Thiên Thy giờ đây bỗng dưng là mục tiêu của cả hai phía, một là những tên trai đang chạy bộ, thở hồng hộc theo cô. Hai là chiếc ô tô màu đen loáng mà lúc nãy đã xém cướp đi mạng sống của cô… Thật kì lạ…
- Lên xe! Nhanh lên…
Chiếc xe chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Thy, người trong xe vội vàng mở cửa cho cô vào. Lúc nhìn thấy người đã xém đâm chết mình, Thiên Thy không khỏi ngạc nhiên đột tộ, người đó chẳng phải ai xa lạ mà chính là Minh Đăng…
- Á!
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dễ dàng từ đây, nào ngờ trong lúc Thiên Thy đang đứng đó ngạc nhiên thì bọn hút chích cũng đã đuổi kịp cô. Tên đầu đàn nhanh chóng giữ chặt Thy từ phía sau, rồi rút một cây kim ra chỉa thẳng vào cổ cô, đồng thời nở một nụ cười đểu cáng với Minh Đăng.
- Cuối cùng thì cũng được gặp mày, xuống xe nói chuyện nào!
Minh Đăng xuống xe, đóng sập cửa vào, tuy gương mặt không quá giận dữ nhưng đôi mắt lại phát ra những tia lửa đáng sợ, nhìn thẳng vào tên chết tiệt kia.
- Muốn gì? Nói!
- Muốn trả thù những đứa tống tụi tao vô tù, được không? Nhất là mày…
- Tưởng trả thù dễ lắm sao?
- Sao? – Hắn bất ngờ trước bộ dạng ngang ngược của Minh Đăng.
- Nếu không muốn vào tù lần hai, thì thả kim chích ra…
- Nếu tao không thả thì sao? Tao là đứa con nít để mày dụ à?
Minh Đăng cười khẩy, nhưng đôi mắt vẫn phát ra những tia nhìn thật đáng sợ, rồi rút chiếc điện thoại từ túi ra…
- Đã gửi cho cảnh sát địa chỉ bằng hình ảnh định vị. Chắc cũng sắp tới rồi…
- Mày lừa ai thế hả? Nhưng cho dù có ngồi tù tao cũng phải trả thù bằng được mới thôi.
Nói rồi hắn liếc qua Thiên Thy, cô vẫn đứng im không nhúc nhích vì chiếc kim tiêm đâm hờ cổ. Đôi mắt hắn ứa ra những tia nhìn sọc vằn hung dữ. Đã đi đến tàn đời, thì chuyện gì mà không dám làm, huống hồ đây là việc mà hắn thích làm nhất, đó là truyền lại căn bệnh thế kỉ cho những người khác. Hắn nhoẻn cười kinh tởm, một tay cầm kim tiêm, một tay hắn giữ chặt cổ Thiên Thy, đồng thời cắn vào lỗ tai Thy một cái như để khiêu khích Minh Đăng. Dù đau nhưng Thy vẫn không hề hé răng lấy một lần.
- Chết tiệt! Tụi mày đùa quá trớn rồi đấy!
Rít qua từng kẽ răng, Minh Đăng nhìn hắn bằng ánh mắt nảy lửa, như muốn thiêu rụi tất cả. Người Đăng nóng lên như lửa đốt, chẳng biết vì cơn sốt hay vì sự tức giận. Hành động của hắn chẳng khác nào lấy kim đâm vào máu điên của anh. Bất chấp cây kim đang nằm ngay cổ Thiên Thy, Minh Đăng lao đến nhanh như tia chớp, chỉ chờ có thế, bọn đàn em đứng ở đằng sau cũng lao vào anh.
Và một lần nữa, một trận hỗn chiến đã xảy ra, Minh Đăng chỉ muốn lao vào giành lấy Thiên Thy nhưng bọn đàn em lại cứ năm lần bảy lượt phá đám anh. Những người đi đường thấy thế thì bu lại xung quanh xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, tuyệt nhiên không ai dám xen vào vì ngán chiếc kim tiêm trên cổ của cô gái kia. Tên cầm đầu hả hê nhìn Minh Đăng vất vả với bọn đàn em, đồng thời cũng khoái chí rê mũi kim trên cô Thiên Thy
- Đợi đến khi thằng người yêu của mày thua trận, tao sẽ tiêm cho tụi mày cùng một lúc, như thế mới sướng con à!
Nghe hắn nói xong, mồ hôi của Thy túa ra như nước, cô nhìn Minh Đăng mà lòng hoảng sợ vô cùng. Vết thương ở chân anh chưa khỏi hẳn, bây giờ còn phải chịu những đòn kia, chắc chắn sẽ rất đau. Và điều Thy lo lắng đã xảy ra, trong quá trình đánh, một trong những tên đó đã nhận ra điểm yếu của Minh Đăng, khi mà chân trái của anh cứ muốn khuỵu xuống. Biết thế, hắn đã thừa cơ hội đạp vào chân trái Đăng thật mạnh. Anh choạng vạng, những vẫn cố gắng không ngã, quay sang đánh trả hắn, nhưng hắn lại nhanh chóng đá thêm cái thứ hai, lần này máu bắt đầu chảy ra, từ từ rồi thấm ướt ống quần jean, nhưng Minh Đăng vẫn cố gượng không ngã. Rồi cái thứ ba, thứ bốn, máu càng lúc chảy càng nhiều, mặt Minh Đăng bắt đầu tái xanh, nhưng anh vẫn cố chấp trụ trên đôi chân yếu ớt, đôi mắt lóe lên những tia lửa đáng sợ. Đôi tay không ngừng đánh trả những đòn đang dồn dập vào mình. Chứng kiến tất cả những cảnh đó, tên cầm đầu không ngớt hả hê vui sướng còn Thiên Thy như chịu đựng hết nổi, nhân lúc hắn không để ý, Thy liền giựt mũi kim ra khỏi cổ, nhanh chóng đá hắn rồi cầm kim tiêm đâm thẳng vào tay hắn khiến hắn đau điếng. Cô vội chạy lại cứu Minh Đăng, giúp anh giải vây mấy tên ác ôn kia. Đúng lúc đó, cảnh sát biên phòng vừa tới, bọn hút chích thấy thế thì dừng tay, lo chạy trốn khỏi cảnh sát, bỏ lại Minh Đăng ở lại với chiếc chân đầy máu trên vỉa hè. Cơn sốt lúc sáng được dịp tái phát, người anh nóng hổi như lửa đốt, Đăng đuối sức khuỵu chân ngã xuống đất. Thiên Thy vội đỡ lấy người anh.
- Em không sao chứ - Tuy là đang rất mệt, nhưng Minh Đăng vẫn lo lắng nhìn Thy hỏi.
- Không sao, không sao hết!
Thy trả lời mà như mếu, cô nhìn khuôn mặt nhợt nhạt không một chút sức lực của Đăng mà lòng xót xa vô cùng. Thế nhưng vừa nghe câu trả lời của Thy xong là Minh Đăng bắt đầu ngất lịm đi vì cơn sốt ban sáng đã lên đến đỉnh điểm. Người anh thì càng lúc càng nóng. Mặc cho Thy đang hốt hoảng gào thét tên anh, Minh Đăng vẫn nằm im bất động trên vỉa hè ươm máu từ chiếc chân anh.
Trong đám đông đang bao quanh hai con người đáng thương, đâu đó có một chiếc máy chụp hình được bấm nút chụp lia lịa, không thiếu một cảnh nào từ đầu đến cuối. Và trong một xó đường nào đó, tên cầm đầu đang lén lút tránh núp cảnh sát. Chẳng biết là hắn may mắn hay mạng lớn khi mà bọn đàn em đã bị tóm gọn hết còn hắn đã thoát được.
- Anh có thù hằn gì với tên đó vậy…
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai khiến hắn giật nảy mình, hắn quay lại nhìn người phát ra giọng nói lạ hoắc. Là một cậu học sinh khôi ngô tuấn tú. Cậu ấy là Bảo Duy!