- Thiên Thy! Gọi taxi giúp anh.
Minh Đăng thều thào nói với cô gái đang luống cuống giúp anh bó chặt vết thương cho máu ngừng chảy. Thy vội vàng đứng lên gọi chiếc taxi mà bàn tay run run không yên được. Lần đầu tiên Thiên Thy thấy luống cuống đến thế. Nhìn khuôn mặt tái xanh của Minh Đăng mà cô thấy lo lắng mười và hối hận gấp trăm. Đã vậy trời còn đang mưa nên trên đường chẳng có chiếc taxi nào, mà nếu có thì họ cũng từ chối vì e ngại chàng trai đang ngồi trên vỉa hè với chiếc chân đầy máu.
- Làm sao bây giờ? Không có chiếc taxi nào cả. Làm sao đây? – Thy xót ruột.
- Đỡ anh! Chúng ta phải kiếm chỗ trú mưa mới được.
Giọng nói thều thào của Minh Đăng trong lúc này không ngờ lại có sức nặng hơn tất cả những lần trước, bằng chứng là Thiên Thy vừa nghe thấy là đã vội vàng chạy lại đỡ Minh Đăng đứng lên. Thân hình nhỏ bé của cô đang cố gắng hết sức để làm chỗ dựa cho dáng người cao kều kia. Thy là trụ cột duy nhất của Đăng lúc này, chân anh đang cố lết đi từng bước một thật khó khăn, lúc lúc lại cắn chặt răng chịu đựng để bờ môi không bật ra tiếng rên vì vết thương lên cơn xót. Cứ như thế này chắc chắn sẽ không ổn, không ổn chút nào.
- Hình như có một phòng khám ở phía trước thì phải.
Thiên Thy reo lên khi nhìn thấy lờ mờ tấm bảng xanh có đề chữ “Phòng khám…” gì đó mà cô không nhìn thấy rõ vì trời đang mưa. Nó nằm cách chỗ họ đang đi chỉ khoảng hai, ba căn nhà.
- Cố lên sắp tới rồi.
Thiên Thy mừng rỡ, dìu Minh Đăng đến trước phòng khám, dường như lúc ấy anh đã thấm mệt và đuối sức hẳn. Nhưng đúng lúc đó có một người đàn ông mặc áo blue trắng từ trong phòng khám đi ra khoá cửa và nhét chìa khoá vô túi dợm bước đi…
- Bác sĩ! Khoan hãy về. Làm ơn chữa giúp chúng tôi với…
- Cô nói gì?
- Làm ơn giúp anh ấy băng bó và rửa vết thương có được không?
- Cô điên hả? Tôi là bác sĩ thú y chứ có phải bác sĩ người đâu mà nói tôi khám cho cậu ta.
Đến lúc này Thiên Thy mới ngơ ngác nhìn lên tấm bảng xanh mờ ảo phía trên, thì ra nó là “Phòng khám thú y”. Cô thở dài thất vọng nhưng vẫn muốn cứu vớt tình hình.
- Vậy bác sĩ có thuốc rửa, băng và kéo chứ? Bán cho tôi đi.
- Ờ… Thôi thôi được rồi, cô cậu vô đây đi, rồi muốn làm gì thì làm, trời đang mưa như thế đứng ở ngoài không tốt cho vết thương đâu.
Đột nhiên ông bác sĩ chuyển giọng từ khó chịu đến tử tế một trăm tám mươi độ rồi đi lại mở cánh cửa cho Thiên Thy dìu Minh Đăng bước vô, khiến Thiên Thy mừng ra mặt.
- Hai cô cậu cứ ở lại đây, tôi đi ra ngoài có chút việc, khi nào đi về thì cứ đóng cửa lại cho tôi là được.
- Cám ơn. Cám ơn nhiều lắm.
Nói rồi người đàn ông mặc áo blue trắng khép cánh cửa lại và đi ra ngoài, bỗng chốc, ông rùng mình khi nhớ lại ánh mắt sắc lẹm của cậu thanh niên lúc nãy. Tưởng chừng như nếu ông còn nổi giận, trả treo với cô gái kia thêm một chút nào nữa thì cậu ta sẽ sẵn sàng ăn tươi nuốt sống ông bất kì lúc nào. Mặc dù là chân đang chảy máu đấy nhưng đôi mắt cậu ta thật đáng sợ. Đôi mắt ấy vẫn cứ nhìn ông như thế cho đến khi cánh cửa được ông khép lại. Trông cậu ta “bụi” như thế, chắc chắn là giang hồ, mà đã là giang hồ thì tốt nhất đừng nên đụng vào ngay cả khi họ bị thương.
Trong phòng khám, Thiên Thy đang vội vàng tìm thuốc rửa, bông gòn và băng cuốn ở các tủ thuốc. Bộ dạng hấp tấp trông đến thương. Sau khi tìm được tất cả đồ nghề, Thy cúi xuống nhanh chóng rửa vết thương cho chàng trai đang ngồi trên ghế. Khuôn mặt Minh Đăng bây giờ ngày càng tái xanh nhưng không một chút nhăn nhó hay tỏ vẻ đau đớn, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô gái nhỏ bé đang nhẹ nhàng rửa vết thương cho anh từng chút một. Thy làm rất nhẹ, nhẹ đến nhát tay vì sợ sẽ làm cho Đăng đau thêm nữa.
Lúc này, cảm giác của Thiên Thy rất khác so với lần đầu băng bó vết thương cho Đăng. Lúc ấy, cô không hề cảm thấy xót ruột, lại càng không cảm thấy hối hận như bây giờ…
- Đau lắm không? – Thiên Thy hỏi với giọng điệu áy náy, mắt vẫn không rời khỏi vết thương cô đang băng.
- Không.
- Nói dối…
- Thật đấy, nó chẳng nhằm nhò gì với anh cả! Chỉ có điều không đi một mình được nữa thôi.
Minh Đăng cười mỉm, khuôn mặt vẫn còn xanh xao nhưng đã bớt đi phần nào so với lúc nãy. Nhìn thấy Thiên Thy lo lắng cho anh, tất bật đi tìm thuốc rồi bông gòn, lại còn băng bó vết thương rất cẩn thận thì làm sao còn thấy đau được nữa? Huống chi trong màu mắt buồn kia, Đăng nhìn thấy có chút gì đó gọi là áy náy, xót xa… Bị thương mà được cô gái ngang bướng lạnh lùng này chăm sóc như thế thì bị thương hằng ngày cũng không sao.
Ngược lại với Minh Đăng, Thiên Thy thấy tâm trạng rất tệ. Cô muốn nói lời xin lỗi nhưng sao thấy thật khó, vết thương đã được băng gọn gàng, nhưng nỗi lo không hề vơi đi mà tăng thêm rất nhiều. Đây chỉ là băng bó tạm thời, làm sao biết được bên trong có bị gì nghiêm trọng nữa hay không? Tự nhiên Thy chỉ muốn ôm lấy người con trai trước mặt, rõ ràng tất cả là tại Thy nhưng lại không hề giận dữ hay trách móc cô lấy nửa lời. Nhìn vết thương không phải nhẹ, chắc chắn là rất đau nhưng không một tiếng rên rỉ, chỉ im lặng chịu đựng và cố gắng chống chọi với những cơn đau đến cắn rát đang hoành hành. Bỗng chốc, Thy thấy thương xót vô cùng nhưng vẫn cố kiềm chế lòng mình.
- Nhớ đi đến bệnh viện khám lại đấy.
- Không cần đâu.
- BẢO ANH ĐI THÌ ANH CỨ ĐI ĐI.
Đột nhiên Thiên Thy quát lên khiến Minh Đăng giật mình, nhưng rất nhanh chóng đôi mắt anh chuyển từ ánh nhìn ngạc nhiên đến phức tạp, và cuối cùng là dịu lại mang một nét buồn khó tả.
- Em lo lắng thật sao?
Minh Đăng lấy tay vuốt nhẹ mái tóc Thy, đôi mắt anh chiếu ra những tia nhìn hỗn tạp cảm xúc vì cảm nhận được cô gái trước mặt đang cố gắng kiềm chế lòng mình. Yêu thương một người nào đó và thể hiện tình cảm của mình, điều đó đối với Thy khó đến thế sao?
- Không phải lo lắng, mà là áy náy.
Ánh mắt và hành động có chút tình cảm của Đăng khiến Thiên Thy lại càng bối rối, cô gạt nhẹ bàn tay lạnh buốt ra khỏi mặt mình rồi đứng lên mong thoát khỏi mớ cảm xúc yêu thương đang xâm chiếm lấy con người cô. Nhưng Minh Đăng nào có chịu buông tha để Thy đi tìm lại con người lạnh lùng, bất cần của cô thường ngày. Anh đã nắm chặt lấy cổ tay Thy, không cho cô rời khỏi anh dù chỉ nửa bước. Đôi mắt màu café xoáy sâu vào cô gái đứng trước mặt, giọng Đăng nghẹn ngào như đã phải kiềm nén bao lâu.
- Thiên Thy! Hãy mở lòng ra và đón nhận tất cả, kể cả hạnh phúc lẫn đau thương. Được không em?
- Anh nói gì thế? Buông em ra.
- RỐT CỤC THÌ EM MUỐN TRỐN TRÁNH TÌNH CẢM CỦA MÌNH ĐẾN BAO GIỜ?
Lời nói to tiếng và đôi mắt có chút lửa của Minh Đăng khiến Thiên Thy đứng hình, chẳng hiểu sao chân tay lại không thể cử động được dù chỉ là một chút, đôi mắt trở nên buồn vô hạn nhưng không hề có một giọt nước mắt chảy xuống. Thiên Thy lại rơi vào không gian của riêng một mình cô…
- Tình cảm là cái gì? Tại sao em lại phải trốn tránh nó? Em chưa bao giờ phải trốn tránh bất kì cái gì cả.
- Em đang trốn tránh chính bản thân của em đấy.
Minh Đăng cố gắng dịu giọng lại, anh đã không còn kiên nhẫn để đè nén tình cảm của mình thêm một chút nào nữa. Rõ ràng là cả hai đã biết đối phương quan trọng với mình biết nhường nào, nhưng tại sao cứ phải vờ như chẳng là gì cả? Tại sao cứ phải kiềm chế cảm xúc thật của mình khi ở bên cạnh nhau? Tại sao lại không làm theo những điều trái tim mách bảo? Tại sao chứ?
- Thiên Thy, nghe anh nói này. Đừng suy nghĩ gì cả? Hãy cứ làm những việc mà em muốn. Em nghĩ gì, em cảm thấy thế nào thì hãy cứ thể hiện chúng ra, đừng cố kìm nén rồi giữ chặt trong lòng. Làm như thế, người khổ không phải chỉ có mình em, mà còn cả những người xung quanh em nữa.
Thiên Thy vẫn cứ đứng ngây ngốc trong vòng tay của Đăng, đúng là từ trước đến giờ cô luôn sống như thế. Rất ít khi, à không, mà là chưa bao giờ Thy thể hiện tình cảm thực sự của mình. Đã rất nhiều lần Thy muốn hét lên rằng tại sao mẹ lại bỏ cô đi sớm như thế, tại sao ba lại đối xử lạnh nhạt với cô? Và đôi khi Thy thấy nhớ Đăng thật nhiều, những lúc bên cạnh anh, cô chỉ muốn thời gian ngừng trôi. Nhưng rồi tất cả cảm xúc ấy đều bị chính Thy cố gắng chôn vùi nơi tận đáy lòng rồi sống chung với nó. Một cuộc sống mệt mỏi vì luôn bị bản thân kiềm nén cảm xúc của chính mình.
Nhìn thấy khuôn mặt ưu tư, buồn sầu của Thy mà Đăng lại càng thêm xót. Nhưng anh nhất định sẽ lôi Thy ra khỏi sự kiềm kẹp của chính bản thân cô. Nhất là trái tim yếu đuối luôn sợ bị tổn thương kia, nên đến cả một chút cơ hội nhỏ bé, Thy cũng không thể cho anh và bản thân lấy một lần. Anh tiếp tục nói, tiếp tục cố gắng lôi Thy ra khỏi bản thân ương ngạnh của chính cô.
- Trong tình cảm, em lại càng không nên kiềm chế chúng. Khi em kiềm chế cảm xúc, thì tình cảm trong em sẽ biến mất sao? Hay là chúng sẽ càng thôi thúc em hơn? Nếu em quan tâm đến người nào đó thì hãy cứ thể hiện tất cả sự quan tâm của em, như thế chẳng phải sẽ thoải mái hơn sao? Tình yêu cũng thế…
- Đủ rồi! Anh nói đủ rồi, giờ thì buông em ra đi.
- Không buông!
- Anh thì biết gì chứ? Mấy cái đó chỉ là cảm xúc nhất thời, tại sao lại phải đắm chìm vào nó? Nó có kéo dài mãi mãi đâu?
- Sao em biết nó không kéo dài?
- Nếu nó kéo dài thì ba đã không dễ dàng quên mẹ để sống chung với người khác và hắt hủi đứa con của mẹ sinh ra cho ba…
Thiên Thy hét lên. Những lời nói bộc bạch vô tình đó đã giải thoát cho những dòng lệ ngấn trên mi cô, chúng đã thoát ra khỏi đôi mắt đang cố ngăn chúng lại. Rất tự nhiên, không ngượng ngùng, không kìm nén khiến Minh Đăng lại càng cảm thấy yêu thương người con gái đứng trước mặt anh hơn. Đăng đưa tay lau những giọt nước mắt ngoan ngoãn không còn lì lợm ở trong mắt cô như lúc nãy nữa…
- Em có biết vì sao ba lạnh nhạt với em không? Vì ông ấy yêu mẹ em quá nhiều nên mới không thể đối diện với em được.
- Vô lí! Nếu yêu mẹ thì cũng phải yêu cả đứa con mẹ sinh ra chứ!
- Con người ai cũng có yếu đuối của riêng mình, và không ai muốn phô bày chúng ra. Không phải ba không yêu em, mà chỉ là không thể đối diện với em. Đó chính là điểm yếu của ông ấy.
- Sao anh biết?
Thiên Thy nấc nghẹn trong cảm xúc, nếu như lời Minh Đăng nói là thật, thì tại sao ba lại không thể đối diện với cô? Là vì cô đã giết chết mẹ sao? Nước mắt Thy vẫn không ngừng rơi nhưng tất cả đều được Minh Đăng lau đi thật nhẹ nhàng. Anh mừng vì có lẽ Thiên Thy đã không còn kiềm chế cảm xúc của bản thân nữa, ít ra là trong lúc này.
- Cái đó… nếu như sau này em vẫn cứ ngoan như lúc này, anh sẽ nói cho em biết. Còn bây giờ thì đến chuyện của chúng ta…
Minh Đăng vừa nói xong là hai bàn tay đã nhẹ nhàng áp chặt vào đôi má hãy còn đang ướt của Thiên Thy. Hơi thở nóng ấm của anh nhanh chóng phả vào khuôn mặt cô nhưng hai người họ chỉ dừng lại ở đó, chỉ có đôi mắt là không ngừng trao nhau những tia nhìn tràn đầy cảm xúc, có yêu thương, có nỗi nhớ, có cả những nỗi buồn không tên. Cứ thế họ chìm đắm vào đôi mắt của nhau như bao lần trước…
- Thiên Thy! Chỉ cần em mở lòng ra thừa nhận tình cảm của chính mình, thì anh sẽ giúp em cảm thấy yêu thương một người nào đó đã là điều hạnh phúc, ngay cả khi ta không biết tình cảm ấy sẽ kéo dài đến bao lâu. Chỉ cần em mở lòng ra và chấp nhận tình cảm của chính mình…Được không Thy?
Đôi mắt yêu thương của Minh Đăng khiến Thiên Thy cảm thấy có niềm tin và ấm áp lạ. Có lẽ Đăng nói đúng, và cô cũng muốn thử có một cuộc sống mới. Một cuộc sống với con người được vô tư bày tỏ tình cảm và suy nghĩ của chính mình. Một con người không phải kiềm nén tất cả cảm xúc của bản thân. Trên hết, lúc này đây, cho dù Thy có cố chấp đến mức nào, có sợ “cái thứ gọi là tình yêu” đấy ra sao, thì cô cũng không thể ngăn trái tim mình thoát khỏi cảm giác đang được sưởi ấm bởi người con trai khiến cô hằng nhớ nhung. Thy đang đứng trước ngưỡng cửa vô cùng khó sử giữa cảm xúc và lí trí. Và lần này, cô muốn nghe theo cảm xúc thật sự của chính mình, tuy rằng vẫn còn đó một ít chênh vênh.
- Em có thể tin được không? – Thiên Thy bối rối hỏi…
- Trái tim của em có muốn em tin không? – Đăng mỉm cười.
- Hình như có…
- Vậy thì hãy làm theo những điều trái tim em muốn.
Nụ cười hạnh phúc và tuyệt đẹp tỏa nhẹ trên môi chàng trai, tim anh như muốn nhảy ngược ra ngoài vì hạnh phúc, vì hồi hộp, vì cô gái đáng yêu đang đứng trước mặt anh, hai má cô ấy đỏ hây vì ngượng nghịu trong lòng bàn tay của anh. Cũng chính vì nuh cười tuyệt đẹp ấy, mà trái tim của cô gái đã đập mạnh hơn một nhịp. Có lẽ bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để chàng trai thể hiện tình cảm của chính mình, rất nhẹ nhàng, Đăng đặt lên môi Thy một nụ hôn ngọt lịm, không còn vị đắng đót giống như nụ hôn trên biển, và cô gái anh yêu đã không còn muốn đẩy anh ra như lần trước nữa, cô ấy đứng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đôi mắt đã khô những giọt lệ hoang mang…
Tình yêu đích thực thì đâu cần lời nói…
Chỉ cần cảm nhận bằng đôi mắt và trái tim là đã đủ vững tin rồi…
- Đồ ngốc! Em hôn còn kém lắm…
- Nói linh tinh cái gì thế hả?
Thiên Thy vừa nói vừa đấm vào tay vai Minh Đăng, đồng thời chân cô cũng vô ý đụng vào vết thương của Đăng khiến anh la toáng lên. Thiên Thy của anh bạo lực quá. Xem ra Đăng sẽ rất vất vả khi phải dạy cho cô gái bạo lực, lạnh lùng ấy cách yêu thương người yêu rồi…
Một nụ cười thật đẹp được vẽ lên môi chàng trai, khiến cho trái tim cô gái nhất thời lại đập sai một nhịp, nhưng lần này trái tim ấy không còn kiềm nén cảm xúc của chính mình nữa…
“Hãy cứ như thế này, em nhé”