Mục lục
Chí Tôn Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Rõ ràng là Viên Nhai Vĩ đang nhắm đến Giang Sách, chỉ thiếu nói thẳng họ tên ra thôi.
Những tên lão đại bên phe Viên Nhai Vĩ cũng lên tiếng, đám người không hề nhàn rỗi mà bắt đầu thi nhau chỉ trích.
“Sếp Viên nói cũng đúng, một số người cả ngày không làm việc mà vẫn nhận được lương cao, các anh em nghĩ sao về vấn đề này?”
“Chủ tịch Kỳ, tôi thật sự nghĩ rằng công ty cần điều tra thật kỹ, đừng để mấy người thiếu hiểu biết đó lừa tiền nữa.”
“Nói cái gì mà tạo lợi nhuận cho công ty, nhưng kết quả thì sao? Suýt nữa thì làm công ty đi tong luôn, nếu không phải có kẻ chết thay thì chỉ sợ châu báu Hằng Tinh của chúng ta đã phá sản rồi.”
Những người này nói rất nhiệt tình, chỉ hận không thể đuổi Giang Sách ra khỏi công ty ngay lập tức.
Bọn họ hận Giang Sách đến tận xương tuỷ, nếu như không thể đạp đổ châu báu Hằng Tinh thì ít nhất cũng phải đá Giang Sách đi.
Nếu anh không rời đi thì bọn họ kiếm tiền kiểu gì?
Nhưng trước sự phẫn nộ của mọi người, Kỳ Chấn và Giang Sách cũng chỉ mỉm cười, không hề có chút hồi hộp và lo lắng nào, cứ như tất cả đều nằm trong tầm tay của họ vậy.
Thấy Kỳ Chấn không lên tiếng, mọi người cũng dần bình tĩnh, những người phía sau cũng dần ngậm miệng lại, không nói nữa.
Đợi đến khi cả phòng họp an tĩnh lại, Kỳ Chấn mới ho khan một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: “Có vẻ như mọi người rất quan tâm đến chuyện này, nếu hôm nay tôi không cho mọi người một lời giải thích thì thật khó nói.”
“Nhai Vĩ nói đúng, đến lúc phải dọn dẹp một số người rồi, nếu không thì sớm muộn gì sau này công ty của chúng ta cũng sẽ bị mấy người đó huỷ hoại mất!”
Lời nói của Kỳ Chấn khiến mọi người bất ngờ.
Ngay cả Viên Nhai Vĩ cũng không ngờ rằng mình và Kỳ Chấn thật sự đứng cùng một mặt trận.

Thật ra ông ta cũng chỉ tỏ thái độ nhắm vào Giang Sách thôi, ông ta không nghĩ rằng mình có thể đuổi Giang Sách đi với dăm ba câu nói đó, ai ngờ tình huống lại thay đổi nhanh như vậy, Kỳ Chấn kia rất quan tâm đến Giang Sách, tại sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi chứ?
Chẳng lẽ Kỳ Chấn cũng khó chịu với cách ăn nói bừa bãi của Giang Sách sao?
Cũng không phải là không thể.
Trong lòng Viên Nhai Vĩ mừng thầm, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày đá bay Giang Sách đi!
Mọi người an tĩnh lại.
Kỳ Chấn bật máy chiếu, chiếu một danh sách trên màn hình máy tính lên.
“Đây là danh sách mà tôi đã tổng hợp lại.”
“Tất cả những người có tên trong danh sách đều là những người không đủ tiêu chuẩn, mời những người trong danh sách hãy chủ động nộp đơn từ chức.”

Hả?
Viên Nhai Vĩ lập tức sửng sốt, tình huống không ổn.
Không phải là đuổi việc Giang Sách sao? Tại sao lại có thêm một danh sách chứ?
Không ổn!
Viên Nhai Vĩ nhận ra hoạ lớn đến gần, vừa nãy Kỳ Chấn chỉ ba phải, ra vẻ là làm theo lời mọi người nói nhưng thực ra là ngược lại.
Kỳ Chấn vẫn đang bảo vệ Giang Sách.
Và đáng sợ hơn là Kỳ Chấn đã bắt đầu đối phó với phe cánh của Viên Nhai Vĩ.
Trong danh sách này có từ cấp quản lý đến nhân viên cơ sở, tất cả đều đưa vào, tổng cộng hơn 79 người!
Để một công ty sa thải nhiều người như thế trong thời gian ngắn, hơn nữa phần lớn đều là cấp quản lý thì đó chắc chắn là một sự kiện chấn động.
Nếu không chuẩn bị trước từ sớm thì Kỳ Chấn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài.
Viên Nhau Vĩ đã hiểu rồi.
Cuộc họp ngày hôm nay, mỉa mai Reeves chỉ là vỏ bọc, mục đích thật sự của Kỳ Chấn là muốn nhổ cỏ tận gốc ông ta - Viên Nhai Vĩ!
Có vẻ như cũng là nghe theo lời đề nghị của Giang Sách.
Có thể kiên trì nhưng không thể nhịn nhục.
Con chó vội vàng nhảy tường.
Viên Nhai Vĩ quay đầu liếc qua Thường Dương bên cạnh, Thường Dương lập tức ngầm hiểu, vỗ bàn đứng lên.
Ông ta chỉ vào danh sách nói: “Chủ tịch Kỳ, ngài có ý gì? Thường Dương tôi vất vả chăm chỉ làm việc ở công ty như vậy, bây giờ ông lại nói bảo tôi đi là đi sao?”
Có người dẫn đầu, những người khác cũng náo loạn.
Mọi người nhao nhao đứng hết lên, cả đám đều muốn Kỳ Chấn đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Bọn họ cũng không phải là bất tài, làm sao có thể nói từ chức là từ chức được chứ? Nếu như hôm nay không cho bọn họ một lời giải thích hợp lý thì không phải là không thể kéo theo châu báu Hằng Tinh.
Viên Nhai Vĩ vững vàng ngồi trên ghế, trong lòng cười nhạo: Muốn cứng rắn với tôi sao? Ha ha, ông nghĩ chức chủ tịch đó của ông có thể kiểm soát tất cả à? Ảo tưởng! Chi nhánh Giang Nam sớm đã bị Viên Nhai Vĩ tôi nắm quyền rồi.
Có một vị trưởng phòng khá cao lớn tức giận, ông ta cầm cái cốc lên, hai ba bước đi qua định đập vào mặt Kỳ Chấn.
Nhưng…
Chiếc cốc còn chưa kịp nện xuống thì Giang Sách đã đá một cái, đá cả chủ cả cốc ra ngoài, người kia va thẳng vào tường, đau đến suýt hôn mê.

Một đạp này cũng làm cho mọi người bình tĩnh lại một chút.
Viên Nhai Vĩ giơ tay lên ý bảo mọi người ngừng tranh cãi, ông ta chủ động đứng lên nói: “Chủ tịch Kỳ, nếu ngài nghĩ rằng có thể khiến mọi người phục tùng bằng vũ lực thì tôi muốn nói là ngài sai rồi.

Bây giờ đang là xã hội pháp trị, ngài làm thế là không được đâu.”
Kỳ Chấn cười cười, nói: “Không, tôi cũng đâu có ý định dùng vũ lực, vừa nãy mọi người cũng thấy rồi, cú đá của Giang Sách chỉ là tự vệ mà thôi.”
“Được rồi.” Viên Nhai Vũ gật đầu, tiếp tục truy hỏi: “Vậy thì mời chủ tịch Kỳ cho mọi người một lời giải thích, tại sao lại đuổi việc chúng tôi? Hôm nay nếu ngài không nói được lý do thì chúng tôi…”
“Thì như nào?”
“Cũng không có gì, chúng ta đều là người văn minh, không động thủ.

Nhưng chúng tôi sẽ chiến đấu vì chính quyền lợi hợp pháp của bản thân.

Ngài muốn sa thải nhiều người như vậy, được, có thể chứ, vậy mời ngài bồi thường theo quy định của luật pháp.”
Thường Dương ồn ào tiếp lời: “Sếp Viên nói đúng, họ Kỳ ông coi thường mấy người quản lí cấp cao chúng tôi, còn muốn sa thải tất cả mọi người, không sao, ông là chủ tịch, ông có quyền làm thế.

Nhưng ông cũng phải bồi thường tương đương cho chúng tôi.

Những người khác tôi không biết, nhưng Thường Dương tôi, căn cứ vào tiền lương và tuổi nghề, ông phải bồi thường ít nhất 300 vạn nếu muốn sa thải tôi!”
Một người đòi 300 vạn, nhiều người như vậy cộng lại thì công ty sẽ đi kèm hàng ngàn vạn.
Kỳ Chấn nheo mắt.
Thật ra số tiền đó cũng không nhiều, ông ta vẫn lấy ra được.
Dùng đến hàng ngàn vạn để đuổi đám người này đi, loại bỏ hoàn toàn phe cánh của Viên Nhai Vĩ, thật sự vẫn chấp nhận được.
Ngay khi Kỳ Chấn chuẩn bị đồng ý để Thường Dương và đám người này đi thì Giang Sách lại chủ động mở miệng nói: “500 vạn.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.

“500 vạn gì?” Thường Dương hỏi.
“Ý tôi là 300 vạn thì ít quá, cần bồi thường 500 vạn.” Giang Sách nói.
Những người có mặt nghe thấy đều chết lặng.
Mặc cả thì thấy rồi, nhưng chưa từng thấy cái kiểu mặc cả như thế này, có ai lại đi nâng giá cao lên à? Không phải tên ngốc đấy chứ?
Ngay cả Kỳ Chấn cũng không hiểu Giang Sách đang muốn làm gì.
Thành Dương bật cười ha ha, nói: “Được rồi Giang Sách, có vẻ anh vẫn còn chút lương tâm, được, ông chỉ cần đưa tôi 500 vạn, tôi sẽ phủi mông rời đi ngay lập tức, từ nay về sau tôi đi đường Dương Quan của tôi, ông đi cầu độc mộc của ông, không cần gặp lại nhau nữa.”
Đa số những người khác cũng nghĩ như vậy.
Nếu như không thể tiếp tục ở lại đây thì cầm chút tiền bồi thường rồi rời đi cũng là một lựa chọn hợp lí.
Kết quả là lời Giang Sách nói tiếp theo khiến cho tất cả bọn họ há hốc mồm kinh ngạc.
Giang Sách ha ha cười, nói: “Ông hiểu lầm rồi, ý tôi không phải là cho ông 500 vạn, mà muốn ông đưa 500 vạn cho châu báu Hằng Tinh.

Đưa tiền trước rồi ông có thể đi.”
Thường Dương nghi ngờ liệu tai của mình có vấn đề gì không, đây là lời mà người ta hay nói à?
Vẻ mặt của Viên Nhai Vĩ bên cạnh cũng đầy bối rối: “Giang Sách, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Giang Sách nhìn Viên Nhai Vĩ, nói: “Trên danh sách cũng có tên của ông đấy, ông là tổng giám đốc của chi nhánh Giang Nam, là tổng phụ trách, phải chịu trách nhiệm nhiều hơn bọn họ.

Thường Dương phải bồi thường 500 vạn, ông phải bồi thường 1000 vạn.”
Viên Nhai Vĩ nghe xong liền bật cười.
“Giang Sách, có phải cậu phát sốt xong đốt mất não luôn rồi không?”
“Châu báu Hằng Tinh muốn sa thải chúng tôi trái với hợp đồng, chẳng những không bồi thường tiền mà còn bắt bọn tôi trả tiền, trên đời làm gì có chuyện như vậy?”
Mọi người nhao nhao mắng Giang Sách.
Nhưng Giang Sách chỉ hời hợt trả lời: “Viên Nhai Vĩ, ông có nhất thiết phải ép tôi nói về chuyện của ông không?”
“Hả? Chuyện gì của tôi?”
Giang Sách đặt một khoản lên bàn: “Chuyện ông và người khác cùng hợp tác hãm hại tôi buôn lậu ngọc thạch, tôi còn chưa tính với ông đâu.”
Nhìn thấy cái khoản kia, Viên Nhai Vĩ không nói nên lời.
Giang Sách tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi nghĩ ông còn chưa biết, phòng làm việc của ông sớm đã bị giám sát.

Cuộc nói chuyện giữa ông và Thường Dương, cùng chuyện mật báo cho châu báu Thiệu Anh, tất cả đã được ghi chép từ đầu đến cuối trong hồ sơ rồi.


Sao thế, muốn xem không?”
Nghe câu này, Viên Nhai Vĩ sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, đặt mông ngồi xuống.
Bây giờ ông ta đã hiểu tại sao Giang Sách lại tự tin như vậy rồi.
Giang Sách có bằng chứng phạm tội của ông ta, loại để lộ bí mật kinh doanh này, một khi bị bắt thì chỉ có thể ngồi tù thôi.
“Còn mấy người nữa.”
Giang Sách nhìn mọi người xung quanh, lạnh lùng nói: “Mấy người cùng một guộc với Viên Nhai Vĩ và Thường Dương, giúp bọn họ làm việc, tiết lộ bí mật của công ty cho châu báu Thiệu Anh.

Các người nghĩ rằng tôi và chủ tịch Kỳ mù à?”
“Với tôi có chứng cứ phạm tội của từng người các ông đấy.”
“Tôi có thể khởi tố bất cứ lúc nào, đợi chờ các ông sẽ là ngục tù.”
Lần này, toàn bộ phòng họp hoàn toàn tĩnh lặng.
Lặng ngắt như tờ.
Mấy người mới nãy còn tràn đầy căm phẫn, thi nhau mắng chửi, bây giờ giống như chim sợ cành cong, cúi đầu không dám lên tiếng.
Ngay cả Thường Dương kiêu ngạo hung dữ cũng kìm nén phẫn nộ, không dám nói gì.
Ông ta biết tội mình phạm phải nghiêm trọng đến mức nào.
Nếu Giang Sách đã điều tra kỹ lưỡng thì số tiền ông ta tham ô được cũng đủ để xử bắn mấy lần.
Làm sao bây giờ?
Lạnh quá!
Viên Nhai Vĩ và Thường Dương liếc nhìn nhau, cùng thở dài, bọn họ hoàn toàn thua dưới tay Giang Sách.
Cả hiện trường im lặng hồi lâu.
Lúc này Giang Sách mới từ từ nói: “Được rồi, các ông đừng giả ngu nữa, từng người nói xem, bây giờ đồng ý bồi thường tiền rồi rời đi, hay là muốn vào ăn cơm nhà nước mấy năm?”
Mọi người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, không dám nói gì.
Bồi thường tiền hay ngồi tù?
Thật khó chọn!
Giang Sách cũng không vội vàng, ngồi đó đợi câu trả lời của những người này, anh tin rằng bọn họ nhất định sẽ có câu trả lời chính xác..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK