Những người hay uống rượu đều biết tốt nhất là không nên pha nhiều loại rượu khác nhau với nhau, kết quả đêm nay Cố Dĩ Di không chỉ pha lẫn mà còn uống rất nhanh và rất vội, cũng may tửu lượng của cô rất tốt đến bước cuối cùng mới có chút say thôi.
Trên tầng hai của "đương quy" có các phòng chuẩn bị cho khách uống nhiều không thể đi được nữa ở lại, thỉnh thoảng cũng tiếp đãi bạn của ông chủ.
Mặc dù Cố Dĩ Di chưa hoàn toàn say bất tỉnh nhưng để bớt rắc rối, Nhậm Du Nhiên đã yêu cầu ông chủ chuẩn bị cho cô một phòng nghỉ, Yến Quy cũng ở lại chăm sóc cô.
Nhậm Du Nhiên một mình đi về nhà, Yến Quy dìu Cố Dĩ Di lên phòng khách ở trên tầng hai.
Phòng khách sạch sẽ, thoải mái, môi trường cũng không tệ hơn khách sạn ở bên ngoài, Yến Quy đỡ Cố Dĩ Di ngồi trên ghế sô pha, làn da trắng sứ của cô lấm tấm má hồng do say rượu, đôi mắt đẹp như hoa đào nửa đóng nửa mở.
"Có khát không?"
Mặc dù Cố Dĩ Di đang say nhưng cô không hồ đồ, ý thức vẫn rất rõ ràng, cô nhìn chằm chằm vào Yến Quy, có mỉm cười có ý không rõ ràng.
Thấy cô không trả lời, Yến Quy kiên nhẫn hỏi lại: "Cô có muốn uống nước không?"
Giọng nói của nàng quá nhẹ nhàng, Cố Dĩ Di nghe thấy cảm giác rất thích, gật đầu lia lịa: "Khát.
Nhưng tôi không thích uống nước trắng, không có vị gì."
Yến Quy nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rồi.
Cô đợi tôi một chút." "Được thôi."
Người này thực sự là cấp trên, giống như một con báo nhỏ thu lại nanh vuốt, dùng ánh mắt trìu mến mà nhìn chằm chằm vào Yến Quy, vẻ mặt có chút ủy khuất.
Để cô ngoan ngoãn dựa vào ghế sô pha, Yến Quy cầm lấy thẻ phòng đi ra ngoài, nàng đi tìm ông chủ lấy một cốc mật ong.
Yến Quy cầm cốc mật ong trên tay đi lên tầng, trên hành lang tầng hai nàng gặp lại cô gái trẻ lúc trước đã mời rượu cho nàng, cô gái trẻ đó đang hút thuốc ở lối đi, cô ta liếc nhìn qua Yến Quy và lập tức dập tắt khói thuốc, sau đó bước ba bước đi tới.
"Chào chị!"
Bị chặn lại, Yến Quy dừng lại và lịch sự giữ khoảng cách.
Nàng không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn cô gái đang bắt chuyện, ánh mắt xa lánh.
Thật là một người chị vô cùng lạnh lùng cao quý.
Cô gái trẻ không thèm đếm xỉa đến sự hờ hững của nàng, ngược lại càng thêm kích động, mượn rượu hỏi nàng: "Em rất thích chị! Chị có thể cho em xin thông tin liên lạc không?"
Yến Quy bình tĩnh nhìn cô ta, từ chối thẳng thừng: "Không được."
Bị từ chối lạnh lùng như vậy, cô gái không hề tức giận, cũng không muốn lùi bước, ngược lại còn tiến lên ngẩng đầu nhìn nàng, cất giọng nịnh nọt nói: "Chị thích như thế nào? Em có thể...."
Cô gái còn chưa nói hết lời đã cảm thấy có một lực lớn túm lấy cổ áo phía sau của mình rồi cô ta lập tức bị ném về phía sau như một con gà.
Cô gái trẻ lùi lại vài bước với sức lực đó, vô thức kêu lên: "Chị giúp em với!"
"Giúp cái gì mà giúp! Ai là chị của cô hả?"
Cô gái bị hoa mắt, có một bóng người đứng trước mặt cô ta, đại tiểu thư được nuông chiều từ bé đã chịu sự giận dữ từ nãy giờ, sau khi đứng vững liền mở miệng chửi bới: "Con mẹ nó! Ông nội mày! Cô là ai chứ!"
Cố Dĩ Di đứng đó với khuôn mặt đỏ bừng, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nói: "Thử chửi thêm một câu nữa xem xem."
Cô gái kinh hoàng bởi khí thế của cô, nhà cô ta giàu có, từ nhỏ đến lớn đã ngang tàn, những người bên cạnh cô ta không ai giám nặng lời với cô ta, bây giờ gặp Cố Dĩ Di là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được một áp lực vô hình.
Cố Dĩ Di biết những cô gái này phần lớn đều là ngoài mạnh trong yếu, cô đứng trước mặt Yến Quy, hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không sợ một ai nói: "Cô ấy đã nói không có thông tin liên lạc rồi không nghe thấy sao? Ở trước mặt tôi hai lần tiếp cận người của tôi, em gái à, em cũng can đảm đấy."
Cô gái nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Yến Quy nghe những lời này, đứng sau cô nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến.
Cô gái đó bị Cố Dĩ Dĩ dọa đến sững sờ, đứng yên tại chỗ như thể bị đóng đinh ở đó, cô ta cũng không biết có nên di chuyển hay không.
Mà Cố Dĩ Di đang đứng ở đây như một vị Phật lớn, chỉ ôm tay và đứng nhìn cô gái, một tư thế vô cùng cứng nhắc.
Yến Quy cảm thấy buồn cười, nàng biết rằng người này vẫn còn hơi say do uống quá nhiều rượu, và gần như choáng váng không nghĩ tới những gì bản thân đã làm.
Với một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, Yến Quy đưa tay chạm vào Cố Dĩ Di nhẹ nhàng nói: "Được rồi, chúng ta về thôi, tôi mang cho cô một cốc mật ong, bây giờ còn không uống nó sẽ nguội mất."
Cố Dĩ Di cảm nhận được sự đụng chạm của nàng, cánh tay ôm ngực của cô nơi lỏng ra, tay phải chạm vào tay của Yến Quy, thì thầm nói: "Được thôi."
Sau đó, cô dựa đầu vào người Yến Quy như người không xương, như thể người vừa đứng thẳng lúc nãy không phải là cô.
Cô gái trẻ: "...."
Yến Quy cảm thấy cô ta đang nghiêng người đến nên quay đầu lại nhìn cô ta.
Cố Dĩ Di ỷ vào say rượu nên muốn làm gì thì làm, miệng lẩm bẩm: "Tôi chóng mặt quá."
Cô gái trẻ thấy cảnh này, trong đầu nảy ra một luồng suy nghĩ: "Hồ ly tinh! Đây chắc chắn là hồ ly tinh!"
Có người muốn bị hồ ly tinh lừa gạt, tay phải Yến Quy vẫn cầm một cái cốc, tay trái còn lại giơ lên ôm lấy vai Cố Dĩ Di, để cho cô dựa vào cánh tay, thì thào nói: "Say thì về sớm nghỉ ngơi đi."
Cố Dĩ Di được nàng ôm đi trong vòng tay nụ cười trên khóe miệng không hề tắt.
Hoàn toàn phớt lờ cô gái trẻ kia: "......." Chị sớm nói là thích như thế này, không phải là hồ ly tinh sao, tôi cũng có thể mà!
Sau khi trở về phòng, Cố Dĩ Di nằm gục trên ghế số pha, Yến Quy quan sát sắc mặt cô, biết cô vẫn còn say nên ngồi xuống bên cạnh cô, người đó liền cảm nhận được nguồn nhiệt ở bên cạnh mình lại bắt đầu dựa vào người ta như thể người không xương vậy.
Yến Quy đưa cốc mật ong tới, hỏi: "Cô tự uống hay là cầm không nổi cái cốc muốn tôi đút cho rồi?"
Tâm trí của Cố Dĩ Di thực sự hiểu được chuyện này, hôm nay cô mượn rượu đã vượt được qua rất nhiều ranh giới rồi, khiến cho Yến Quy đút nước cho cô quả thực là vượt qua giới hạn tiếp nhận trong lòng của cô rồi.
Cô ngồi thẳng dựa vào sô pha, đưa tay nhận lấy cốc mật ông, uống từng ngụm một.
Thật ngọt ngào.
Yến Quy dường như biết rất rõ khẩu vị của cô, hương vị của thứ nước mật ong này chính là thứ cô muốn.
Cũng không biết là mật ong làm dịu trái tim cô hay là con người làm dịu trái tim cô nữa.
Cố Dĩ Di lờ mờ nhận thức được một số điều, nhưng cô không muốn đi sâu vào nó, có một số chuyện nếu hiểu rõ sẽ khiến người ta khó chịu, chi bằng tùy ý một chút để vui vẻ.
Hôm nay cô mượn rượu mà làm biết bao nhiêu hành vi bất thường rồi, bản thân cô làm bao nhiêu hành vi bất thường không phải cô không biết nhưng không muốn suy nghĩ thêm, chỉ cảm thấy nên thuận theo tự nhiên, muốn làm gì thì làm.
Yến Quy cầm lấy chiếc cốc rỗng, sau đó đi vào phòng tắm thử nhiệt độ của nước, rồi lại lấy ấm điện đun một nồi nước sôi, cuối cùng mới quay trở lại ngồi vào ghế sô pha.
"Cô có tắm rửa không?"
Sau một ngày bận rộn và ban ngày, ban đêm lại uống rượu, Cố Dĩ Di cảm thấy không thoải mái nên cô gật đầu nói: "Có tắm chứ."
Yến Quy: "Uống rượu vào rồi thì không nên tắm quá lâu, nhiệt độ nước cũng không được quá nóng, tôi đã điều chỉnh xong cho cô rồi, cô tự mình đi tắm đi."
Cố Dĩ Di ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Khi làn nước ấm chảy qua cơ thể, Cố Dĩ Di thực sự đã tỉnh tảo hơn trước một chút, cô nhớ lại từ đầu đến cuối những chuyện đêm nay một cách rất tỉnh táo, giờ phút này nhìn lại ngoài chút ngọt ngào xa lạ còn có chút chua chua quen thuộc.
Cảm giác này rất phức tạp, cô không thể diễn tả được, cũng không hiểu nguồn gốc từ đâu, cô và Yến Quy mới quen được hai tuần, cô luôn cảm thấy người này rất quen nhưng không biết tại sao.
Sau khi tắm xong, Cố Dĩ Di mặc lại áo ngủ trong phòng, ngồi ngẩn người dựa vào giường, cô nhìn bóng dáng Yến Quy đi lại trong phòng, cồn gây xúc tác ánh mắt mơ hồ, cảm giác quen thuộc trên người Yến Quy càng thêm sâu đâm.
Yến Quy cũng đi tắm, sau khi đi ra Cố Dĩ Di vẫn dựa vào giường ở vị trí cũ, nhưng mắt nhắm lại.
Yến Quy đi lấy một cốc nước và đặt ở bên giường cô để cô có thể uống khi cô thức dậy vào ban đêm.
Cố Dĩ Di cảm nhận được chuyển động của nàng, mở mắt ra nhìn nàng rồi rầm rì nói: "Nước trắng, không có vị gì."
Yến Quy nhìn cô, cười nhẹ rồi lấy hai gói đường từ trong túi áo ra cho thêm vào cốc nước.
Cố Dĩ Di ngay lập tức bật cười, nhìn nàng với ánh mắt long lanh chớp chớp.
Yến Quy: "Cô đang nhìn cái gì thế?"
Cố Dĩ Di di chuyển trên giường đột nhiên lãnh đạm nói: "Chỉ có một cái giường."
Yến Quy hiểu ý cô, tiếp tục thăm dò ý của cô, nói: "Tôi có thể ngủ trên sô pha."
Cố Dĩ Di có chút không vui, thẳng thắn nhìn chằm chằm Yến Quy, sau đó nói thẳng: "Ngủ chung đi! Cô cao như vậy, ngủ trên sô pha rất khó chịu!"
"Sợ tôi khó chịu sao?" Yến Quy nhướng mày nhìn cô.
Trên mặt Cố Dĩ Di hơi nóng nhưng cô là ai chứ, có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong sao? Không được! Vì vậy cô nhìn vào ánh mắt của Yến Quy, âm thầm đối mắt với nàng.
Yến Quy bị đánh bại trước, nàng thu hồi tầm mắt, quay người sang chỗ khác, mở chăn bông nằm xuống giường.
Cố Dĩ Di rất hài lòng, cũng nằm xuống chăn bông.
"Ngủ sớm một chút, ngày mai đội trưởng Nhậm sẽ tới đón chúng ta." Yến Quy đưa tay tắt đèn trong phòng, trong phòng bỗng chốc chìm vào tối đen như mực.
Trong bóng tối, Cố Dĩ Di đối mặt với Yến Quy, qua tối nên không thể nhìn rõ được, nhưng cô biết rằng người này đăng nằm cách cô không xa.
Tác dụng của rượu chưa tan hết, lúc này lại nằm chung giường với nhau, Cố Dĩ Di bị mùi quen thuộc xâm chiếm, toàn bộ dây thần kinh khứu giác bị xâm chiếm, toàn bộ đại não đều choáng váng.
"Con ma ốm." Cô gọi lớn người này.
"Hả?" Yến Quy không nhúc nhích, chỉ nhỏ giọng đáp lại.
Cố Dĩ Di tiến lại gần nàng và nhẹ nhàng hỏi: "Chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?" Cơ thể Yến Quy cứng đờ, một lúc lâu sau cũng không phát ra âm thanh.
Cố Dĩ Di đợi một lúc, không đợi được câu trả lời của nàng, trong phòng lại tối om cô không thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng lúc này, và cô cũng không biết mình đã nghe lời nàng trả lời chưa.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Yến Quy cũng nói: "Tại sao cô lại hỏi như vậy?" Cố Dĩ Di: "Tôi cảm thấy cô rất quen thuộc."
Yến Quy im lặng một lúc rồi hỏi: "Quen thuộc với tôi, cô cảm thấy tốt không?" Cố Dĩ Di không hiểu ý của nàng, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Rất tốt mà." "Thật sao." Yến Quy nhẹ giọng nói: "Vậy thì tốt rồi."
Cố Dĩ Di không thể hiểu nổi con người này, chỉ nói: "Tôi không thích tiếp xúc với người khác, cũng không có nhiều bạn, nhưng tôi cảm thấy cô rất quen thuộc, tôi tự cảm thấy điều này rất khó tin."
"Tôi biết hôm nay tôi uống rất nhiều rượu, nhưng tôi thực sự không say, hơn nữa ý thức lại rấy tỉnh táo, cô chăm sóc tôi như vậy khiến cho tôi cảm thấy muốn dựa dẫm."
Giọng của Cố Dĩ Di dừng lại, cô không nói gì thêm, từ trước tới giờ cô luôn đặc biệt độc lập, có lẽ đã mong đợi một người nào đó giống như Yến Quy sẽ xuất hiện bên cạnh cô, có thể kiên nhẫn chăm sóc cô.
Lý trí tỉnh táo cho cô biết cô nên dừng lại, hoàn cảnh này xa lạ, nguy hiểm và đầy cám dỗ, cô không thể đánh giá được con đường phía trước, vì vậy cô chọn phanh lại và dừng lại kịp thời.
Cố Dĩ Di cảm thấy cảm xúc đối với một người xa lại đều không giống cô.
Yến Quy quay lại đối mặt với Cố Dĩ Di, giọng nói dịu dàng của nàng phát ra trong bóng tối: "Nếu cô cảm thấy tốt...."
Nếu cô cần tôi, tôi sẽ luôn ở đó..
Danh Sách Chương: