Yến Quy nhìn lướt qua bản thú nhận đã ký tên, Nghiêm Phi Vũ thú nhận rằng cậu ta đã đến nhà Thân Ngộ sau 23:30 ngày hai mươi sáu, là do Thân Ngộ gọi cậu ta đến.
Sáng ngày hôm sau họ sẽ đi Kinh Thành công tác, cậu ta cần đến nhà Thân Ngộ vào đêm hôm trước, lúc cậu ta đến Thân Ngộ không ở trong phòng làm việc,cậu ta giấu ở sau cửa đợi Thân Ngộ đi vào sau đó nhân lúc ông ta không chú ý liền siết cổ ông ta, lúc đó Thân Ngộ đã ngã xuống đất, liều mạng giãy giụa, cậu ta vừa siết cổ Thân Ngộ vừa khống chế ông ta đi vào trong phòng làm việc, sau đó Thân Ngộ không động đậy nữa."Lúc đó cậu trai trẻ này tưởng rằng Thân Ngộ đã chết rồi, tố chất tâm lý kém nên mới hoảng sợ bỏ chạy, thực ra cũng không xác định là người đã chết hay chưa."Cố Dĩ Di nghe xong không khỏi nôn khan: "Trong lòng cậu trai trẻ này còn tính toán giết người sao? Thật đáng tiếc, cậu ta thực sự có thể ra tay."Yến Quy nhìn thấy một tình tiết ở trong lời thú nhận: "Nghiêm Phi Vũ nói khi cậu ta đi vào trong phòng làm việc thì trên bàn đã đặt một ly rượu vang đỏ rồi.
Cậu ta nhìn thấy ly rượu vang ở đó nên mới xác định là Thân Ngộ chắc chắn sẽ quay lại phòng làm việc."Nhậm Du Nhiên đương nhiên cũng nhận thấy điều đó, cô ngước mắt lên nhìn Yến Quy nói: "Đúng vậy, cho nên người hạ độc đã ra tay trước khi Nghiêm Phi Vũ ở đó.""Trước đó Hạo Thời nói rằng anh ta đã đến tìm Thân Ngộ vào lúc 22 giờ ngày hai mươi sáu và một giờ sau thì rời đi.
Lúc đó anh ta không nhắc đến chuyện ly rượu vang, cho nên chúng ta không thể xác định, rượu vang là cho anh ta để được, còn nữa sau khi anh ta đi còn có người khác nữa." Yến Quy trầm ngâm nói: "Không đúng, khả năng người động thủ vào trong ly rượu là cô ta sao...."Phòng thí nghiệm gửi thông tin đến nhanh chóng, mảnh xương này thực sự là của Đinh Niệm.Ngoài ra trưởng phòng Trần Băng cũng mang đến một thông tin cực tốt, trong di vật của Đinh Niệm có một cái hộp hình tròn bằng kim loại nhỏ, sau khi chúng tôi mở ra phát hiện bên trong có thể là một bức ảnh nhỏ được chế tác thành một chiếc vòng cổ.
Mặc dù đã trải qua mười năm bức ảnh cũng đã có những mức độ hư hại nhất định, nhưng chúng tôi đã cố gắng để khôi phục hình thức ban đầu của bức ảnh này."Trần Băng đã in bức ảnh được phục chế ra, đây là một bức ảnh nhóm, trong bức ảnh có hai cô gái đứng cạnh khoác vai nhau, một người là Đinh Niệm, người bên cạnh cô bé là Hàn Tiểu Phong của mười năm trước.Diêu Viễn liền hét lên muốn đưa Hàn Tiểu Phong tới, Nhậm Du Nhiên gật đầu đồng ý.....................Đây là lần đầu tiên Hàn Tiểu Phong tới phòng thẩm vấn, cô ta là người báo án, cô ta đã bị cảnh sát thẩm vấn ngay tại hiện trường rồi, vì không có bằng chứng chứng minh cô ta có thể liên quan đến vụ án nên cô ta không được đưa đến cục.
Nhưng lần này thì khác rồi, một vài nhân viên cảnh sát đã trực tiếp đến gặp cô ta, hơn nữa còn đưa ra giấy chứng nhận mong rằng cô ta sẽ đến cục để hợp tác điều tra.Cô ta không có gì để từ chối cả, cảnh sát bảo cô ta đến thì cô ta sẽ đến, biểu hiện vô cùng phục tùng.
Không chỉ như vậy, từ đầu tới cuối cô ta cũng không nói năng gì, sau khi đến phòng thẩm vấn cũng chỉ im lặng ngồi tại đó, cúi đầu và mím môi, có thể thấy cô ta đang rất căng thẳng, nhưng không thể nhìn ra được cô ta đang nghĩ gì.Lần này khác với lần trước, Nhậm Du Nhiên tới gặp cô ta, trong khi đó Yến Quy và Cố Dĩ Di ở trong phòng giám sát nghe.Hàn Tiểu Phong nhìn thấy Nhậm Du Nhiên đang ngồi đối diện với mình, cô ta có ấn tượng về nữ cảnh sát nghiêm túc này và nhớ rằng cô ấy chính là người thẩm vấn cô ta vào ngày đầu tiên phát hiện vụ án.
Những căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan, nhưng có thể là vì Nhậm Du Nhiên cũng là phụ nữ nên Hàn Tiểu Phong cảm thấy đối phương sẽ không áp bức cô ta quá."Cô Hàn đúng không, chúng ta lại gặp mặt rồi." Nhậm Du Nhiên nói câu đầu tiên, giọng điệu rất bình thản nhưng vô hình chung lại khiến cho Hàn Tiểu Phong lo lắng hơn.Nhậm Du Nhiên đã quan sát Hàn Tiểu Phong từ khi cô ta đi vào, nhìn rõ những biểu hiện trên khuôn mặt và cử động nhỏ của cô ta, cô rất giỏi quan sát những biểu tình nhỏ và thẩm vấn, chỉ trong thời gian một phút cô đã chắc chắn Hàn Tiểu Phong nhất định có vấn đề.Sau khi đưa một vài bức ảnh ra, Nhậm Du Nhiên hỏi: "Ba người này, cô có quen không?"Hàn Tiểu Phong chỉ liếc nhìn, ánh mắt trôi đi trong vô thức, trong lòng cô ta biết rõ, ba người này là Trịnh Minh Lộ và hai chị em Đinh Dịch và Đinh Niệm.Cô ta không biết trả lời như thế nào cho đúng, nên cô ta không nói gì cũng không trả lời, cảm thấy ở đây vô cùng mệt mỏi rồi.Nhậm Du Nhiên không phải là không có cách gì khi cô ta không nói chuyện, cô ấy lại lấy một tập hồ sơ ở trong kẹp file ra, trên đó ghi lại lý lịch của Hàn Tiểu Phong."Cô Hàn là người ở huyện Thanh Vân, tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông đều học trường tiểu học Thanh Vân và trường trung học cơ sở Thanh Vân, mười năm năm trước cô mười tuổi, có một bạn học chuyển từ thôn Đinh Gia đếntrường của các cô, người đó chính là Đinh Niệm." Nhậm Du Nhiên nâng cằm lên biểu thị cô ta hãy nhìn vào bức ảnh rồi nói tiếp: "Cô đừng nói với tôi là cô không quen cô ấy nhé."Nhậm Du Nhiên nhìn thấy Hàn Tiểu Phong đã có hành động nuốt nước bọt rõ ràng, cô ta đang lo lắng, cũng đang xoắn xuýt không biết nên nói gì."Chúng tôi.....!luôn là bạn học..."Nhậm Du Nhiên hỏi: "Chỉ là một bạn học bình thường như vậy sao?" Hàn Tiểu Phong im lặng, cô ta mím chặt môi, môi dần dần tái nhợt.Nhậm Du Nhiên không vội, từ từ giày vò cô ta, cô lấy ra bức ảnh mà phòng thí nghiệm đã khôi phục nguyên bản đưa cho Hàn Tiểu Phong, nói: "Đây là Đinh Niệm và cô đúng không?"Lúc nhìn thấy bức ảnh, khuôn mặt Hàn Tiểu Phong tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe khiến Nhậm Du Nhiên cảm thấy cô ta đang cắn răng để nước mắt không chảy ra.Nhậm Du Nhiên lại lấy ra một túi tang vật khác, trong đó có chiếc vòng cổ hình tròn nhỏ được tìm thấy trong di vật của Đinh Niệm: "Cái này được tìm thấy bên cạnh hài cốt của Đinh Niệm, cô ấy vẫn luôn mang theo bên mình, bên trong là bức ảnh chụp chung của hai người.
Cô Hàn, tình cảm sâu đậm tới mức có thể luôn mang bức ảnh chụp chung này theo bên người, cô sẽ không kiên trì nói các cô chỉ là bạn học bình thường nữa chứ?"Khoảnh khắc Hàn Tiểu Phong nhìn thấy sợi dây chuyền, cô ta không kìm được mà xúc động, nước mắt lưng tròng, bắt đầu nức nở trong phòng thẩm vấn.Nhậm Du Nhiên cũng không làm phiền cô ta, mang khăn giấy cho cô ta, sau đó lặng lẽ ngồi đối diện với cô ta cho cô ta một chút thời gian để trút bỏ cảm xúc.Hàn Tiểu Phong khóc rất lâu, rồi sau đó vừa khóc vừa nói một cách ngắt quãng.Cô ta biết Đinh Niệm khi cô ấy chuyển tới trường tiểu học Thanh Vân, khi đó cả hai đều mới mười tuổi, họ ngồi cùng bàn.
Đinh Niệm rất sợ cuộc sống khi chuyển tới trường mới, cho nên mọi chuyện đều do Hàn Tiểu Phong giúp đỡ cô ấy.
Khi ở trưởng tiểu học, thường xuyên phát sinh trường hợp các bạn cùng lớp bắt nạt nhau, đặc biệt là những có gái có tính cách hướng nội và thu mình lại rất dễ trở thành mục tiêu của những đứa trẻ hư.Khi đó Đinh Niệm bị bắt nạn, nhốt trong nhà vệ sinh, dội nước lạnh và bỏ sâu vào thức ăn, chuyện gì cũng có hết.
Khu đó Đinh Dịch đã đến thành phố Tân Hà để làm việc rồi, Đinh Niệm sống ở trong trường, sau khi Hàn Tiểu Phong biết được đã chủđộng xin gia đình cho đến trường ở, cô ta luôn luôn bên cạnh Đinh Niệm, và trở thành người mà cô ấy dựa vào trong suốt thời thanh xuân của cô ấy.Sau đó hai người họ vẫn luôn ở cùng nhau, từ tiểu học đến trung học cơ sở rồi trung học phổ thông, mãi cho tới khi Đinh Dịch chết Đinh Niệm cũng mất tích.Đối với Đinh Niệm, một cô gái không cha không mẹ lại mất đi chị gái thì người duy nhất quan tâm tới sự mất tích của cô ấy có lẽ chỉ có Hàn Tiểu Phong.
Nhưng lúc đó Hàn Tiểu Phong mới mười năm tuổi, cô ta muôn cha mẹ báo cảnh sát nhưng dù sao đó cũng không phải chuyện của nhà họ nên cha mẹ cô ta chỉ làm cho có lệ rồi không quan tâm lắm.Câu chuyện của Đinh Niệm cũng kết thúc ở đó, bây giờ mọi người đã biết kết thúc của cô ấy.Nhưng với Hàn Tiểu Phong thì sao? Câu chuyện của cô ấy vẫn còn tiếp tục, và đã tiếp tục trong mười năm rồi.
Danh Sách Chương: