạm thời cho qua.”
Trần Gia Dư sau cùng rời đi trong tươi cười, thế nhưng anh ấy vừa ra khỏi cửa, nụ cười của Phương Hạo đã tắt.
Anh nhận ra, xét ở một mặt nào đó, anh lại lặp lại lỗi sai rồi. Đây không phải lần đầu tiên trong đời khi quan hệ tình cảm xuất hiện những bất ổn, anh lựa chọn dùng tình dục để giải quyết vấn đề, để xác định sự tồn tại của đối phương. Thế nhưng đây là lần đầu với Trần Gia Dư, anh đã tạo một tiền đề không tốt. Làm xong một lần, cơ thể sung sướng nhưng đầu óc lại rối bời.
Lúc xin lỗi anh, Trần Gia Dư nói rằng do anh ấy suy nghĩ không chu toàn. Nhưng rồi khi Phương Hạo có thời gian bình tĩnh suy nghĩ, anh thấy Trần Gia Dư không chu toàn chỗ nào chứ, anh ấy có mà suy nghĩ quá mức toàn diện ấy. Lúc trước rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nói với anh, ví dụ như lúc ở nhà anh lướt Weibo, hay hôm đi ăn với Chu Kỳ Sâm. Anh ấy đã suy nghĩ tới khả năng kể với anh về chuyện phiền lòng này, sau đó quyết định vì để không gây phiền phức thêm cho anh mà lựa chọn không nhắc tới. Đằng sau sự cân nhắc này thật ra là sự không tin tưởng, anh ấy không đủ tin tưởng để để lộ nhược điểm và sự yếu kém của mình cho anh thấy.
Phương Hạo không rõ có phải mình quá nhạy cảm hay không, hay là trong chuyện này Trần Gia Dư đã sai. Nhưng rồi Trần Gia Dư chỉ một lòng muốn trở về Bắc Kinh để gặp anh, rõ ràng tối còn buổi hẹn trong thành phố mà vẫn lái xe ngược xuôi hai tiếng để tới gặp anh, rất chân thành và nhẫn nại. Anh cũng không nên quá khắt khe với anh ấy.