- Không! Không vui chút nào…
Bàn tay men nhẹ theo bức tường trắng lạnh, Bảo Duy chậm rãi đến bên ô cửa sổ, nơi những giọt nắng cuối cùng trong ngày sót lại sau cơn mưa. Ánh hoàng hôn phản chiếu khuôn mặt baby nhưng nó chẳng còn nét “cute” như ngày xưa nữa. Vì giờ đây, khuôn mặt ấy luôn phảng phất những nét buồn vợi, vừa mặc định vừa xa xăm.
- Tôi không biết thứ ấy quan trọng với anh đến mức nào.
Nhưng vì điều đó mà quay sang dằn vặt Thy có vẻ hơi quá đáng.
Giọng điệu Duy có chút nhấn nhá như cố tình đâm khoét sâu hơn vào vết thương vốn đã khó lành của Đăng. Vậy nên đáp lại cậu cũng chỉ là cái mỉm cười nhẹ nhưng đầy vị chua chát.
- Đó là lí do khiến cậu thấy không vui? Không hài lòng với những việc cậu đã làm?
Bảo Duy quay ngoắt người lại, nheo mắt nhìn Đăng với vẻ mặt hoang mang, lẽ nào anh ta đã biết cậu là người đứng sau tất cả?
- Anh nói vậy là ý gì?
- Cậu hiểu theo ý gì thì chính là ý đó. Còn giờ thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi nữa.
Trái ngược với sự bất ngờ của Bảo Duy, Minh Đăng lười biếng chuyển mình, nằm thẳng và nhắm hờ mắt, chẳng thèm để ý đến cậu nhóc đang đứng ngược chiều nắng. Nhưng chính sự mệt mỏi và thái độ hời hợt của Đăng lúc này đã châm ngòi cho ngọn lửa tức giận, đã bị Bảo Duy kìm nén suốt những ngày qua.Cậu nổi giận nhìn kẻ hời hợt trước mặt bằng đôi mắt bắn lửa, nói liến thoắng.
- Hoàng Minh Đăng!... Anh biết không? Từ trước đến giờ tôi lúc nào cũng muốn giết chết anh. Bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu. Khi mà anh dường như cướp đi tất cả những thứ tốt đẹp mà tôi đang có. Từ gia đình êm ấm cho đến người con gái tôi yêu. Còn tôi thì chẳng làm được gì ngoài việc đứng yên, bất lực nhìn anh lấy đi tất cả. Vậy nên tôi rất thù anh, lúc nào cũng muốn đá văng anh ra khỏi cuộc đời này… Nhưng mà…
Nói đến đây, giọng Bảo Duy bỗng trở nên nghẹn ngào, tựa như có một cục đá nặng trĩu đè lên cuống họng, khiến cho thanh quản cậu thật khó để phát âm ra thành tiếng. Trong lúc Duy chật vật với những cảm xúc tạp nham của bản thân, cậu cũng cảm nhận được đâu đó trong đáy mắt café kia là những tia nhìn đau khổ chẳng kém gì Duy lúc này.
Khó khăn lắm, Duy mới có thể tiếp tục nói tiếp. Nhưng càng lúc càng trở nên nghẹn ngào hơn. Sự tức giận cũng chẳng còn nữa. Cậu nói, mà như độc thoại với chính bản thân mình.
- Nhưng mà… mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều… Tôi thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Xét cho cùng, mạng sống mà anh có được bây giờ cũng là nhờ sự hy sinh của ba tôi. Ba tôi đã bất chấp tất cả để cứu sống anh. Vậy mà tôi lại muốn giết anh… như thế chẳng khác nào biến cái chết đau đớn của ba trở nên vô nghĩa… Mặc dù tôi luôn tự hỏi tại sao ông ấy lại có thể quên thân mình mà cứu anh như thế. Anh có là gì của ông ấy đâu?
Trong một giây phút hiếm hoi nào đó, đôi mắt thường chứa những tia lửa thù hằn bỗng xuất hiện một màng nước rất mỏng manh. Tựa như làn sương mai chỉ trực chờ tan biến sau cái nhắm mắt nhanh lẹ. Và nó đã biến mất thật vì sự ngăn cản của chủ nhân. Nhanh chóng thoát khỏi mở cảm xúc tạp nham của bản thân, Bảo Duy vừa đến gần chiếc giường vừa đanh giọng nói tiếp.
- Cho nên anh hãy nhìn lại bản thân những ngày qua đi, sống
không khác gì một thằng bị bệnh S giai đoạn cuối, khiến tôi rất ngứa mắt. Mà anh có dương tính với cái bệnh đó đâu? Anh chỉ là không chơi được cái thứ dụng cụ nhảm nhí kia thôi mà. Anh sống như thế có thấy hổ thẹn với sự hi sinh của ba tôi không? Có xứng đáng để khiến Thy buồn đến tê dại cảm xúc như thế kia không? Hả? Nếu như không nghĩ đến ba và Thy, tôi đã chẳng ngại mà ra tay giết quách anh ngay trong lúc này rồi.
Từng lời nói chất chứa đa cảm xúc của Bảo Duy như hàng chục mũi tên cùng nhằm vào trái tim Đăng mà bắn, mà đâm, khiến nó tan nát ra thành trăm mảnh. Anh chỉ biết nằm yên lặng nhìn cậu nhóc đứng trước mặt mình. Một cậu nhóc có cái gì đó rất ngông nhưng cũng có gì đó rất già dặn, trưởng thành.
Đăng biết Bảo Duy ghét anh, nhưng không ngờ cậu lại hận anh sâu sắc đến thế. Và chính nỗi hận ấy đã khiến cậu có những suy nghĩ sâu sắc hơn, già dặn hơn so với bạn bè cùng trang lứa. Không có gì đáng thương hơn một đứa trẻ được dưỡng nuôi bởi sự thù hận… Thế nhưng anh nào có hơn gì Duy đâu. Bỗng chốc, khoé môi đăng giãn ra thành nụ cười nửa miệng méo mó, khó coi, tự giễu chính cuộc đời mình.
- Vì vậy từ giờ trở đi, đừng sống như thế này nữa. Tôi ngứa mắt lắm. Cướp đi của tôi tất cả, thì cũng phải sống sao cho xứng đáng với nó. Đừng để tôi tức lên vì nhìn thấy Thy khổ sở vì anh nữa.
Sau lời nói lạnh lùng, Bảo Duy quay lưng bước đi, không quên để lại cho Đăng cái liếc sắc lẹm. Thế nhưng bước chân cậu vừa chạm đến cửa đã phải sững lại vì câu nói từ phía sau…
- Tiến Duy! Đừng bao giờ nghĩ bản thân không có gì cả, vì cậu đâu biết được có những người vẫn luôn khao khát những thứ mà cậu từng có, đang có và sẽ có. Giống như tôi, kẻ được cậu cho là cướp đi tất cả là một ví dụ điển hình.
Trước câu nói khó hiểu, đầy ẩn ý của Minh Đăng, Bảo Duy khẽ nhíu mày một cách đầy khó chịu. Cậu thực sự không hiểu Đăng muốn nói gì, và càng không muốn kéo dài cuộc đối thoại đáng ghét này với hắn. Tất cả những việc cậu làm hôm nay chỉ vì không muốn nhìn thấy bộ dạng buồn rầu của Thiên Thy nữa mà thôi.
Không một chút chần chừ hay bối rối, Bảo Duy lạnh lùng đóng sập cánh cửa, bỏ lại chàng trai nằm trên giường bệnh với đôi mắt lạnh lẽo và nụ cười méo xẹo.
Ngay từ nhỏ, Minh Đăng đã luôn thầm ghen tị với cậu em tên Tiến Duy đó vào những lúc cậu được chú Hải dẫn đến nhà chơi. Tiến Duy đã có một người cha tuyệt vời, lúc nào cũng công kênh cậu trên cổ với nụ cười tươi, hay đơn giản chỉ là nắm nhẹ tay cậu để những bước đi chậm chững thêm vững vàng. Những điều như thế, Minh Đăng chưa bao giờ được trải qua dù chỉ một lần. Bởi ngay cả khi anh đang nằm chết dí ở đây, bị nhấn chìm xuống tận đáy sâu tuyệt vọng. Người cha độc tài của anh cũng chẳng hề mảy may lo lắng, hay quan tâm đến anh dù chỉ là một giây ngắn ngủi trong cuộc đời dài rộng. Có lẽ, đối với ông, chỉ có Hoàng Minh mới là con mà thôi.
Minh Đăng chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời vô vị như thế này. Kể ra những thứ đẹp đẽ được gọi là ước mơ và hoài bão cũng thật đáng sợ. Nó khiến con người ta cố gắng làm tất cả vì nó, sống vì nó. Để rồi khi vuột mất nó khỏi tầm tay, họ sẽ cảm thấy chênh vênh đến tột cùng, hệt như phải bước đi trên một sợi dây thừng nhỏ xíu được treo giữa không trung, một chút thăng bằng cũng không có.
o0o
Tại tập đoàn Hoàng Minh, trong tiền sảnh sang trọng bóng loáng giờ đây lưa thưa chỉ còn vài người qua lại. Tiến Hào uể oải vừa đi vừa bóp chiếc cổ cứng đơ vì ngồi quá lâu trước màn hình máy tính. Lúc nào anh cũng là người sau cùng rời khỏi văn phòng, và sự chăm chỉ đó đã được những cấp trên để ý, khen ngợi tuyên dương. Chỉ ngoại trừ lão tổng giám đốc cáo già khó tính, khó ưa kia.
- Cậu cũng về trễ quá nhỉ?
Bỗng có giọng nói trầm khàn phát ra khiến bước chân Tiến Hào dừng lại. Trước mặt anh chính là con người mà đầu óc anh đã nghĩ đến chỉ vài giây trước.
- Vâng! Tổng giám đốc cũng về trễ quá. Không biết tình hình của giám đốc sao rồi ạ?
- Sẽ sớm quay trở lại công ty thôi.
Thái độ lạnh lùng, hờ hững của ông Sang khiến Tiến Hào khẽ cau mày, nếu anh là con trai ông ấy chắc có lẽ sẽ tủi thân mà chết mất.
- Vâng! Mong là thế. Mấy ngày nay không có giám đốc, công việc của bộ phận chúng tôi cứ loạn cả lên. Anh ấy rất có tài lãnh đạo. Ông thật đáng tự hào vì có một người con trai giỏi như thế.
- Cậu thấy thế à? Còn tôi chẳng thấy có gì đáng tự hào cả. Với tôi, nó còn rất kém cỏi, chưa làm được việc gì nên hồn đâu.
Đôi mắt khó tính của ông Sang khẽ nheo lại, khiến cho những vết chân chim nơi đuôi mắt xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn nhỏ xíu. Trông thật đáng sợ! Trong phút chốc, Tiến Hào cảm thấy ông ấy đang thăm dò điều gì đó ở bản thân, khiến Hào bối rối. Nhưng ngay sau đó, đôi môi ông ta khẽ nhếch lên tạo nên một đường cong khó coi. Một nụ cười có cũng như không. Rồi nhanh chóng bước qua cánh cửa xoay với bộ dạng ngạo nghễ. Bỏ lại Tiến Hào với đôi mắt nhìn xa xăm.
Từ trước đến nay, ông Sang chưa bao giờ hài lòng với bất kì ai trong công ty. Nhưng lẽ nào ngay cả đứa con trai độc nhất vô nhị của mình cũng không ngoại lệ?
Chính vì thế mà các nhân viên trong công ty luôn hạn chế tiếp xúc và làm việc với ông Sang. Riêng chỉ có Tiến Hào luôn tìm cách tiếp cận lão. Từ ngày biết được lão chính là người trực tiếp đẩy gia đình anh đến đường cùng, Tiến Hào luôn quan sát nhất cử nhất động của lão, tìm những điểm yếu cũng như mọi hoạt động của ông tổng giám đốc khép kín này. Chính vì thế Hào đã biết được một số chuyện cần biết. Thời gian qua, Tiến Hào tựa như chiếc kính hiển vi luôn săm soi tìm tung tích của những con virus nhỏ xíu mà mắt thường chẳng bao giờ thấy. Nhưng nói như thế không có nghĩa là những con virus nhỏ li ti không hề tồn tại. Cũng giống như con người dù có khép kín, che đậy tài gioir đến đâu cũng sẽ có ngày bị lộ ra điểm yếu của chính mình.
Và Tiến Hào nghĩ mình đã biết được điểm yếu của ông ta. Liệu cái mà anh đang nắm giữ có thể lấy đi của ông ta tất cả? Trước sau gì, anh nhất định phải tống ông ta vào ngục tù cho những lỗi lầm ông ta gây ra, không chỉ riêng với ba anh mà anh còn rất nhiều người khác. Bởi từ đó đến giờ, ông ta đâu chỉ lợi dụng chức vụ để lừa lọc một mình ba của anh. Ngoài ba ra, vẫn còn rất nhiều người là nạn nhân của ông ấy.
Nhìn theo bóng dáng khuất dần của ông Sang, đôi mắt Tiến Hào bỗng trở nên tối sầm lại. Nhất định anh sẽ tống ông ta vào tù vào một ngày không xa. Anh lấy danh dự ra đảm bảo đấy.
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Theo các bạn, Tiến Hào đang nắm giữ điểm yếu gì của ông Sang? Liệu anh có thể tống ông ta vô tù như dự tính? Và trong phần này, Thiên Thy đã đi đâu rồi...
Đây mới chỉ là phần 2 của chap "Những cú shock liên hoàn" Cú shock nặng nhất, đau nhất vẫn còn nằm ở phía sau - phần 3, phần cuối của chap 48. Chà! cháp này là cháp dài nhất trong các chap đây.