Mục lục
Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Người chết là Lưu Phượng, năm mươi tuổi, lần giải phẫu đầu tiên bắt đầu."Trong phòng khám nghiệm tử thi, Yến Quy và Lý Vân Trường đã thay quần áo, chuẩn bị bắt đầu khám nghiệm.

Một giá ba chân được gắn trên mỗi đầu của các bàn mổ, các camera được gắn cố định trên đó để ghi lại toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi.Quần áo trên người Lưu Phượng đã được cởi ra từ trước sắp xếp gọn gàng và đưa đến phòng thí nghiệm rồi, thi thể đã được lau rửa sạch sẽ nằm yên tĩnh trên bàn mổ, trong nháy mắt tất cả các vết thương trên người đã lộ ra hết rồi.Một cuộc khám nghiệm tử thi đơn giản đã có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả các vết thương, Yến Quy nói với Lý Vân Trường: "Trên cơ thể người chết có tổng cộng mười năm vết thương, tập trung ở ngực trước và cổ, các vết thương đều là vết thương hở, mép vết thương có vết xước cùn, góc vết thương có thay đổi, tất cả đều là vết thương do dụng cụ sắc nhọn gây ra.

Chút nữa cậu đi lấy con dao làm bếp được phát hiện ở hiện trường tới, đối chiếu với vết thương để xác định xem có phải là hung khí giết người hay không."Theo kết quả hiển thị thân nhiệt và chất chứa trong dạ dày của người chết, thời điểm tử vong của người chết là vào đêm hôm qua tức là khoảng hai mươi ba giờ đến không giờ ngày tám tháng tư.

Nguyên nhân tử vong là do bị sốc xuất huyết và mười năm vết đâm khắp cơ thể.Việc khám nghiệm thi thể của Lưu Phượng không khó, Yến Quy đã chuẩn bị tài liệu cần xét nghiệm bảo Lý Vân Trường mang tới phòng thí nghiệm, đồng thời nàng đi tìm Nhậm Du Nhiên.Nhiệm vụ của đội điều tra đã được giao, lần này Triệu Phong là đội trưởng, anh ấy là người ít nói, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, là lão tướng vững vàng nhất trong đội điều tra hình sự.Khi Yến Quy tới, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đang viết gì đó trên bảng trắng ở trong phòng làm việc, thấy nàng đi vào biểu cảm của hai người họ đều không giống nhau.Cố Dĩ Di là niềm vui khi nhìn thấy người trong lòng.Nhậm Du Nhiên là phấn khích khi nhìn thấy "Báo cáo khám nghiệm thi thể": "Khám nghiệm tử thi xong rồi sao?"Yến Quy gật đầu, nói cho họ biết nguyên nhân chết và thời gian chết: "So với vụ án của Thân Ngộ, khám nghiệm thi thể của vụ án này ít khó khăn hơn nhiều, vừa nhìn một cái thì tất cả các thông tin đã hiện rõ ràng rồi."Ánh mắt của nàng dừng lại ở khuôn mặt của Cố Dĩ Di một chút, hai người nhìn nhau một chút, nhưng họ đã nhìn thấy những cảm xúc mà người ngoài không thể cảm nhận được trong mắt nhau rồi.


Cố Dĩ Di mím môi cười, cái kiểu mập mờ trước mặt người thứ ba như thế này khiến cô phát điên lên.Yến Quy nhìn vào tấm bảng trắng trước mặt, Nhậm Du Nhiên đã viết sẵn một số chữ trên đó rồi, đại khái là thông tin của người chết.Nhậm Du Nhiên viết lên bảng trắng thời gian Lưu Phượng tử vong, sau đó ghi thêm thời gian mới, nói: "Phòng chơi bài do Lưu Phượng điều hành mở cửa lúc mười giờ ba mươi sáng hàng ngày và đóng cửa lúc hai mươi ba giờ tối.

Theo người báo án, cũng do một người bạn chơi bài quen thuộc với người chết đã giới thiệu, ban đêm sau khi phòng chơi bài đóng cửa Lưu Phong để ở lại để dọn dẹp vệ sinh, đây là cuộc sống cố định của cô ta, tất cả các khách quen của phòng chơi bài đều biết."Cố Dĩ Di nói thêm: "Đêm qua là một đêm mưa, mưa không nhỏ, mãi cho đến sáng mới tạnh.

Vì vậy khi sự việc xảy ra, vì thời tiết xấu nên không ai quan sát thấy một vụ án mạng đang xảy ra trong một phòng chơi bài đã đóng cửa.

Hung thủ biết được cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Lưu Phượng, hơn nữa khóa cửa phòng chơi bài vẫn còn nguyên vẹn nên có thể phán đoán đó là người quen gây án."Yến Quy cẩn thận nhớ lại hiện trường phát hiện vụ án ở tầng hai của tòa nhà, nói: "Sau khi đi vào phòng chơi bài, từ cửa đến cầu thang có tổng cộng mười bàn.


Khi tôi ở hiện trường có quan sát một chút, hai bàn và ghế ở bên trong cùng đã vị xô lệch, có thể là do khi cãi vã hoặc xô xát tranh chấp gây ra.

Những bàn ở phía cửa đều gọn gàng ngăn nắp, hung thủ thâm nhập vào đến bàn bên trong cùng thì mới xảy ra tranh chấp với Lưu Phượng, điều này chắc chắn là người quen mới có thể làm được."Nhậm Du Nhiên viết chữ "người quen" lên bảng trắng và vẽ một vòng tròn: "Tôi đã nhờ anh Triệu dẫn người đi điều tra tất cả các mối quan hệ của Lưu Phượng rồi.

Mối quan hệ trong cuộc sống của cô ta rât đơn giản, chồng cô ta mất sớm, có một thằng con trai đang làm việc ở Kinh Thành, năm nay hai mươi tám tuổi.


Khi biết tin mẹ bị giết hại, cậu ta đã xin nghỉ phép để về lo liệu hậu sự rồi.

Cũng thật thảm hại, tôi nghe cậu ta nói, hôm trước cậu ta mới về nghỉ với mẹ cậu ta một ngày cuối tuần, nhưng hôm nay lại....."Thế giới không thể đoán trước được điều gì, họ là những cảnh sát hình sự lại càng hiểu ý nghĩa thực sự của câu này hơn những người bình thường khác.Trời mưa suốt đêm xảy ra vụ án, có thể đoán được là những dấu vết bên ngoài hiện trường vụ án đã bị nước mưa cuốn trôi rồi.Cố Dĩ Di nhớ ra điều gì đó, nói với Yến Quy: "Người của em đã hợp tác với Giang Vọng điều tra bên ngoài hiện trường một vòng rồi cũng không tìm được bất kỳ manh mối quý giá nào cả, trận mưa đêm qua thực sự đã giúp cho hung thủ rất nhiều."Yến Quy: "Tôi tìm thấy một số vết máu nhỏ còn sót lại trên bồn rửa mặt tại hiện trường, có thể là do hung thủ để lại khi hắn ta rửa tay sau khi dọn dẹp hiện trường,đã đưa đến phòng thí nghiệm để xét nghiệm rồi, không biết có thể có manh mối nào không."Nhậm Du Nhiên trầm tư hồi lâu, rồi viết vài chữ lên bảng trắng: "Báo thù, giết người cướp của hay là giết người vì tình?" Nói rồi, cô ấy mới khoanh một vòng tròn vào chữ giết người cướp của: "Tôi nghe nói trong phòng ngủ nhỏ ở tầng hai của người chết có một ngăn kéo đã bị phá khóa?"Yến Quy gật đầu: "Đúng vậy, trong ngăn kéo có một cái hộp nhỏ, bên trong đã trống không rồi.""Khi nói chuyện với con trai của cô ta tôi có hỏi về tình hình tài sản của người chết rồi, con trai cô ta nói trong phòng ngủ nhỏ trên tầng hai của phòng chơi bài mẹ cậu ta có để một cái hộp nhỏ chứa một phần tài sản trong đó." Nhậm Du Nhiên vẽ một vòng tròn vào chữ giết người cướp của: "Chỉ là lúc này không thể loại trừ phương án hung thủ ngụy tạo thành giết người cướp của để đánh lạc hướng điều tra được, cho nên dù tài sản của Lưu Phượng có bị cướp đi nhưng chúng ta cũng không thể dễ dàng đưa ra kết luận vào thời điểm hiện tại được."Cố Dĩ Di hỏi: "Người chết năm nay đã năm mươi tuổi, độc thân nhiều năm như vậy rồi, có thể nào là giết người vì tình không?"Điều này không thể nói chính xác được, dù người chết đã lớn tuổi rồi, nhưng đã ở góa nhiều năm như vậy, có thể có người biết được tình cảm mà xảy ra tranh chấp không ai cũng không thể nói được.

Ruốt cuộc là giết người cướp của, báo thù hay là giết người vì tình, còn cần phải mất rất nhiều cuộc điều tra nữa để kiếm tra các mối quan hệ xã hội của người chết mới có thể trả lời được.Nhậm Du Nhiên đặt bút xuống và nói: "Sau khi tan ca tôi sẽ tới hiện trường một lần nữa, con trai của người chết tối nay sẽ tới, tôi cần phải hỏi cậu ta một số chuyện."Yến Quy nói: "Tôi sẽ ở lại để đợi kết quả giám định dấu vết và xét nghiệm." " Còn Dĩ Di cậu...."Cố Dĩ Di vội vàng trả lời: "Tôi sẽ ở lại cục đợi tin tức!"Nhậm Du Nhiên: "??" Cậu đợi tin tức gì vậy cậu?"Cố Dĩ Di khẽ ho một tiếng, nói: "Không phải hai người của tôi vẫn đang giúp đỡ Giang Vọng sao, tôi đợi họ quay lại để hỏi xem có tin tức gì không."Nghe có vẻ giống như vậy.

"Dĩ Di, cậu không thích hợp!"Cố Dĩ Di không chút áy náy: "Đâu có chứ! Cậu mới là không thích hợp đó."Nhậm Du Nhiên là ai chứ, cô ấy là người đa tình, sớm đã biết thủ đoạn của hai người trước mặt rồi, hơn nữa Cố Dĩ Di còn thẳng thắn thừa nhận suy nghĩ của mình.

Cô ấy thản nhiên liếc nhìn hai người họ, cuối cùng cũng lựa chọn bỏ qua chủ đề này."Được rồi, vậy một mình tôi sẽ đi gặp Cốc Ngọc Thụ, có thông tin gì ngày mai đi làm thì nói."Cố Dĩ Di và Yến Quy lần lượt đi ra khỏi phòng làm việc của đội trưởng, Yến Quy trở lại tầng bảy của đội điều tra kỹ thuật.Yến Quy rất mẫn cảm, nàng có thể cảm thấy Nhậm Du Nhiên đã quan sát thấy điều gì rồi.


Đặc biệt là khi họ rời khỏi phòng làm việc của đội trưởng Nhậm, Yến Quy có thể cảm thấy ánh mắt đang dừng lại ở sau lưng mình rồi.Đã hơn một hai lần Yến Quy có thể cảm nhận được Nhậm Du Nhiên có lúc sẽ quan sát ở sau lưng nàng rồi, nàng biết là tại sao, bởi vì bóng lưng của nàng rất giống với Sở Ngôn, cộng với sự gần gũi đặc biệt của Cố Dĩ Di với nàng nên Nhậm Du Nhiên đã quan tâm đ ến nàng hơn.Không giống như Cố Dĩ Di, Nhậm Du Nhiên không bị mất trí nhớ hơn nữa lại rất nhạy cảm, Yến Quy cảm thấy ngay từ ngày đầu tiên, không, có thể sớm hơn, khi Trương Đỉnh muốn nàng chuyển đến cục thành phố Tân Hà, từ lúc đó Nhậm Du Nhiên đã có sự cảnh giác nhất định với nàng rồi.Yến Quy cũng hiểu được nguyên nhân, bởi vì nàng là một người không có quá khứ, với sự cẩn thận của Nhậm Du Nhiên, chắc hẳn cô ấy đã tìm hiểu trước con người Yến Quy rồi.Thật là rắc rối mà.Yến Quy thở dài trong lòng, họ từng là đối tác sinh tử, hiểu nhau rất rõ, Nhậm Du Nhiên không dễ lừa, cô ấy rất không khéo, Yến Quy biết rằng bản thân sẽ không thể dấu lâu được.Từ tầng tám tới tầng bảy, Yến Quy vẫn luôn phân tâm, Cố Dĩ Di nghiêng đầu nhìn nàng, có chút bất mãn với bộ dạng của nàng, nhưng vì khả năng bị đồng nghiệp bắt gặp nên cô vẫn luôn nhẫn nhịn không phát tác.Sau khi bước vào phòng làm việc của Yến Quy, Cố Dĩ Di đóng cửa và kéo rèm xuống, Yến Quy định thần lại và ngạc nhiên nhìn người trước mặt.Cố Dĩ Di nghiêng người về phía nàng từng bước chặn nàng lại ở bàn làm việc, Yến Quy không hiểu đột nhiệt cô đi tới đây làm gì, nàng ngả người ngồi lên bàn, ánh mắt nhìn cô đang nghiêng người tới."Lúc nãy chị có chuyện gì sao? Tại sao không quan tâm tới em." Cố Dĩ Di đấm bàn tay lên bàn, dù không có lợi thế về chiều cao nhưng cô cũng cố gắng lấy đà.Yến Quy cũng phối hợp với cô, hơi vươn đôi chân dài về phía trước, để bản thân ngắn lại, sau đó để Cố Dĩ Di chen vào, vươn tay ôm lấy eo cô, khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi, mùi hương trên cơ thể cũng hòa quyện với nhau.Cố Dĩ Di rất thích mùi cơ thể của Yến Quy, đến nỗi cô trầm mê lưu luyến nó.

Cô vùi mặt vào cổ Yến Quy, cọ nhẹ, sau đó siết chặt vòng tay ôm lấy Yến Quy.Mỗi khi Yến Quy nhẹ nhàng rơi vào vòng tay của cô, cô có thể thực sự cảm nhận được trái tim của người đó, nó khiến cho Cố Dĩ Di cảm thấy an tâm và hài lòng.

Những lúc bình thường dù có bất an như thế nào thì lúc này cũng đều biến mất ngay lập tức, không còn sót lại chút nào.Thật sự là ốm đến mức nhẹ đi rồi, Cố Dĩ Di không quên phàn nàn về nàng.Mặc dù đã hơn bốn giờ chiều rồi, nhưng chưa đến giờ tan ca, bên ngoài lúc nào cũng có người qua lại, không ai biết được bí mật ở trong phòng này.

Người của đội điều tra kỹ thật rất ít, nhưng người của những bộ phận khác cũng có thể tới tìm Yến Quy bất cứ lúc nào, cái kiểu hồi hộp như làm chuyện xấu này lại càng thêm hứng thú.Hai người chỉ ôm như vậy mà không làm gì khác, nhưng mặt của Cố Dĩ Di vùi vào cổ của Yến Quy, tim đập theo từng nhịp thở, hơn nữa người này đang rất không an phận, đột nhiên chu môi lên, đôi môi mát lạnh chạm xuống đột ngột trên cổ Yến Quy, thoáng qua rất nhẹ, nhưng lại khiến nàng đứng thẳng người ngay lập tức.Yến Quy né tránh theo bản năng, nhưng Cố Dĩ Di giữ eo nàng lại không cho nàng nhúc nhích, sau đó đuổi theo, chóp mũi áp vào da nàng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của người đó đã tăng lên rõ ràng rồi liền cười thỏa mãn.Yến Quy bị cô cười đến khó chịu, thấp giọng hỏi: "Cười gì chứ?" Cố Dĩ Di: "Cười chị thật buồn cười."Yến Quy bất lực, nhưng cuối cùng cũng vẫn dung túng cô, chỉ là tự lẩm bẩm điều gì đó, quá nhỏ nên Cố Dĩ Di cũng không nghe rõ."Chị đang nói gì thế?"Yến Quy đưa tay xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Nói em là đồ xấu xa.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK