Lúc này Tô Tử Kỳ mới giật mình nhìn cô, lắc đầu không trả lời, quay trở lại lái xe, chạy được một đoạn, bỗng nhẹ giọng "Sau này đừng nói như thế nữa!"
Tô Như Nguyệt miệng đang nhai cơm, nghe loáng thoáng Tô Tử Kỳ nói gì, vội vàng nuốt nhanh, nhẹ giọng hỏi "Anh nói gì?" rồi bật nút đóng cửa sổ xe lại, sợ gió lại ùa vào, sẽ khiến cô không nghe được câu trả lời của hắn.
Nhưng Tô Tử Kỳ lại im lặng không trả lời, Tô Như Nguyệt tưởng mình nghe nhầm, cũng không hỏi lại, tiếp tục ăn cơm của mình, trong lúc ăn cơm, miệng Tô Như Nguyệt cũng không yên, vì cô không thường đi con đường này, nên có nhiều chỗ rất tò mò.
Như trên đường tại sao lại trồng nhiều hoa hồng như vậy? Hôm nay đâu phải lễ tình nhân? Hay tại con gấu phát tờ rơi lại màu đỏ? Cô nhớ nó thường màu nâu mà?
Cô thấy cái gì đều quay sang hỏi Tô Tử Kỳ, nhưng đáp lại cô chỉ có hai từ "Không biết!"
Tô Như Nguyệt nghĩ lúc nãy chắc có lẽ hắn chạy bộ mua cơm cho cô rất mệt, nên không muốn nói chuyện nhiều, cho nên vì thế cũng im lặng để hắn chở về nhà.
Sau khi về đến nhà, dì Hà vừa thấy bộ dạng của cô, liền hoảng hốt hỏi đông hỏi tây, vì không muốn dì Hà lo lắng, nên cô nói mình vô tình vấp té, làm đổ cà phê lên người, dì Hà nghe xong mới thở phào, buông tha cho cô, Tô Như Nguyệt vừa vào phòng, chưa kịp đóng cửa thì thấy A Xảo chạy lại, cô cố gắng nở một nụ cười, nói "Chị không sao, không cần lo lắng!"
A Xảo như không hiểu Tô Như Nguyệt nói gì, gãi gãi đầu, nói "Thiếu gia kêu em nói với chị, nếu còn đói thì ăn cơm thêm đi!"
Giờ đến lượt Tô Như Nguyệt khó hiểu, hỏi "Anh hai chị đâu?"
"Đã đến công ty rồi ạ!"
Tô Như Nguyệt nhíu mày, giờ mới nhớ lại, khi cô xuống xe, Tô Tử Kỳ vẫn còn trong xe, cứ tưởng hắn đi đỗ xe rồi vào, không ngờ lại đến công ty, Tô Như Nguyệt bực bội trong lòng, cô ngồi chờ hắn cả nữa ngày, vậy mà mua cho cô một hợp cơm, rồi vứt cô về lại nhà, đùa với cô à?
Hôm nay là chủ nhật không phải sao?
Cô còn muốn rủ hắn đi chơi đâu đó, vậy mà hắn lại..tức chết cô mà!
A Xảo thấy vẻ mặt Tô Như Nguyệt khó chịu, nhỏ giọng nói "Thiếu gia nói hôm nay chị mệt rồi, nên nghĩ cho khỏe đi ạ!" ngừng một lúc rồi nói tiếp "Thiếu gia nói hôm khác sẽ đưa chị đi chơi bù lại!"
Khóe miệng Tô Như Nguyệt khẽ nhếch, hỏi "Anh hai nói vậy thật sao?"
A Xảo gật đầu, Tô Như Nguyệt cười cười, ít ra cũng phải như vậy chứ!
Nhưng lời hứa đó của Tô Tử Kỳ, nữa tháng sau vẫn chưa thực hiện được!
Cô cũng không biết vì sao, nữa tháng nay cô không thể nhìn thấy được hắn, hắn không cùng cô đến trường nữa, mà kêu tài xế riêng chở cô đi, khi đến trường hắn cũng không xuống canteen ăn cùng cô, chủ nhật không đi học, thì từ sáng hắn đã đến công ty, khi cô thức dậy, thì hắn đã đi từ lâu.
Ngày hôm nay cũng vậy, nhìn ly nước cam trên bàn ăn, cô nuốt nước bọt, cô đã uống nước cam nữa tháng rồi, tuy cô rất thích uống nước cam, nhưng uống liền nữa tháng thì có hơi đáng sợ.
Với chẳng phải khi cô muốn uống nước cam buổi sáng, Tô Tử Kỳ sẽ nhíu mày nói rằng "Buổi sáng uống nước cam không tốt!" cũng chính vì thế, người làm không bao giờ chuẩn bị nước cam cho cô vào buổi sang cả.
Tô Như Nguyệt nghĩ, có lẽ nhân cơ hội không có mặt Tô Tử Kỳ, nên dì Hà mới làm cho cô uống, không muốn phụ lòng dì Hà, nên cô chỉ có thể ngậm ngùi mà uống hết.
Hôm nay vẫn như thường lệ, chủ nhật cô không đến trường, nên hôm qua cô có nhắn cho Tô Tử Kỳ một tin nhắn, nói rằng hôm nay cô muốn đi chơi, hắn có thể dẫn cô đi không?
Chờ 2 tiếng hắn mới trả lời tin nhắn cho cô, chỉ duy nhất một câu "Công ty rất bận!"
Tô Như Nguyệt thở dài lên phòng nằm nghịch điện thoại, lại một ngày chán ngắt trôi qua, đột nhiên điện thoại cô reo lên, đập vào mặt cô là chữ 'A Long' to đùng, cô chập rãi bắt máy, giọng nói bên kia vang vọng đập vào tai cô "Tiểu Nguyệt Nguyệt có muốn đi chơi không?"
Tô Như Nguyệt đang buồn chán, vội vàng ừ một tiếng!
Ở thế giới này, người bạn duy nhất của cô, có lẽ chỉ có một mình Long Roy mà thôi, nữa tháng nay, cô đều cùng hắn ăn cơm ở trường, khi cô đụng mặt với Cố Thiên Tuấn, cũng là hắn chắn trước mặt cô, vẻ mặt cảnh giác nhìn Cố Thiên Tuấn đến buồn cười.
Nhưng nhắc đến Cố Thiên Tuấn, cô cảm thấy rất lạ, từ ngày hắn mắng cô ở hồ bơi đến giờ, hắn thấy cô đều lơ đi, không muốn nhìn, không kiếm chuyện, cũng không châm chọc cô như trước, khiến cuộc sống cô nữa tháng nay cũng có chút yên bình.
Chỉ là em họ của hắn thì ngày nào cũng châm chọc cô, nhưng cô vẫn làm lơ mặc kệ, không muốn dính dáng vì tới bọn người đó nữa, cô đã xuyên qua đây, vậy thì cứ an phận mà sống thôi!