Từ đường của nhà họ Đinh.
Đinh Trọng giống như một cậu học trò phạm sai lầm, quỳ trước bài vị của tổ tiên, vừa buồn bã vừa cô đơn.
Ông ta đã dành cả cuộc đời mình cho nhà họ Đinh và muốn chấn hưng nhà họ Đinh, nhưng điều mà ông ta không thể ngờ rằng, khi về già, ông ta lại bị chính cháu ruột của mình tính kế.
Một cháu trai tâm thuật bất chính, một đứa cháu trai khác thì như bùn lầy không thể chống đỡ nổi bức tường.
Nhà họ Đinh sắp kết thúc rồi.
Đinh Trọng quỳ xuống sám hối, nhớ lại những gì đã làm trong cuộc đời này, vừa hối hận vừa bất lực.
Bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân vang lên.
Đinh Mộng Nghiên và Giang Sách đến.
“Ông nội, đó không phải là lỗi của ông, đừng làm mình khó xử như thế này.” Đinh Mộng Nghiên nói.
"Ha ha."
Đinh Trọng thở dài một tiếng, ông ta chậm rãi nói: "Mộng nGhiên, thực ra, ông nội không ngốc đâu, ông luôn biết rằng cháu là một cô gái trong sáng và tốt bụng."
"Ông nội đã nhiều lần ra tay với cháu rất thô bạo, nhưng cháu vẫn kiên nhẫn chịu đựng hết lần này đến lần khác.
Nếu là Đinh Hồng Diệu và Đinh Tử Ngọc, ông không biết mình đã bị giết bao nhiêu lần rồi."
Đinh Mộng Nghiên cắn môi, không biết phải trả lời như thế nào.
Đinh Trọng nói tiếp: "Thực ra, ông tức giận với cháu chủ yếu vì cháu chậm chạp không chịu giao 10% cổ phần ra.
Khả năng của Giang Sách vượt xa Đinh Phong Thành, ông thực sự lo lắng rằng một ngày nào đó, cháu sẽ sử dụng 10% cổ phần này để gây ồn ào khiến Giang Sách trở thành người đứng đầu nhà họ Đinh của chúng ta.”
"Trong trường hợp đó, nhà họ Đinh của chúng ta sẽ xong đời, sản nghiệp hàng trăm năm sẽ được giao cho người khác."
"Nhưng ai có thể nghĩ rằng đề phòng đủ thứ, thế mà lửa lại cháy ở hậu viện, con khốn Đinh Tử Ngọc đó lại ra tay trước! Thật khó chịu, thật là khó chịu."
Đinh Mộng Nghiên thở dài.
"Ông nội, cháu và Giang Sách chưa bao giờ nghĩ đến vị trí gia chủ kia cả."
"Không có sao? Haha, ai biết được.
Hiện tại nói gì cũng vô ích, gia chủ của ngôi nhà đã là Đinh Hồng Diệu."
Giọng điệu của Đinh Trọng rất buồn bã đau thương.
Nhìn ông ta như thế này không biết còn chống đỡ được bao lâu nữa, nhìn thấy bộ dạng của ông nội, trong lòng Đinh Mộng Nghiên cũng không dễ chịu chút nào.
Nhưng cô cũng không thể giúp được gì.
Bây giờ cô không chỉ mất 10% cổ phần cuối cùng, còn từ chức phó giám đốc của công ty nhà họ Đinh, có thể nói cô không liên quan gì đến nhà họ Đinh ngoại trừ quan hệ huyết thống.
Muốn giúp cũng không giúp được, có lòng nhưng lực bất tòng tâm.
Nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên đau buồn như vậy, Giang Sách đã im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Mộng Nghiên, em muốn lấy lại nhà họ Đinh không?"
Hả?
Đinh Mộng Nghiên và Đinh Trọng đồng thời tỉnh táo hẳn lên, họ đều nhìn về phía Giang Sách.
“Em có muốn không?” Giang Sách hỏi lại.
Đinh Mộng Nghiên cười khổ: "Nếu tôi muốn thì có ích gì không?"1
"Nếu em muốn, anh sẽ giúp em lấy lại."
"Chồng, đừng đùa nữa."
"Anh có bao giờ đùa với em chưa?"
Vẻ mặt của Đinh Mộng Nghiên trở nên nghiêm túc, đúng vậy, chỉ cần những gì Giang Sách nói, anh nhất định sẽ làm được.
Anh chưa bao giờ nuốt lời.
Nhưng lần này, nói lấy lại họ Đinh có phải là quá miễn cưỡng không?
"Mộng Nghiên, em có tin anh không?"
Đinh Mộng Nghiên không biết trả lời như thế nào, thật lòng mà nói, trong lòng cô có ngàn vạn điều không tin, sẽ không ai có thể tin một chuyện nực cười như vậy.
Nhưng…
Xuất phát từ sự tin tưởng với chồng, Đinh Mộng Nghiên gật đầu nói: "Được rồi, em tin anh!"
Đinh Trọng đang quỳ ở đằng kia cười to: "Giang Sách ơi Giang Sách, cậu không khoác lác thì ngứa miệng lắm à.
Cậu nghĩ mình là ai? Lấy lại nhà họ Đinh ư, cậu làm cái gì để lấy lại?"
Đinh Trọng vẫn chán ghét Giang Sách như mọi khi.
Giang Sách không quan tâm, chỉ nói nhỏ vào tai Đinh Mộng Nghiên: "Em đi ra ngoài trước đi, đừng cho ai vào, anh muốn nói vài câu chân thành với ông cụ."
"Được rồi."
Đinh Mộng Nghiên bước ra ngoài và đóng cửa từ đường lại.
Giang Sách bước đến bên cạnh Đinh Trọng, nhìn bài vị của tổ tiên nhà họ Đinh, nhẹ giọng nói: "Ông cụ, để tôi nói thật cho ông biết, gia nghiệp của nhà họ Đinh không lọt vào mắt của tôi đâu, ông đề phòng tôi khắp nơi, quả thật là điều hơi thừa thãi rồi.”
"Thật sao? Cậu là cái thá gì mà gai nghiệp nhà họ Đinh lại không lọt vào mắt cậu?" Đinh Trung châm chọc nói: "Vậy thì tại sao cậu còn cầu xin được đến nhà họ Đinh ở rể? Không thích thì sao còn chạy đến ăn chực chứ."
Những lời này thật sự hơi quá đáng.
Nếu là một người bình thường thì đã sớm nổi bão rồi, nhưng Giang Sách không quan tâm.
Anh chỉ vào ba chiếc cờ hiệu treo trên bàn thờ và hỏi: “Ông cụ, ông có nhớ ba chiếc cờ hiệu này không?”
Đinh Trọng ngẩng đầu nhìn lên.
Quả thật có ba lá cờ hiệu treo bên cạnh bàn thờ tổ tiên.
Lá thứ nhất: Trung can nghĩa đảm;
Lá thứ hai: Bách chiến bách thắng;
Lá thứ ba: Để lại tiếng thơm muôn đời.
Đinh Trọng gật đầu: "Nhớ chứ, đây là ba cờ hiệu do Chiến Vực tặng cho Đường Văn Mạt.
Nhắc mới nhớ, lúc đó không phải cậu cũng ở đó sao? Đó là ngày đầu tiên cậu trở lại khu Giang Nam."
"Đinh Tử Ngọc đã kết hôn với một người chồng tốt.
Đường Văn Mạt là phó tư lệnh Đông Vực, dưới một người trên vạn người, rất giỏi."
"Trái lại thì Mộng Nghiên..."
Đinh Trọng liếc nhìn Giang Sách với ánh mắt khinh thường.
Giang Sách không để tâm, thản nhiên hỏi: "Ông cho rằng một phó tư lệnh của Đông Vực đáng để có được ba lá cờ thưởng này sao? Đường Văn xứng sao?"
Câu hỏi này đặt ra câu hỏi mà Đinh Trọng luôn nghi ngờ trong lòng.
Đúng vậy, Đường Văn Mạt xứng sao?
Nói thật, Đường Văn Mạt không xứng chút nào, đừng nói một phó tư lệnh như Đường Văn Mạt, ngay cả tư lệnh chính thống của Đông Vực cũng không xứng.
Đinh Trọng có chút nghi ngờ nói: "Thật ra tôi cũng đã từng nghĩ tới, với trình độ của Đường Văn Mạt thì thật sự không xứng."
"Nhưng cờ thưởng đã được giao tới, người gửi còn ghi rõ là của cháu rể tôi."
"Đó không phải là cho Đường Văn Mạt ư?"1
Đinh Trọng khinh thường nhìn Giang Sách: "Đây là sự thật và không thể thay đổi."
Giang Sách cười hỏi: "Vậy ông bao giờ nghĩ rằng, cháu rể của ông, cũng không phải chỉ có Đường Văn Mạt thôi không?"
Đinh Trọng cười nói: "Tôi có bao nhiêu cháu rể chứ? Không phải là Đường Văn Mạt, chẳng lẽ là cậu?"
Bầu không khí đột nhiên im ắng hẳn.
Giang Sách không nói gì, chỉ quay đầu lại một chút để nhìn Đinh Trọng, hai người nhìn nhau, nụ cười trên mặt Đinh Trọng dần đông cứng lại.
Một cảm giác bàng hoàng chấn động dâng lên trong lòng ông ta.
Chẳng lẽ là thật?
Trước khi Đinh Trọng kịp phản ứng, Giang Sách đã nói điều thứ hai khiến ông ta khiếp sợ.
Giang Sách nhẹ giọng nói: "Mà này, ông cụ, ông còn nhớ một đêm ba khu hợp nhất kia, có một tổng phụ trách mới không?”
Đinh Trọng gật đầu.
"Tôi luôn muốn nịnh bợ người ta, nhưng tiếc là tôi chưa bao giờ gặp mặt."
"Người phụ trách này rất khiêm tốn kín tiếng, hoàn toàn không thể thăm dò được tin tức gì.”
"Tôi chỉ biết hắn tới từ Tây vực, những cái khác thì không biết gì cả.
Ngay cả cấp bậc như Đường Văn Mạt mà cũng không thăm dò được gì, thực sự là rất thần bí."
"E là cả đời này cũng không gặp được hắn rồi."
Lúc này, Giang Sách mỉm cười và nói những lời nặng nề nhất bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất.
"Ông cụ, hiện tại ông đang gặp người đó đấy.".
Danh Sách Chương: