Dọc theo sông Tây Giang, một chiếc ô tô màu đen đang chạy trên đường, Đinh Trọng và Đinh Phong Thành đang ngồi trong chiếc xe đó.
Nhìn bờ sông sau khi bị phá bỏ và di dời thì Đinh Phong Thành cười: "Ông ơi ông nhìn này, toàn bộ khu vực ven sông Tây Giang đều đã bị phá dỡ.
Vậy mà hôm nay Giang Sách còn muốn tổ chức buổi lễ bái tế cho em trai anh ta, cũng không biết ai cho anh ta dũng khí để nói ra mấy lời này, đoán chừng hôm nay anh ta ngay cả việc tới gần bờ sông cũng không làm được."
Đinh Trọng nhìn lướt qua rồi cười lạnh: "Loại phế vật như Giang Sách sau này không cần nhắc tới.
Cháu rảnh rỗi quá thì nên đi học hỏi nhiều một chút."
"Dạ ông nội, cháu biết rồi."
Xe đi được một đoạn thì đột nhiên Đinh Phong Thành chỉ về phía bên ngoài cửa sổ xe nói: "Ông nội xem kìa, tại sao lại có nhiều trực thăng như vậy?"
Đinh Trọng nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, nhìn thấy trên bầu trời có mấy chục chiếc trực thăng, trên thân mỗi chiếc đều treo một tấm vải bố màu trắng rất dài, giống như là đang tưởng nhớ tới ai đó.
"Chẳng lẽ là."
Định Trọng vội lắc đầu rồi nở nụ cười khinh thường, ông ta làm sao cũng không muốn nói ra cái tên làm cho ông ta chán ghét.
"Ông nội xem thử đó là gì vậy?"
Đinh Trọng híp mắt nhìn qua, chỉ thấy mặt sông bị tách ra một con tàu đang từ xa chạy chậm tới.
Trên boong tàu, một người đàn ông đang ngẩng cao đầu đứng thẳng tắp ở đó.
Gió thổi qua mái tóc, tư thế hiên ngang.
Bóng dáng này rất quen thuộc.
Đinh Trọng nhíu mày, nếu người đàn ông kia là người mà ông ta đang nghĩ tới thì chuyện này liền rất rắc rối.
"Mau qua đó nhìn thử xem."
"Dạ."
Xe chạy vào trong khu phong tỏa, tới vị trí cách bờ sông khoảng một trăm mét thì dừng lại.
Đinh Trọng và Đinh Phong Thành cùng bước xuống xe để quan sát.
Lần này thì bọn họ đã có thể nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông đang ngẩng đầu đứng thẳng ở trên thuyền không phải là ai khác mà chính là Giang Sách, người luôn bị bọn họ coi thường là phế vật!!!
"Sao lại như vậy?"
Một nỗi khiếp sợ to lớn đang từ từ trào dâng trong lòng Đinh Trọng, ông ta vẫn nghĩ Giang Sách chỉ đang khoác lác chứ không thể nào tổ chức được một buổi lễ bái tế cho Giang Mạch.
Ai có thể ngờ rằng Giang Sách không những làm được, mà còn làm rất lớn rất long trọng.
"Giang Sách, anh ta sao lại làm được như vậy?" Đinh Trọng đang rất khó hiểu, thậm chí còn có hơi hối hận, hôm đó đáng lẽ không nên đoạn tuyệt quan hệ với Giang Sách, ít nhất cũng không nên nói dứt khoát tới như vậy.
Đinh Phong Thành nhìn cảnh tượng trước mắt tới mức trợn mắt há hốc mồm, mấy chục chiếc trực thăng, một chiếc du thuyền chở khách chạy định kỳ, còn ở trong khoảng thời gian nhạy cảm như vậy tổ chức buổi lễ bái tế, cho dù là nhà họ Đinh cũng không thể nào có thực lực lớn như vậy.
Nhưng một người bị bọn họ xem thường giống như Giang Sách lại thực sự làm được như vậy.
"Tôi không phải đang hoa mắt đó chứ?"
Lúc này tất cả người dân xung quanh đều chạy tới vây xem, bọn họ cũng xem tới mức trợn mắt há hốc mồm.
"Đây là vị quan lớn nào tới đây bái tế vậy?"
"Không biết nữa, nhưng mà có thể làm ra trận địa lớn như vậy thì nhất định không phải là người thường."
"Hôm nay chính là ngày phá bỏ và di dời, vậy mà ông lớn này lại không có chút sợ hãi nào, còn ngang nhiên ở trên bờ sông tổ chức buổi lễ bái tế, quá lợi hại."
Người khiếp sợ nhất ở đây vẫn là Đinh Mộng Nghiên.
Cô làm sao cũng không thể tưởng tượng được, người chồng mà trong lòng cô vẫn luôn cho là phế vật, vậy mà lại lợi hại tới như vậy.
Nhìn chiếc du thuyền đang chậm rãi đi tới, trong mắt Đinh Mộng Nghiên tràn ngập nước mắt.
Một lát sau thì chiếc du thuyền cũng dừng lại.
Giang Sách theo cầu thang đi xuống dưới, một nhóm người trên thuyền cũng theo sát phía sau anh bước xuống, trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa lớn.
Bọn họ đem hoa tươi đặt trước ngôi mộ, rất cung kính đứng sang một bên.
Giang Sách đi tới đứng bên cạnh Đinh Mộng Nghiên, không nói lời nào mà chỉ cùng cô yên lặng đứng trước ngôi mộ.
Trong lòng Đinh Mộng Nghiên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng mà lúc này rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để hỏi, cô yên lặng đứng bên cạnh anh, cùng anh bái tế em trai.
Bỗng nhiên.
Một chiếc xe việt dã chạy thẳng vào, phía sau còn đi theo ba chiếc xe tải lớn.
Bang, bang, bang.
Cửa xe lần lượt được mở ra, một đám đàn ông cao to trong tay cầm đủ loại vũ khí sắc bén đi xuống, nhìn sơ qua cũng phải có đến bốn năm chục người.
Đi đầu là hai chú cháu Hà Diệu Long và Hà Gia Minh.
"Đang làm gì đây?"
"Không biết nơi này đã bị phong tỏa sao?"
"Tất cả đều cút xéo cho tôi!"
Hà Gia Minh vừa la lên liền lập tức phá vỡ bầu không khí trang nghiêm nơi đây.
Giang Sách nhíu mày, chậm rãi xoay người nhìn thoáng qua Hà Gia Minh: "Hôm nay là sinh nhật của em trai tao, tao không muốn đánh nhau nên mày hãy mau cút đi.
Bọn mày muốn tính toán sổ sách gì thì cứ ghi lại, hôm nào đó tao sẽ chậm rãi tính với mày."
"Hôm nào? Tính sổ?"
Hà Gia Minh mỉm cười chỉ tay về phía mấy người đàn ông cao to đang cầm vũ khí ở phía sau: "Mở to con mắt chó của mày ra mà coi, tao hôm nay có đem theo người tới.
Giang Sách, mày cho dù có lợi hại tới đâu đi chăng nữa, thì có thể một mình đánh với mười người, hai mươi người hay là ba mươi người sao?"
"Nói cho mày biết, bọn tao tới đây là làm công việc di dời và phá bỏ, hôm nay không những muốn đuổi bọn mày đi, mà còn muốn phá bỏ cả cái mộ đó."
"Nói tóm lại là bọn tao tới đây để phá bỏ mộ của Giang Mạch!"
Nghe đối phương nói xong những lời này, Giang Sách tức giận nắm chặt tay, trong ánh mắt ngập tràn sát khí, từ trước tới nay anh chưa bao giờ tức giận như lúc này.
"Hôm nay là sinh nhật của Mạch, tao vốn không muốn tức giận."
"Nhưng đám cặn bã chúng mày lại khăng khăng tới đây tìm chết, tao cũng không còn cách nào khác."
Hà Diệu Long bước tới, tháo chiếc kính râm xuống rồi thổi thổi nó: "Giang Sách, tới bây giờ mà vẫn còn khoác lác sao? Anh hôm nay mang đến trực thăng, rồi thêm một chiếc du thuyền chở khách du lịch theo định kỳ, mấy cái này có ích lợi gì? Các anh ở đây chỉ có hai mươi người mà cũng đòi đấu lại tôi sao?"
Giang Sách cười ha ha: "Có một chuyện tôi nghĩ chắc ông đã lầm, mấy cái này chẳng qua chỉ là món khai vị, buổi lễ bái tế thật sự bây giờ mới chính thức bắt đầu."
Vừa dứt lời liền nghe thấy rất nhiều tiếng còi từ xa truyền tới.
Theo sau đó là từng chiếc xe Lincoln dài màu đen đậm nối nhau tiến vào khu phong tỏa.
Mười chiếc!
Ba mươi chiếc!
Năm mươi chiếc!
Một trăm chiếc!
Cả một trăm chiếc xe Lincoln phiên bản dài vô cùng xa hoa đang tiến vào, tạo thành một cái vòng thật lớn, chỉ riêng việc đỗ đám siêu xe này thôi cũng cả mất gần một giờ.
Nhìn thấy số lượng xe Lincoln ở đây thôi cũng đã khiến Hà Diệu Long nuốt khan một ngụm nước miếng.
Chỉ một chiếc thôi đã có giá trị trên năm triệu rồi, ở đây lại có tới một trăm chiếc, đây không phải giá trị đã lên tới năm trăm triệu rồi sao!
Những chiếc xe này đỗ lại đây cho dù không làm gì đi nữa, thì chỉ cần với cái khí thế này thôi cũng đã khiến người khác bị đè ép tới không thở nổi.
Tiếp theo.
Cửa của mỗi chiếc xe đều được mở ra, một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước xuống xe.
Bọn họ giống như là được đúc ra từ một khuôn vậy, mỗi người đều có bộ dạng ngay thẳng cương nghị, dáng đứng nghiêm chỉnh đúng tiêu chuẩn người lính, động tác đều nhịp.
Vừa thấy liền biết đây chính là lính chính quy tiếp nhận huấn luyện quanh năm.
Thiên Bình đứng bên trái Giang Sách dùng âm thanh to lớn vang dội của mình hô lên một tiếng.
"Nghiêm chào!"
Xoát xoát xoát, vài trăm binh lính cơ hồ đồng loạt chụp các ngón tay lại đưa lên huyệt Thái Dương.
Khung cảnh thật hoành tráng.
Hà Diệu Long bị cảnh tượng mạnh mẽ này dọa cho sợ hãi, dưới chân mềm nhũn lảo đảo một cái trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Giang Sách từ trên cao nhìn xuống ông ta.
"Hà Diệu Long, ông cảm thấy tôi mang tới từng này người đã đủ nhiều chưa?".
Danh Sách Chương: