• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Thiên Tuấn đang rửa chén bát, thì nghe tiếng bước chân, quay người lại nhìn, thấy Tô Như Nguyệt lon ton chạy vào, khiến hắn thất thần, tới lúc Tô Như Nguyệt đứng bên cạnh hắn, hắn mới hoàn hồn trở lại.




Tô Như Nguyệt không nói gì, im lặng lấy những chén dĩa Cố Thiên Tuấn đã rửa bằng xà phòng, đem rửa lại bằng nước sạch, động tác vô cùng nhanh, giống như đứng cùng Cố Thiên Tuấn lâu một chút, cô sẽ chết vậy!




Cố Thiên Tuấn nhíu mày, giành lại cái dĩa trên tay Tô Như Nguyệt, lạnh nhạt, nói "Ra ngoài!"




Tô Như Nguyệt cười nhạt nhìn Cố Thiên Tuấn, rồi giành lại cái dĩa, nói "Tôi chỉ không muốn ăn chùa nhà người ta thôi, không có ý tiếp cận anh đâu, yên tâm!" Có đánh chết cô, cô cũng không dám tiếp cận hắn, cô chính là không dám đùa với lửa như Tô Như Nguyệt trong truyện đâu.




Cố Thiên Tuấn nghe thế, đột nhiên tức giận, rồi giành lại cái dĩa, lạnh lùng, nói "Tôi chính là chán ghét cô, không muốn ở cùng cô, ra ngoài!"




Điều này không cần hắn nói, thì cô cũng biết, nhưng đã vào rồi, lại bị đuổi ra như thế, Cảnh Điềm Điềm mà biết được, chắc chắn sẽ chế nhạo cô, với lại Tô Tử Kỳ và Dương Lâm Tình vẫn còn ở ngoài, chắc hắn sẽ không dám làm gì cô đâu nhỉ?




Nghĩ như thế, Tô Như Nguyệt cố chấp giành lại chiếc dĩa, Cố Thiên Tuấn cũng không chịu thua cũng đưa tay giành lại, hai người cứ giành qua giành lại, không ai nhường ai, rốt cuộc cả hai trượt tay, chiếc dĩa rớt xuống đất, kêu một tiếng vỡ tan tành




Cố Thiến Tuấn lạnh lùng nhìn Tô Như Nguyệt, nghiến răng nói "Cút ra ngoài, tôi không có sự nhẫn nại với cô!" nói rồi ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ.




"Cẩn thận!" Tô Như Nguyệt kêu lên, khi thấy Cố Thiên Tuấn bị mảnh vỡ cắt vào tay.




Cố Thiên Tuấn nhìn Tô Như Nguyệt, chế giễu, nói "Sao không chờ tôi đứt lìa tay rồi hẳn kêu?"




Tô Như Nguyệt không để ý lời chế giễu của Cố Thiên Tuấn, mắt nhìn ngón tay đang chảy máu của hắn, nhíu mày rồi chạy ra ngoài.




Cố Thiên Tuấn nhìn theo bóng lưng bỏ chạy của cô, cười nhạt, cô cuối cùng vẫn là sợ hắn?




Lúc trước hắn có dùng mọi cách, cô vẫn bám lấy hắn, vậy mà chỉ cần một trận đánh ngày hôm ấy, cô lại sợ hắn đến vậy, mà cũng phải thôi, lần đó hắn đánh cô suýt mất mạng còn gì?




Nhớ lại ánh mắt đau đớn cầu xin của cô ngày hôm đó, hắn đã tự nói với lòng mình, có phải hắn đã ra tay quá nặng rồi không?




Nhưng nhìn thấy Dương Lâm Tình suýt vì cô mà bị cưỡng bức, hắn lại cảm thấy hắn làm không sai, người sai chính là cô, cô đáng bị như vậy, nhưng nhìn cô thấy hắn liền tránh né, sợ hắn như thấy quỷ, hắn lại cảm thấy không vui!




Có lẽ đây chính là cảm giác mất đi một thứ, lúc nào cũng cạnh mình, rồi đột nhiên biến mất!




Cố Thiên Tuấn cười nhạt, rồi định tiếp tục nhặt mảnh vỡ, thì nghe một tiếng "Đừng động" hắn hướng về chỗ phát ra tiếng nói, thì thấy Tô Như Nguyệt xách theo một hộp y tế chạy vào.




