• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Như Nguyệt nhìn một bàn đầy thức ăn, cả người cứng đơ, đôi đũa trong tay cũng không nhắc lên được, cô đưa mắt nhìn dì Hà, gượng cười nói "Dì Hà, có phải đã quá nhiều rồi không?"




Dì Hà mỉm cười dịu dàng "Là thiếu gia dặn làm thêm một chút đồ ăn cho con đấy!"




Tô Như Nguyệt lại gượng cười, cái gì mà một chút chứ? Đây có thể ăn mười ngày còn chưa hết đấy, đúng là nhà giàu, làm cái gì cũng khoa trương hơn người khác.




Tô Như Nguyệt nhìn bàn thức ăn, rồi đưa mắt nhìn đám người làm, ho khan hai tiếng, lớn giọng nói "Mọi người đừng làm nữa!"




Giọng cô vừa phát ra, tất cả người làm đều ngừng mọi công việc, vẻ mặt nghiêm túc, không dám thở mạnh, nhìn thật buồn cười, cô đáng sợ như vậy sao?




Dì Hà khó hiểu nhìn cô "Tiểu Nguyệt, sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"




Tô Như Nguyệt mỉm cười lắc đầu, nói "Dì với mọi người cùng ăn với con đi!"




Tô Như Nguyệt vừa dứt lời, thì một tiếng 'choang' thanh thúy vang nên, một cô bé khoảng chừng 16 tuổi không cẩn thận đã làm vỡ bình hoa, mọi người đều nhìn cô bé với vẻ mặt vừa sợ hãi vừa thông cảm.




Cô bé vội vàng cúi đầu 90 độ, giọng run rẩy "Tiểu thư..xin..xin lỗi..em..em không cố ý!"




Một người phụ nữ khoảng chừng 40 đứng gần cô bé, cũng vội vàng cúi thấp người, nói "Tiểu thư, A Xảo mới đến tay chân còn vụng về, cô đừng đuổi con bé đi, gia đình con bé rất khó khăn, nếu con bé mất việc làm, sẽ không ai nuôi gia đình cả!"




Cả người A Xảo run lên, tuy cô bé mới đến mới có một tuần, nhưng đã nghe danh của nhị tiểu thư, mọi người đều nói nhị tiểu thư tính tình khó chịu, kiêu ngạo, ăn nói cay nghiệt, chỉ cần người làm phạm sai, sẽ đuổi thẳng, không cần thương lượng, hôm qua cô bé cũng đã thấy bộ dạng dữ dằn khi cô quát nạt người làm của cô, nên lòng có chút sợ.




Nhưng tiền lương nhà họ Tô thật sự rất nhiều, nhà cô bé còn có người mẹ đang bệnh tim, một đứa em mới vào cấp 1, nếu như cô bé mất việc, không biết mẹ và em cô phải làm thế nào.




Tô Như Nguyệt nhìn mọi người đều sợ mình, thì thở dài một cái, cô phải làm sao, mới xóa được danh hiệu 'tiểu thư ác nữ' trong lòng người làm đây?




Dì Hà dường như cũng lo lắng cho A Xảo, nên nhẹ giọng nói "Tiểu Nguyệt, con bé cũng không cố ý đâu, hay là.."




"Trừ vào tiền lương đi!" Di Hà chưa nói xong, đã bị Tô Như Nguyệt ngắt lời.




A Xảo nghe thế, đầu càng cúi thấp, nước mắt cũng chảy ra, bình hoa này là đồ cổ, nghe nói là thiếu gia phải đấu giá mất cả trăm vạn mới có được, nếu trừ vào tiền lương, chẳng phải cô phải trả mấy năm mới hết sao?




Mọi người đều im lặng, Tô Như Nguyệt thấy thế, cười cười, nói "Nhưng có thể bàn lại!"




Tô Như Nguyệt vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều dồn về phía cô, cô mỉm cười, nhẹ giọng nói "Mọi người cùng tôi ăn hết bàn thức ăn này, tôi sẽ không tính toán với A Xảo nữa!"




Mọi người như không tin vào tai mình, có người trầm mặc, có người run rẩy, có người mím chặt môi, có người há hốc mồm, có người lại cứng đơ người.




Mọi biểu hiện đều không qua khỏi mắt Tô Như Nguyệt, cô chớp chớp mắt, nói "Sao? Mọi người không ăn, vậy thì cứ làm như lời tôi vừa nói, trừ vào.."




Tô Như Nguyệt chưa nói hết câu, thì mọi người đã yên vị vào chỗ ngồi, Tô Như Nguyệt mỉm cười, kéo tay dì Hà ngồi gần mình, nói "Dì Hà ăn đi, mọi người ăn đi, cứ tự nhiên!"




Cả một buổi ăn, mọi người đều không dám nói câu nào, cứ cắm đầu mà ăn, dù là một bàn thức ăn ngon tới mức họ chưa từng ăn, nhưng họ lại cảm thấy giống như đang tra tấn vậy, tiểu thư nhà họ, uống lộn thuốc à?




Tô Như Nguyệt ăn xong, liền đứng dậy, đưa mắt nhìn A Xảo, nhẹ giọng "A Xảo, chút lên phòng chị một chút!"




Đôi tay cầm đũa của A Xảo run lên, nhẹ giọng trả lời "Vâng ạ!"




(•)




Nữa tiếng sau




A Xảo nhìn xấp tiền trên tay mình, vẫn không dám tin đây là sự thật, nhị tiểu thư mọi người đồn đại chẳng thua gì ác nữ trong phim truyền hình, lại kêu cô bé vào phòng, nhẹ giọng hỏi tình hình nhà cô bé, nhẹ giọng an ủi, đồng cảm rơi nước mắt, còn cho cô bé ứng trước tiền lương, để trả tiền viện cho mẹ cô bé sao?




Có phải mọi người đã hiểu lầm tiểu thư rồi không? Tiểu thư rõ ràng là một cô gái dịu dàng như vậy, tốt bụng như vậy, sao có thể như mọi người nói được?




(•)




Tất cả mọi người đều giống nhau, khi không có gì làm, sẽ tụ tập để nói chuyện phiếm, đương nhiên một chuyện lớn như Tô Như Nguyệt để người làm cùng ngồi ăn cơm, tốt bụng giúp đỡ một cô bé khó khăn, sẽ không thoát khỏi bị bàn tán.




Đến hơn giữa trưa Tô Tử Kỳ vừa vào đến nhà, thì đã nghe loáng thoáng chuyện về Tô Như Nguyệt, nhưng vẫn vờ như không nghe thấy, hắn làm sao dám tin chuyện mọi người nói là sự thật?




Em gái hắn có đầu thai mấy kiếp, cũng không thể ngồi ăn cùng với người làm được, đúng là chuyện thật nực cười!




Dì Hà thấy Tô Tử Kỳ, thì vội đi đến hỏi "Không phải thiếu gia nói sẽ không về sao?"




Tô Tử Kỳ trả lời "Công ty cũng không có việc gì gấp" trầm mặc một hồi, lại nói "Nguyệt Nguyệt đâu?"




Dì Hà im lặng không nói, Tô Tử Kỳ nhíu mày, hỏi lại "Nguyệt Nguyệt ở đâu?"




Dì Hà lúc này mới giật mình, trả lời "Ở vườn hoa!"




Tô Tử Kỳ chậm rãi đi đến vườn hoa, vừa vào thì đã nghe tiếng cười nói vọng đến, hắn bước nhanh về phía tiếng nói, đập vào mắt hắn là Tô Như Nguyệt cả người dính đầy bùn đất, cùng với một cô bé khác đang trồng hoa?




Dường như hai người ngồi đối diện không biết hắn tới, vẫn vừa cười, vừa nói, vừa trồng hết cây này tới cây khác, tay vẫn còn dính bùn đất, lại đưa lên mặt quẹt quẹt mồ hôi, khiến mặt mũi lắm lem.




Nếu như lúc nãy hắn còn nghi ngờ lời mọi người nói, thì giờ chứng mắt hắn chứng kiến, hắn có thể không tin sao?




Em gái của hắn thật sự thay đổi rồi!




A Xảo nhìn Hoa Sống Đời trong tay mình, hỏi "Tiểu thư, sao lại trồng hoa này, chẳng phải con gái đều thích hoa hồng sao?"




Tô Như Nguyệt đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, trả lời "Dễ trồng, dễ chăm sóc, còn sống lâu nữa, chị hy vọng chị cũng sống lâu như nó vậy đó haha, món ăn nhà họ Tô còn chưa ăn hết, không nên chết sớm có phải không?"




Khóe môi Tô Tử Kỳ và A Xảo không hẹn cùng lúc giật giật!




Giữa trưa trời nắng, tiểu thư nhà cô bé, lôi cô bé đi trồng hoa, lại còn nói những câu như thế, tiểu thư nhà cô bé, thật thú vị!




A Xảo gượng cười nói "Tiểu thư, chị thật không giống như mọi người nói!"




Tô Như Nguyệt tay đang lấy một ít đất đắp lên chậu hoa, thuận miệng nói "Mọi người nói chị giống ác nữ có phải không?"




A Xảo gật mạnh đầu!




Tô Như Nguyệt giả vờ thở dài nói "Haizz, sinh ra với vẻ mặt giống phản diện như vậy, thì chị biết trách ai bây giờ?"




Tô Tử Kỳ lại giật giật khóe môi, em gái hắn cùng một cô bé người làm trồng cây, nói chuyện phiếm, còn nói ra những câu không ai đỡ nổi nữa, nếu không phải bị Cố Thiên Tuấn đập trúng đầu, thì thuốc của Mạc Vũ cho cô uống có tác dụng phụ phải không?




"Nguyệt Nguyệt!"




Tô Tử Kỳ không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng lên tiếng, hai người ngồi đối diện đang mãi mê nói chuyện, liền giật bắn cả người.




A Xảo ngước lên thấy Tô Tử Kỳ, thì đứng lên, vội cúi thấp người, lắp bắp "Thiếu..gia!" Tô Tử Kỳ vừa gật đầu, cô bé liền chạy biến, Tô Như Nguyệt đứng lên hừ lạnh, đúng là thiếu nghĩa khí mà.




Tô Tử Kỳ đi từng bước lại gần Tô Như Nguyệt, cô nhìn thấy hắn, liền nhớ đến gương mặt đẹp trai tối qua, còn sự quan tâm hồi sáng, trái tim cô liền đập mạnh.




Tô Tử Kỳ dừng ở trước mặt cô, đưa tay lau đi vết bùn trên mặt cô, giọng trách móc "Nắng như vậy, em ra đây làm gì?"




Tô Như Nguyệt chỉ chậu hoa dưới chân, nói "Trồng hoa đó!" như nhớ ra điều gì, vội nói "Không phải anh nói trưa không về sao?"




Tô Tử Kỳ trầm mặc, nói "Sao em lại biết?"




Tô Như Nguyệt tự trách, đúng là cái miệng cô lúc nào cũng nhanh hơn não mà, nói như vậy có khác nào để hắn biết cô nghe lén?




Tô Như Nguyệt giả vờ cười cười "Là do dì Hà nói!"




Tô Tử Kỳ gật đầu, lại hỏi "Em đã uống thuốc chưa?"




Tô Như Nguyệt gật đầu mạnh một cái!




Cả hai đều im lặng, cuối cùng Tô Như Nguyệt nói trước "Người em bẩn cả rồi, em đi tắm trước đây!" Nói rồi chưa kịp để Tô Tử Kỳ phản ứng, đã biến mất sau những bụi hoa.




Tô Tử Kỳ nhìn những chậu hoa dưới chân mình, rồi nhớ lại những câu cô vừa nói lúc nãy, khóe môi khẽ cong, trồng sống đời, chỉ vì muốn sống lâu giống nó, để ăn hết đồ ăn nhà mình sao?




Nhưng chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt hắn bỗng trầm xuống, hình như đã hai lần, hắn khiến cô suýt chết rồi có phải không?




Tô Tử Kỳ ngồi xuống, đưa tay sờ vào những bông hoa vừa mới có nụ, ánh mắt kiên định, nói "Nguyệt Nguyệt, chỉ cần em thay đổi, anh hứa với em, nhất định bảo vệ em, khiến em sống thật lâu, như hoa em trồng vậy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK