Minh Đăng lúc này đã đứng thẳng người lên sau cú đá vào chân cực kì bạo lực của Thiên Thy. Nụ cười trên môi dần tắt ngụm khi anh quay lại phía sau nhìn chiếc ô tô trắng sang trọng đang tiến lại gần. Đúng như dự đoán của Jonh, chiếc xe dừng lại và có một người đàn ông trung niên đang bước ra khỏi cánh cửa, lịch thiệp lại gần anh rồi cúi đầu chào.
- CEO! Chủ tịch và tổng giám đốc đang đợi anh về công ty để họp nội bộ ạ!
Jonh lùi lại phía sau, đứng dựa lưng vào thành cầu hai tay đút túi quần rồi phóng tia nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Trông anh thật sự rất khác với lúc nãy, cả con người đều toát ra vẻ lạnh lẽo lạ lùng.
- Bây giờ là thời gian để họp sao? Tôi sẽ không quay lại công ty khi đã quá giờ làm. Phiền ông nhắn lại với họ trong dự án lần này sẽ hoàn toàn không có điều gì gọi là bất lợi, nếu có cũng chỉ là một chút sơ suất nhỏ không đáng để tâm.
Thiên Thy vẫn đứng bên cạnh Jonh, mắt không rời người đàn ông vừa mới tới. Nhìn thấy thái độ kính cẩn của một người có tuổi với chàng trai trẻ măng thật là lạ. Đã vậy Đăng lại còn có chút gì đó kiêu ngạo khiến cô thêm ngứa mắt, chỉ muốn đá thật mạnh vào chân hắn một lần nữa, nhưng sao đôi mắt anh ấy lại thay đổi nhanh như vậy nhỉ.? Chỉ mới vừa nãy nó còn đang rất vui nhưng bây giờ thật là lạnh lẽo.
- Còn nữa, sau này có chuyện gì chỉ cần gọi điện thoại là được rồi không cần phải đến tận nơi để bắt tôi về đâu.
- Chúng ta đi thôi.
Đăng vẫn không thèm nhìn người đang kính cẩn trước mặt mình lấy một giây, anh đứng thẳng lên rút một tay ra khỏi túi quần nắm lấy tay Thiên Thy rồi kéo đi trong sự ngơ ngác của cô, bỏ lại người đàn ông đang mỉm cười nhìn theo đôi bạn trẻ với vẻ mặt hài lòng phúc hậu. Đây là lần đầu tiên ông thấy CEO tài năng lãnh đạm của mình bị một cô nhóc nhỏ nhắn cho “ăn đá” mà miệng vẫn giữ nguyên nét cười vui tươi.
“CEO! Cứ như thế nhé”
Đi được một đoạn đường dài, Minh Đăng vẫn nắm thật chặt lấy tay Thiên Thy vì anh sợ cô sẽ rời khỏi anh lúc nào không hay. Đăng đi rất nhanh, nhanh như thể muốn biến mất khỏi nơi này nhưng thật khó và bực mình khi mà hôm nay đôi chân anh cứ bị đau bất ngờ mà mỗi lần như thế là tốn biết bao là thời gian.
- THIÊN.THY!
Jonh gằn từng chữ phóng tia nhìn nổi giận vào cô nhóc đứng bên cạnh. Phải mất vài giây để anh đứng thẳng lại như trước sau khi bị cái chân láo lếu kia thục vào bắp chân bằng một lực rất lớn.
- Em thích đá anh lắm à? – Jonh quát lên mà tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia không có ý định buông ra.
- Em không phải con nít để anh muốn lôi đi đâu thì lôi.
Dứt câu nói với ánh nhìn tức giận không kém gì Jonh, Thiên Thy hất mạnh cánh tay đang nắm chặt lấy tay mình rồi quay lưng bước đi bỏ lại Jonh đang khổ sở với cái chân đau và cánh tay bị soái vì đã bị hất quá mạnh ở phía sau. Từ trước đến nay, người nắm tay Thiên Thy thì rất nhiều nhưng chẳng có ai mà tự tung tự tác như Minh Đăng này cả, nghĩ Thiên Thy đây là ai mà muốn dắt thì dắt, muốn kéo thì kéo, muốn dừng thì dừng chứ. Thật bực mình.!
Nhưng Thiên Thy chỉ mới đi được vài bước thì cô đã phải quay phắt người lại ngay lập tức. Tuy có hơi vất vả và khổ sở với cô nhóc ngang ngược kia nhưng Minh Đăng đây có thể chịu thua cô bé ấy sao? Không đời nào, bằng chứng là Thiên Thy vẫn đang ngoan ngoãn ở trong lòng anh vì đã bị Đăng nắm tay lôi về phía sau với một lực vừa đủ để cho cô ngã vào người mình.
- Đi thôi, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!
Jonh lại tiếp tục kiên trì công việc “dẫn dắt trẻ nhỏ” chỉ có điều “đứa trẻ” này ngang bướng quá nên hại cái chân anh rất đau vì bị đá mấy lần nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu buông tay, mặc kệ cho “đứa trẻ”đằng sau cứ lúc lúc lại dùng cánh tay còn lại đấm thùm thụp vào lưng anh.
- Thả ra! Thả ra! EM NÓI ANH THẢ RA!
- Ngoan đi Thy, sắp tới rồi.
Jonh vẫn tiếp tục cố gắng lôi kéo cái xác ngang ngược đang giằng co bàn tay với anh. Anh biết bàn tay nhỏ bé kia đang rất đau nhưng anh không thể buông ra lại càng không có thời gian để giải thích. Chỉ mong sao có thể lôi được cô nhóc này về mà không có bất cứ chuyện gì xảy ra, Thiên Thy không hề biết Đăng đang lo lắng tới mức nào, trên chán anh lấm tấm những giọt mồ hôi đang chảy xuống trên khóe mắt làm cho cay xè nhưng vẫn cố đi thật nhanh, đôi chân sải những bước dài nhất có thể.
- Minh Đăng! Có chuyện gì vậy?
Bây giờ cô nhóc kia mới nhận ra sự khác thường của anh. Nãy giờ Thiên Thy chỉ lo giằng cánh tay lại mà quên mất đi khả năng quan sát của mình. Bây giờ để ý, cô mới nhận ra sự khác thường của Đăng, dường như anh đang rất lo lắng, bàn tay ngày càng nắm chặt tay cô hơn, những bước chân gấp rút rồi từ từ guồng chân lên chạy khiến cô cũng phải gắng sức chạy theo mắt không rời khuôn mặt điển trai nhưng đang ướt đẫm mồ hôi.
Bỗng chốc Jonh dừng phanh lại khiến Thiên Thy quá đà chúi đầu vào lưng anh. Thật không thể hiểu được con người này nữa rồi.
- CÓ AI KÌ QUẶC NHƯ ANH KHÔNG HẢ?
Đúng là Jonh đã chọc vào máu điên của Thiên Thy khi mà bị anh lôi kéo chạy như chưa bao giờ được chạy rồi bất ngờ đứng phanh lại khiến cô mất thăng bằng mà ngã chúi đầu vào tấm lưng dài rộng của anh, đã vậy từ đầu đến cuối Thy chẳng hiểu cái mô tê chuyện gì đang xảy ra, vì chưa kịp hiểu thì đã bị con người kì lạ này lôi lôi kéo kéo. Thật quá đáng.
Thiên Thy đang định dùng hết sức lực để hất mạnh bàn tay đang nắm chặt của Đăng ra thì…
- Chết tiệt! vẫn không thể thoát được.
Jonh nói mà vẫn đứng im như tượng, đôi mắt chú mục vào phía trước. Đúng là một người kì quặc, kì quặc hết sức! Nhưng mà anh ta nhìn cái gì mà chăm chăm không rời mắt vậy không biết. Quay đầu ra theo hướng nhìn của Minh Đăng, Thiên Thy không khỏi ngạc nhiên khi thấy một đám người áo đen nhiều như quân nguyên đang chặn đầu ở phía trước. Người nào người nấy cũng to cao, thân hình cường tráng hùng dũng như đi đánh giặc, mặt mày lăm le như thèm khát đụng tay đụng chân đã lâu nhưng vẫn cố tỏ ra lịch sự trang nhã.
- Họ là ai thế?? - Đôi mắt vẫn dán chặt vào đám người trước mặt, Thiên Thy dường như đã hiểu ra tại sao Đăng lại gấp rút kéo cô đi nhanh như vậy.
- Là những người mà chúng ta bắt buộc phải hạ cho bằng được.
Jonh trả lời với điệu bộ thật thản nhiên, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Thiên Thy và phóng tia nhìn nhạt nhẽo về phía bọn người mặc áo đen đứng trước mặt. Đã biết trước thể nào bọn chúng cũng đến đây đón nên anh mới giục cô nhóc đi thật nhanh nhưng thật xui xẻo là Thiên Thy nghỗ nghịch kia không biết đường hợp tác mà còn cứ tranh thủ hành hạ anh từng giây từng phút.
Một trong những kẻ đang đứng trước mặt tiến lên phía trước cúi đầu chào Jonh thật lễ phép nhưng nhìn thấy bộ dạng hắn thật là miễn cưỡng. Nếu như so sánh hắn với người đàn ông trung niên lúc nãy thì quả thật là khác xa một trời một vực. Bỗng dưng Thiên Thy bật cười khi nhìn dáng người mập mạp đến thô bịch của tên cầm đầu đang tỏ ra lễ phép nhưng vẫn không giấu nổi máu giang hồ đang sôi sùng sục bên trong khi mà những nắm đấm cứ ngầm nắm lại thật chặt sau bàn tay to bự đang cố tình che đi.
“Đúng là lưu manh giả danh trí thức”
- Cậu chủ, ông chủ sai chúng tôi đến đón cậu về.
- Nếu tôi không về thì sao?
- Đây là lệnh của ông chủ, chúng tôi không dám làm trái, mong cậu chủ bỏ qua.
Tên cầm đầu vừa dứt câu nói là đã có hai tên khác trong bọn tiến lên thật nhanh về phía Jonh và đứng bên cạnh khoác tay anh thật chặt, mỗi tên một bên vô tình chia cắt hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau. Bọn chúng kéo Jonh đi trong sự ngỡ ngàng của Thiên Thy, cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tiếng đấm đá đã thức tỉnh đầu óc cô.
Chúng mới vừa kéo Jonh đi được vài bước thì đã bị anh tấn công bất ngờ bằng những cú đá nhanh-gọn-mạnh vào những bắp chân khiến đôi chân của hai tên kia thốn đến nỗi phải loạng quạng thả hai cánh tay anh ra. Lợi dụng cơ hội hai cánh tay được thả lỏng Jonh liền tấn công liên tiếp vào hai tên đang loạng quạng và những tên có ý định tiến lại gần anh.
Trước mắt Thiên Thy chẳng mấy chốc đã là toàn cảnh lộn xộn của một trận hỗn chiến. Thật không ngờ Minh Đăng đánh cũng rất khá, những chiêu đòn tuy không kĩ thuật bằng Thiên Thy nhưng lại có nội lực rất mạnh khiến cho những kẻ hứng chịu quả không phải là một chuyện dễ dàng. Nhìn Đăng lúc này Thiên Thy mới biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn khi nghĩ anh thuộc hạng công tử bột chỉ biết đàn giỏi hát hay chứ làm gì biết đến những chiêu trò đánh nhau như thế này. Một nụ cười cong lên đầy thú vị trên môi Thiên Thy.
Nhưng cho dù có bất ngờ và thú vị đến mấy thì Thiên Thy cũng không thể đứng ngây người ra đó nhìn mà không làm gì như thế này được. Đã đến lúc Thiên Thy đây phải ra tay thôi, huống chi dường như Đăng cũng đang dần yếu thế hơn bọn người hung tợn kia. Nghĩ là làm Thy liền xông vào đá cho tên đang có ý định đánh lén Đăng ở phía sau trong lúc anh đang mải đối phó với những tên trước mặt. Cú đá trời giáng vào lưng khiến cho hắn lảo đảo vài giây rồi ngay lập tức quay lại đánh trả và phòng thủ những đòn đánh của Thiên Thy. Cô nhóc chính thức tham gia vào cuộc hỗn chiến nảy lửa này với tinh thần đầy sảng khoái và thú vị. Cũng đã lâu không được động tay động chân gì nên lúc này Thiên Thy rất chi là hứng thú, cô đánh còn hung hơn cả Jonh và đám người bặm trợn nhiều như quân nguyên chỉ được cái đô con tốt tướng kia. Thật khổ cho những tên lao vào Thiên Thy đều bị cô làm cho chúng ọc máu miệng bằng những cú đá thật ghê ghớm. Mải đánh những tên tấn công ở phía trước nên Thy hơi bất ngờ vì có một tên đang ngã quỵ sau chân cô, thì ra tên đó bị Jonh hạ gục một cách dễ dàng khi chưa kịp thực hiện cú đánh lén vào đầu Thiên Thy. Thực ra Minh Đăng vừa phòng thủ, vừa tấn công nhưng vẫn luôn để ý đến cô bé đang hung hăng đánh người kia. Trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này mà Đăng lúc nào cũng tìm cách lại gần Thiên Thy nhất có thể để đề phòng bất trắc và khiến lòng anh yên tâm hơn phần nào khi được ở gần cô mặc dù không thể nào chạm vào nhau dù chỉ là một giây.
Trận đánh đang dần đi đến hồi kết khi mà bọn áo đen đang thay phiên nhau lần lượt ngã xuống dưới chân hai kẻ cứng đầu mặc dù số lượng đòn đánh mà họ phải chịu là không hề ít nhưng vẫn cố gượng và giúp đỡ nhau trong các thế bí, bởi vì đây “Là những người mà chúng ta bắt buộc phải hạ cho bằng được.” câu nói ấy đã giúp Thiên Thy thêm hăng sức hơn mỗi khi cô lâm vào thế bị động.
Từng gã một nằm xuống dưới chân Thiên Thy, số người áo đen đang đứng ngày càng vơi dần chỉ còn vài ba tên đang đấu đá với Jonh. Dẹp xong “bọn ruồi” đang vây quanh mình, Thiên Thy tiến lại gần Jonh giúp anh xử mấy tên còn lại. Vì bọn chúng đã thấm mệt, bây giờ lại bị hai người tấn công cùng một lúc nên từng tên đã lần lược ngã xuống chỉ còn một tên là vẫn còn ngoan cố lảo đảo múa võ mèo trước mặt hai người nhưng chẳng mấy giây sau đã nằm ngoan dưới đất sau cú đấm trời giáng dứt điểm của Jonh.
Nhìn bọn người đô con lực lưỡng đang nằm quằn quại dưới đường, Thiên Thy dơ tay bất ngờ đấm vào vai Jonh khiến anh trợn mắt nhìn cô gái đang cười đểu.
- Không ngờ anh cũng thuộc hạng võ thủ cao cấp đường phố đấy. Em còn tưởng anh là công tử bột tối ngày chỉ biết đàn hát thôi chứ.
Mặc kệ những lời nói châm chọc của Thiên Thy, Jonh vẫn đứng ngây người trợn mắt nhìn cô khiến Thiên Thy chột dạ đâm lo.
- Này, sao thế? Đùa tí thôi mà có cần phải ….
Chưa kịp nói hết câu, Thiên Thy đã bị Jonh kéo ngã vào người anh bằng một lực rất mạnh. Bàn tay Jonh vẫn nắm chặt lấy tay Thiên Thy đồng thời nghiêng người tung cú đá vào bụng của kẻ đằng sau cô. Hốt hoảng quay người lại nhìn, Thiên Thy thấy một tên đậm người đang nằm dưới đất một tay cầm con dao găm còn tay kia ôm lấy bụng đau quặn thắt.
Chưa kịp gượng người dậy thì cơ thể hắn đã giật liên hồi theo từng nhịp đá của Jonh.
Sau khi hắn ngã xuống, Jonh đã bước thật nhanh đến bên cạnh mà tung những cú đá đáng sợ lên người kẻ xấu số. Anh vẫn không có ý định dừng lại hành động tàn ác của mình khi mà cả cơ thể hắn đang run lên bần bật, ngoài miệng đã bắt đầu nhỏ vài giọt máu tươi nhưng dường như Minh Đăng không hề quan tâm tới điều đó. Trông anh bây giờ thật đáng sợ, một tay nắm chặt lấy tay Thiên Thy, một tay đút túi quần đầy kiêu ngạo và đôi chân dài độc ác vẫn cứ thay phiên nhau đá vào người kẻ đang sống dở chết dở nằm dưới đất một cách không ngần ngại.
Thiên Thy tuy là một cô gái mạnh mẽ, đánh đấm đối với cô là chuyện bình thường nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này không khỏi bất ngờ và hoảng sợ. Lúc này Minh Đăng thật nhẫn tâm và vô cảm, đôi mắt anh loé lên những tia lửa giận dữ nhưng đâu đó có nét vô hồn trong tận đáy mắt, nó làm Thiên Thy nhớ đến ánh nhìn tia lửa mà anh dành cho cô lần trước ở quán cà phê nhưng bây giờ nó còn tàn khốc và ghê ghớm hơn rất nhiều.
- MINH ĐĂNG! ĐỦ RỒI DỪNG LẠI ĐI.
Thiên Thy hoảng loạn thực sự, cô hét toáng lên và lay mạnh cánh tay Jonh khi nhận thấy kẻ tội nghiệp đang nằm dưới đất đã không thể chịu đựng hơn được nữa. Dù rằng chỉ mới vài phút trước hắn thật đáng ghét và đáng bị ăn đòn hết sức khi rút con dao găm ra định đâm vào lưng cô nhưng bây giờ đối với Thy, hắn là kẻ đáng thương nhất khi mà máu từ miệng túa ra thành một vũng đỏ tươi lan rộng dưới đất, thân thể không ngừng run rẩy đau đớn tột cùng. Giờ đây Thiên Thy mới nhận ra Minh Đăng quả thực rất nguy hiểm, nếu so sánh về võ nghệ thì anh không bằng cô nhưng còn về mức độ ác độc thì anh đã hơn cô gấp trăm lần. Con người này thực sự rất đáng sợ, không hề hiền lành vô hại như vẻ bề ngoài hoàn mĩ khiến bao trái tim đốn rụng vì anh.
- MINH ĐĂNG!! DỪNG LẠI ĐI, ANH ĐIÊN RỒI! NẾU TIẾP TỤC NỮA ANH SẼ THÀNH KẺ GIẾT NGƯỜI ĐẤY. DỪNG LẠI ĐI!!!!
Càng lúc Thiên Thy càng cảm thấy sợ hãi, cô hận mình không đủ sức để kéo con người ngang tàn này ra giống như anh đã kéo cô đi một cách dễ dàng như lúc nãy. Tên áo đen sắp sửa chịu không nổi nữa rồi, từng đợt co giật đã dần yếu đi, chân tay bắt đầu trở nên thả lỏng rồi buông thõng, đôi mắt sưng tím dần trợn lên vô hồn trông thật đáng sợ. Một dấu hiệu của sự chết đang gần kề.
- Đăng! Dừng lại đi, làm ơn!
Giọng nói Thiên Thy bỗng trở nên lạc hẳn, tha thiết như một lời van lơn, sống suốt mười mấy năm qua, hôm nay cô mới phải nếm qua mùi vị của sự nài nỉ, thật nực cười khi những lời nói đó lại là vì một kẻ mà đã từng có ý định hại cô, và còn nực cười hơn khi người khiến cô phải nài nỉ lại chính là một ác ma tàn độc, người mà từ trước đến nay Thiên Thy đã từng nghĩ chỉ biết đàn và hát.
Và dần dần trong đáy mắt vô vọng của Thiên Thy đang có chút niềm tin thay cho kẻ sắp được thần chết đón đi khi mà nhịp đá của Jonh đang từ từ chậm lại rồi… dừng hẳn, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy cô và đôi mắt đã phần nào dịu lại những tia lửa mà lúc nãy vẫn còn đang cháy ngùn ngụt. Minh Đăng ngẩng đầu lên trời thở hắt ra một hơi dài rồi cúi xuống xoáy sâu đôi mắt vào kẻ nằm trên vũng máu dưới đất đang thấp thỏm từng chút hơi thở mệt nhọc còn xót lại, nhận thức vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn nhưng đã không còn cảm thấy đau quặn như lúc nãy.
Thiên Thy cũng thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm rồi lấy tay lay mạnh cánh tay của Jonh.
- Anh bị sao thế? Tại sao lại làm vậy?
- Vì nó muốn giết Thy.
Buông câu nói với vẻ mặt đầy hờ hững, đôi mắt Jonh vẫn dán chặt tên đáng thương đang thoi thóp thở từng nhịp khó nhọc dưới chân mình nhưng chỉ trong phút chốc anh lại kéo Thiên Thy rời khỏi con đường đó một cách nhanh chóng, bỏ lại một “đám chiến trường” đang nằm ngổn ngang giữa đường, kẻ thì đang quằn quại trong đau đớn, kẻ thì ngất lịm nằm vắt vẻo giữa thùng rác và vỉa hè. Đủ mọi tư thế, đủ mọi dáng nằm nhưng điểm chung của bọn chúng là đều mặc âu phục mà đen và kẻ nào cũng dính máu tươi trên mình không ít thì nhiều.
¬Minh Đăng vẫn bước đi thật nhanh, đôi mắt ánh lên những tia nhìn mỏi mệt, mặc kệ cho những cơn gió đêm thổi mạnh bay vạt áo về phía sau càng khiến khuôn mặt hoàn hảo ma mị trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn. Tất nhiên Đăng không hề biết sau lưng mình, Thiên Thy vẫn còn ngơ ngác và bối rối vì câu nói hờ hững vô tình lúc nãy của anh nhưng vẫn tỏ ra ngang bướng ương ngạnh.
- Này! Buông ra, lại kéo em đi đâu nữa thế? Đau chân lắm rồi.
- Về nhà anh.
- Cái gì? Tại sao lại về nhà anh mà không về nhà em? Buông ra!
“Bốp”
- Thiên Thy, nếu em còn đá anh thêm một cú nào nữa thì đừng có hòng mà đi tiếp bằng chân.
Jonh quắc mắt quay lại nhìn cô nhóc ngang ngược, có lẽ anh đã quá quen với chiêu trò đá chân của Thiên Thy nên bây giờ đối với anh đã không còn hề hấn gì nữa, chỉ tội cô nhóc sau khi Jonh đã chai lì với bạo lực của mình thì Thy chẳng còn biết làm gì để “cưỡng chế” được Minh Đăng ngang ngạnh không kém gì cô.
~~~~
Sau một hồi bị Đăng kéo đi thật nhanh không thương tiếc, Thiên Thy đã thấm mệt thực sự, đôi chân cô đang dần khuỵu lại không thể nào đi nổi được nữa. Hôm nay nó đã hoạt động quá nhiều, vượt xa với mức thường ngày nên bây giờ đã không còn sức lực nào mà phải đi cà nhắc thế này đây. Tất cả cũng chỉ tại con người đang đi trước mặt Thy, hết kéo kéo rồi lại lôi lôi, đã vậy còn đánh nhau với mấy bọn “lưu manh giả danh trí thức” khiến cô phải xông vào phụ một tay và hậu quả là đôi chân vốn chắc khỏe của Thiên Thy đang bị đau rã rời chỉ trực chờ khuỵu xuống bất cứ lúc nào.
- Cái gì đây? Sao tự nhiên lại lôi em ra biển giờ này??
Thiên Thy nói mà tức tối muốn ọc máu, chân đang đau muốn chết, bụng thì đói meo cả người cô bây giờ đang rất mệt mỏi chỉ còn một chút sức lực nhỏ nhoi vậy mà tên kia lại dẫn cô ra biển làm quái gì thế này? Không thể mời bạn cùng chiến bằng một chén cơm hay đại loại là chỗ nào đó có thể nghỉ ngơi được một chút hay sao? Đồ tồi!
- Đến nhà rồi.
Tiếng nói thản nhiên của Jonh cắt ngang dòng suy nghĩ đang sôi lên sùng sục của Thiên Thy, cô ngước lên nhìn theo sự chỉ dẫn của Đăng mà không khỏi bất ngờ, phía trước mắt Thy là một ngôi nhà bằng gỗ được bao bọc bởi lớp sơn trắng tinh khôi toàn tập. Chính xác hơn là một căn nhà gỗ màu trắng to lớn nằm bơ vơ giữa một biển cát mênh mông. Một ngôi nhà gần biển!
- Em không đi tiếp được nữa sao?
Bây giờ Jonh mới để ý thấy đôi chân Thiên Thy đang đi cà nhắc và dần khuỵu lại trên nền cát trắng xóa, dường như chúng đã sắp không chịu được nữa rồi. Cánh tay anh cũng trở nên nặng trĩu vì có lẽ đó là điểm tựa duy nhất của Thiên Thy để có thể nhấc những bước chân nặng nhọc mà đi từng bước một. Bỗng chốc, Thiên Thy xuýt nữa thì khuỵu xuống thật khi Minh Đăng gỡ tay cô ra khỏi tay anh nhưng chưa kịp ngã thì Đăng đã nhấc bổng cô lên một cách nhanh chóng và dễ dàng khiến cô hét toáng lên vì e thẹn…
- Anh làm cái gì thế?
- Bế em chứ làm gì.
- Thả ra, em đi được.
Mặc kệ Thiên Thy đang vùng vẫy trên tay mình, Minh Đăng vẫn cứ bước đi thật thản nhiên và nhẹ nhàng nhưng dúng là sau khi được Đăng nhấc bổng lên rồi đi, Thy thấy con đường đi đến ngôi nhà trắng thật nhanh biết mấy, nó không còn xa vời như lúc cô đang cố lê từng bước trên nền cát mềm mại. Những bước chân Đăng sải dài nhất có thể, đôi chân vốn đã dài nay lại còn bước nhanh, chắc có lẽ một bước của anh bằng ba bước của cô, chỉ nghĩ đến thôi mà Thiên Thy đã cảm thấy chạnh lòng ghen tị.
Cuối cùng cũng đã đến ngôi nhà trắng tinh nằm cô độc trên biển, hình như cánh cửa không khóa khi Thy thấy Đăng dùng chân đá nhẹ cánh cửa để bước vào. Anh đặt cô trên chiếc ghế sofa ở gần đó rồi ngồi hẳn xuống bên cạnh nhưng Thiên Thy chẳng thèm quan tâm đến Jonh đang làm gì, cô đang bận quan sát ngôi nhà mà đối với Thy là khá thú vị. Bên trong ngôi nhà cũng được sơn một màu trắng toàn tập, cách trang trí rất tinh tế khi treo lủng lẳng những chùm đèn vàng hình trụ trên trần nhà giữa gian phòng khách chiếu thẳng xuống chiếc đàn piano trắng tinh đang nằm chiễm chệ ngay tai trung tâm phòng. Trên bức tường trắng treo những bức tranh phong cảnh được ánh đèn vàng chiếu xuống khiến chúng trông rất thật và đầy tâm trạng. Tách biệt với phòng khách là một lối đi được nằm trên bậc tam cấp, có lẽ đó là lối đi dẫn xuống phòng ăn hoặc đại loại thế. Cách trang trí tuy đơn giản nhưng lại tạo muôn sự hứng thú tò mò cho những ai lần đầu đến với ngôi nhà trắng trên nền cát biển. Khi ngồi trong nhà còn có thể nghe thấy tiếng sóng xô ngoài biển, có tiếng chuông gió được làm bằng vỏ ốc kêu leng keng ngoài cửa như đưa con người vào hẳn một thế giới khác lạ, tách biệt với những ồn ào xô bồ của thế giới ngoài kia.
- Chân em sưng hết rồi.
Tiếng nói của Jonh như đưa Thiên Thy về thực tại không còn chìm đắm vào khung cảnh có thể được coi là khá lãng mạn trong ánh đèn vàng của ngôi nhà có tiếng sóng xô. Anh đang cầm chân cô xem xét điều gì đó thật kĩ càng, bất giác Thiên Thy rụt chân lại co lên ghế sofa với vẻ mặt nghi ngờ lì lợm vốn có.
- Sưng đâu mà sưng, nhưng tại sao anh lại dẫn em về đây?
Phớt lờ câu hỏi đa nghi của Thy, Jonh đứng dậy lẳng lặng đi vào lối đi nhỏ trên bậc tam cấp để mặc cho Thiên Thy ngồi lại một mình trong căn phòng đầy lạ lẫm nhưng thật ấm cúng với ánh đèn vàng tỏa ra khắp phía, tuy chân cô vẫn còn rất nhức mỏi nhưng vẫn cố đứng dậy tiến lại gần bên bức tranh treo ở giữa tường. Dường như đây là bức tranh to nhất được chủ nhân cố ý đặt ngay tại vị trí trung tâm giữa muôn bức tranh nhỏ treo ở xung quanh. Bức tranh vẽ một cô gái đi trong mưa dưới ánh đèn đường đầy cô độc. Từng khung cảnh được vẽ thật sắc sảo khiến Thy cảm thấy bức tranh này rất thật, thật đến nỗi có cảm giác thật quen thuộc đến từng chi tiết, hình như là…
- Tắm đi nhóc.
Sự tập trung của Thiên Thy đang đi đến mức cao độ đỉnh điểm và đã lờ mờ nhận ra khung cảnh trong bức tranh nhưng chưa gì đã bị một chiếc khăn to sụ quàng quanh cổ từ phìa sau như trò chơi xiết cổ của mấy kẻ sát thủ trong phim khiến cô nhóc giật mình quay người lại.
Rụng tim mất thôi!
Phải mất mấy giây Thy mới quen được vẻ bề ngoài của Đăng lúc này, anh mặc một chiếc áo thun mỏng màu trắng dài dến khuỷu tay, quần dài đen ôm gọn đôi chân cao ngạo đang đứng thẳng tắp. Trên khuôn mặt đẹp ma mị lấm tấm vài giọt nước nhỏ từ những sợi tóc ngắn rũ xuống lờ phờ trên trán. Cả con người toát ra một mùi hương nam tính của Romano quyến rũ thật khó cưỡng lại. Mùi hương ấy như xộc thẳng vào cánh mũi Thiên Thy khi chiếc khăn lông to sụ cố tình kéo cô lại gần anh hơn. Một nụ cười ma mị thoắt ẩn thoắt hiện trên cánh môi quyến rũ đầy gian tà.
- Em không muốn tắm à? Hay là để anh giúp em?