Tô Như Nguyệt chạy đến chỗ Cố Thiên Tuấn, ngồi xuống lấy một ít nước sát trùng, thấm vào bông gòn, rồi nắm lấy bàn tay Cố Thiên Tuấn, nhẹ nhàng lau, rồi thổi qua thổi lại, hỏi "Đau không?"




Mọi chuyện trước mặt xảy ra quá nhanh, khiến Cố Thiên Tuấn không kịp phản ứng, đến lúc Tô Như Nguyệt hỏi hắn, hắn mới hoàn hồn, lạnh lùng rụt tay về, nói "Đừng có giả vờ tốt bụng!"




Nhưng cánh tay chưa kịp rụt về, đã bị Tô Như Nguyệt giữ lấy, cô lấy một miếng băng cá nhân, vừa băng lại ngón tay Cố Thiên Tuấn, vừa nói "Nếu tôi không giành cái dĩa với anh, anh sẽ không bị thương, là tôi gián tiếp khiến anh bị thương, cho nên đây là việc tôi nên làm, mẹ tôi từng nói, làm người phải có trách nhiệm!"




Cố Thiên Tuấn ngây người gì Tô Như Nguyệt, quen biết cô lâu như vậy, đây chính là lần đầu tiên cô nhắc về mẹ mình, cũng là lần đầu tiên cô nói đạo lý với hắn, nếu kể ra đúng là truyện cười!




Tô Như Nguyệt lại nói đạo lý với hắn?




Tô Tử Kỳ đứng ngoài phía sau bức tường gần đó, chứng kiến hết những gì ở bên trong, lúc nãy cô gấp gáp tìm hộp y tế như vậy, chính là vì Cố Thiên Tuấn bị thương?




Hắn còn lo lắng cho cô, đúng là quá dư thừa rồi!




Nhìn cô dịu dàng, cẩn thận, băng bó một vết thương nhỏ của Cố Thiên Tuấn, hắn khẽ bật cười, cô đối với Cố Thiên Tuấn cố chấp như vậy, còn vì Cố Thiên Tuấn gây biết bao nhiêu chuyện, sao nói buông tay liền buông tay?




Có lẽ cô đối với Long Roy thân thiết, đối với hắn tốt, chỉ để khích Cố Thiên Tuấn mà thôi!




Hắn nên sớm nhận ra điều đó mới phải!




Vậy mà hắn còn ngây thơ tin rằng, cô đối với hắn tốt là thật!




"Tử Kỳ, anh làm gì thế?"




Đột nhiên Dương Lâm Tình từ phía sau chạy đến, ôm lấy cánh tay Tô Tử Kỳ, khiến hắn giật mình hoàn hồn, nhìn thấy Dương Lâm Tình, hắn nở một nụ cười, vỗ nhẹ đầu cô.




Tô Như Nguyệt đang cùng Cố Thiên Tuấn dọn dẹp mãnh vỡ thủy tinh, thì nghe tiếng Dương Lâm Tình, nên quay đầu nhìn, đập vào mắt cô chính là cảnh tượng hai người họ tình chàng ý thiếp, khiến lòng cô thấy khó chịu, mím chặt môi, bàn tay nắm chặt.




"Cô điên à, đang làm gì vậy?"




Tiếng quát của Cố Thiên Tuấn khiến Tô Như Nguyệt giật mình, liền đưa mắt nhìn hắn, thấy hắn vội vàng mở hộp y tế ra, ngồi xuống cạnh cô, mở bàn tay cô ra, lấy những mãnh vỡ thủy tinh đang dính máu từ tay cô.




Mày Cố Thiên Tuấn nhíu chặt, tức giận nói "Đang yên đang lành, cô lại nổi điên cái gì vậy?"




Tô Như Nguyệt im lặng nhìn bàn tay mình, cô lại vì cảnh tượng của Tô Tử Kỳ và Dương Lâm Tình mà khó chịu, còn vô thức làm chính mình bị thương, vẫn không có cảm giác đau đớn, chẳng lẽ như lời Cố Thiên Tuấn nói, cô bị điên rồi?




Tô Như Kỳ nghe tiếng mắng của Cố Thiên Tuấn, thì quay qua nhìn, thì thấy Tô Như Nguyệt bị thương, hắn không suy nghĩ, gỡ tay Dương Lâm Tình ra, sải bước dài gần như là chạy vào phía trong.




Dương Lâm Tình nhìn tay mình bị Tô Tử Kỳ gỡ ra, hoang mang nhìn theo bóng lưng hắn, không hiểu sao, đột nhiên cô lại có cảm giác, hắn không còn là hắn nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK