Quản lý Tào vội kéo ống tay áo của Lưu Đức Vượng để ông ta nói đỡ vài câu.
Lưu Đức Vượng mù tịt không hiểu đang xảy ra chuyện gì, cứ tưởng Vương Kiện Lai nhất thời tức giận mới trừng phạt nghiêm khắc như vậy, nên vội cười lấy lòng nói: "Ông Vương, thật ra! "
Ông ta chưa kịp nói xong đã lập tức bị Vương Kiện Lai cắt ngang.
"Lưu Đức Vượng.
"
"Vâng, ông Vương, ông cứ nói đi.
"
"Ông thân là giám đốc bộ phận của Châu báu Hằng Tinh ở chi nhánh Giang Nam, nhưng lại lợi dụng thân phận bao che cho người nhà, để mặc cậu ta chống đối với cấp trên, đúng là không biết xấu hổ.
Nếu ông đã không biết dạy dỗ cấp dưới như vậy thì không cần làm nữa, bây giờ tôi sẽ tước bỏ chức vụ giám đốc của ông để ông đi đến chỗ tài vụ nhận lương với cậu ta rồi cút luôn một thể.
"
What??
Quả thực Lưu Đức Vượng không biết nên nói gì mới tốt, ông ta và quản lí Tào không giống nhau, cùng lắm thì quản lí Tào cũng chỉ là một quản lí nhỏ ở một chi nhánh có thể bị thay thế bất kỳ lúc nào, thật ra anh ta cũng chỉ dựa vào chức vụ của người cậu Lưu Đức Vượng của mình mới có thể bước lên cái ghế quản lý này.
Cắt chức thì cắt chức, cũng không phải chuyện quan trọng gì.
Nhưng Lưu Đức Vượng thì khác, ông ta là nhân viên chính thức có quyền hành trong Châu báu Hằng Tinh, tức là có biên chế, đã dốc sức làm việc ở công ty hơn hai mươi năm mới ngồi lên được vị trí kia, trừ khi xuất hiện sai lầm cực kỳ nghiêm trọng nếu không sẽ không dễ dàng bị cắt chức như vật.
Kết quả thì sao?
Chỉ vì mấy lời nói chống đối của cháu trai mà bị tước mất chức vụ của mình?
Không thấy chuyện này rất nhảm nhí hả?
Rốt cuộc là ông Vương bị điên hay mụ mị đầu óc mới cho ra quyết định ngu ngốc như vậy đây?
Lưu Đức Vượng cũng bắt đầu khó chịu, ông ta quát lớn: "Ông Vương, ông đừng có quá đáng.
Lưu Đức Vượng tôi là giám đốc bộ phận đấy, muốn cắt chức cũng phải có sự thông qua của ban giám đốc ở trụ sở chính, ông có tư cách gì mà cắt chức của tôi?"
"Trụ sở chính ấy à?"
Vương Kiện Lai mỉm cười gọi điện thoại, vừa kết nối đã mở loa ngoài, ông nói thẳng: "Phó giám đốc của chi nhánh Giang Nam Vương Kiện Lai yêu cầu tước bỏ chức vụ giám đốc bộ phận của Lưu Đức Vượng.
"
Lưu Đức Vượng bật cười ha hả.
"Ông Vương, ông đang làm gì vậy? Tôi không hề mắc lỗi, ông cho rằng trụ sở chính sẽ đồng ý tước bỏ chức vụ của tôi sao?"
"Hơn nữa ngay cả một tờ văn kiện chính thức ông còn không có, chỉ với hai ba câu đã đòi cắt chức của tôi, ông nghĩ mình là chủ của Châu báu Hằng Tinh thật đấy à?"
"Ông Vương, ông đúng là già cả lẩm cẩm rồi.
"
Vừa dứt lời đã nghe đầu dây bên kia truyền đến một câu trả lời khẳng định: "Yêu cầu được thông qua, lập tức tước bỏ chức vụ giám đốc bộ phận của Lưu Đức Vượng, sau này không bao giờ nhận ông ta nữa.
"
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt của Lưu Đức Vượng đã trở nên tối sầm.
Không thể nào, chuyện này không thể nào xảy ra được.
Cho dù nghĩ thế nào ông ta cũng không tài nào hiểu được, vì sao trụ sở chính lại có thể dễ dàng đồng ý yêu cầu hết sức vô lý của Vương Kiện Lai như vậy, chuyện này không hợp với lẽ thường tí nào.
Nhưng vấn đề là trụ sở chính lại đồng ý.
Vương Kiện Lai hỏi: "Bây giờ thì rõ rồi chứ? Đến phòng tài vụ nhận lương rồi rời khỏi đây với cháu trai của ông đi.
"
Lưu Đức Vượng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, ông ta chỉ tay vào Vương Kiện Lai: "Rốt cuộc thì một lão già như ông đã làm gì sao lưng tôi hả? Tôi phải giết chết ông.
"
Ngay lúc Lưu Đức Vượng vừa định ra tay đã bị Giang Sách nghiêng người đá một cước vào bụng của Lưu Đức Vượng, đá ông ta văng ra xa ba mét, trực tiếp đụng vỡ mấy tấm thủy tinh.
Giang Sách khẽ lắc đầu: "Chậc chậc, tôi nhớ có người nói nếu làm vỡ một mảnh thủy tinh trong đây thì e rằng cả đời này cũng không thể đền nổi, may mà người làm vỡ không phải là tôi, rất đắt đó.
"
Lưu Đức Vượng hừ hừ trong đau đớn.
Giang Sách nói tiếp: "Tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi nói trả tiền thì nhất định phải trả tiền, bây giờ ông có tin chưa?"
Hả?
Lúc này Lưu Đức Vượng mới hoàn toàn sáng mắt, ông ta dùng sức ngẩng đầu nhìn về phía Giang Sách.
Làm việc ở đây nhiều năm nên sự nhanh trí của ông ta đã vượt trội hơn người bình thường rất nhiều, đương nhiên cảm nhận được chuyện hôm nay có gì đó không bình thường, và người không bình thường nhất ở đây chính là Giang Sách.
Dường như từ đầu anh đã đoán trước được kết quả, mọi chuyện như thể đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Lưu Đức Vượng hỏi: "Cậu là ai?"
"Tôi tên Giang Sách, chỉ là một người bình thường đến đây để đòi lại quyền lợi mà thôi.
"
"Giang Sách?"
Lưu Đức Vượng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hai mắt trợn tròn vì cái tên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này.
Với tư cách là giám đốc bộ phận, cách đây không lâu ông ta đã nhận được một thông báo chủ yếu nói về chuyện thay đổi chức vị của Châu báu Hằng Tinh, chủ sở hữu chuyển từ bà cụ sang người con cả, ở mặt sau của thông báo còn đề cập đến một người đàn ông có tên là "Giang Sách" được đặc cách tiến vào ban giám đốc, và nhận được 30% cổ phần của công ty.
Giang Sách, Giang Sách, người này chính là Giang Sách.
Bởi vì chỉ nghe tên mà chưa từng gặp mặt nên Lưu Đức Vượng hoàn toàn không biết Giang Sách, đương nhiên không ngờ sẽ sẽ có ngày lại gặp nhau thế này, không những hợp sức với cháu trai lừa gạt mọi người mà còn gài bẫy mẹ vợ của Giang Sách.
Đây chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty, nếu dám xúc phạm anh sẽ bị anh sa thải trong phút chốc.
Cho nên cũng không có gì quá ngạc nhiên khi Vương Kiện Lai dám liều lĩnh cắt chức của ông ta, trụ sở chính lại lập tức đồng ý với yêu cầu của Vương Kiện Lai mà không hề có chút do dự.
Đắc tội với cổ đông thứ hai của công ty mà vẫn còn muốn ở lại à?
Ha ha.
Lưu Đức Vượng khóc không ra nước mắt, hại người cuối cùng lại thành hại mình, nếu ngay từ đầu ông ta thành thật trả lại tiền cho người ta thì kết quả đã không như thế này rồi, ngay cả công việc cũng đánh mất.
Ông ta mất hơn hai mươi năm mới leo lên được vị trí này, còn chưa vớt vét được chút tiền nào đã trực tiếp bị tống cổ.
Đúng là số khổ.
Sau khi biết được tất cả sự thật Lưu Đức Vượng đã bật khóc, quản lý Tào ngồi một bên không biết phải làm sao, anh ta không biết Giang Sách và cũng chưa bao giờ nghe nhắc đến nên đương nhiên không biết lý do mà cậu mình khóc.
Không để ý đến bọn họ.
Vương Kiện Lai căn dặn thư ký chi nhánh: "Lập tức thông báo cho phòng tài vụ, lập tức hoàn trả lại tiền cho tất cả các quý bà có mặt ở đây, trả lại đầy đủ không được thiếu một xu.
"
"Đã hiểu.
" Thư ký vội vàng rời đi.
Sau đó một loạt tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên tại hiện trường, trên mặt mỗi người đều nở một nụ cười thật tươi, hôm nay đúng là rơi vào đường cùng tự có lối đi.
"
Tất cả mọi người đều khen ngợi Vương Kiện Lai là một người công tâm không vụ lợi, mà Vương Kiện Lai chỉ lẳng lặng nhìn Giang Sách, mọi chuyện ông ta làm đều theo ý của Giang Sách, ngay cả nghĩ ông ta còn không thèm nghĩ.
Chuyện vẫn chưa kết thúc.
Giang Sách nói với mẹ vợ Tô Cầm: "Mẹ, mẹ có mang theo búa không?"
"Ừm, có.
"
Tô Cầm lấy ra cây búa ra: "Sách à, sao con lại kêu mẹ đem theo cái này?"
Giang Sách ho khan một tiếng, lấy tay chỉ vào chi nhánh rồi nói: "Đập.
"
"Hả? Đập?"
"Đúng vậy, loại cửa hàng lừa gạt người khác thế này đáng bị đập nát.
"
“Như vậy không tốt lắm đâu.
" Tô Cầm cầm búa căn bản không dám ra tay.
Đùa gì vậy? Đây là Châu báu Hằng Tinh đó, bạn đập phá cửa hàng của người ta thì sẽ bị người ta kiện ngược lại đấy, liệu bạn có đủ tiền bồi thường cho người ta không?
Thế mà một phó giám đốc chi nhánh như Vương Kiện Lai không những không phản đối mà còn lên tiếng ủng hộ: "Cậu đây nói đúng, chuyện Châu báu Hằng Tinh của chúng tôi quan tâm nhất chính là hai từ "uy tín", loại chuyện thế này đúng là làm một sự sỉ nhục cho chúng tôi, phải đập nát, đập nát mới được, loại cửa hàng thế này tuyêt đối không được phép tồn tại.
"
"Cho nên các vị cứ yên tâm đập đi, tất cả mọi tổn thất sẽ không bắt các vị phụ trách đâu.
"
Có mấy lời này của Vương Kiện Lai, mọi người cũng cảm thấy bớt lo lắng, Tô Cầm áp lực suốt hai ngày rốt cục cũng có cơ hội trút giận mọi uất ức trong lòng nên ra sức đập, đập thật mạnh.
Xoảng.
Tô Cầm trực tiếp dùng búa đập vỡ kính trong quầy, tâm trạng của bà lập tức dễ chịu hơn rất nhiều.
"Đã, thật là đã.
".
Danh Sách Chương: