Tô Tử Kỳ nhìn đôi mắt của Tô Như Nguyệt sáng lên khi hỏi câu đó, thì lắc đầu cười khổ, ánh mắt này của cô, người ngoài nhìn vào không biết, còn tưởng cô sắp ăn được món yêu thích đấy.
Tô Như Nguyệt thấy Tô Tử Kỳ lắc đầu, thì bĩu môi, lẩm bẩm "Cứ nói làm người ta tưởng thật!"
Ánh mắt Tô Tử Kỳ khẽ động, biểu cảm của Tô Như Nguyệt thật sự rất đáng yêu, khiến hắn không kiềm chế được đưa tay lên vuốt mặt cô, ngón cái xoa nhẹ má cô từ từ di chuyển đến bờ môi, tay hắn lướt qua môi cô vài cái, đầu óc bắt đầu trống rỗng, khi ý thức được, thì môi hắn đã dán vào môi cô.
Tô Như Nguyệt cứ đơ người không dám tin vào mắt mình, cô mở to mắt, thấy gương mặt Tô Tử Kỳ áp sát cô, đôi mắt hắn nhắm nghiền, độ ấm trên môi hắn cô có thể cảm nhận được, hắn là đang hôn cô?
Không thể nào!
Làm sao Tô Tử Kỳ có thể hôn cô? Cô chẳng phải là em gái của hắn sao? Chẳng lẽ hắn say rồi, nên tưởng tượng cô là một người khác? Như thế cũng quá đáng rồi, cô không muốn làm thế thân, đối với Tô Tử Kỳ càng không muốn!
Tô Như Nguyệt mạnh tay đẩy Tô Tử Kỳ ra, nước mắt cũng theo tiếng gào của cô mà tràn ra "Tô Tử Kỳ, anh nhìn cho kỹ đi, em không phải Dương Lâm Tình, không phải thế thân của cô ấy, đừng đối xử với em như thế nữa, em rất khó chịu!"
Tô Như Nguyệt khóc lớn như một đứa trẻ, cô cảm thấy tim cô rất đau, Tô Tử Kỳ cho cô cảm giác được yêu thương, được bảo vệ, được che chở, được nuông chiều, những thứ mà trước giờ cô chưa từng có!
Nếu cô nói cô không thích hắn, đó chính là nói dối, nhưng thân thể của cô lại mang thân phận em gái hắn, cho nên cô cố gắng làm một đứa em gái ngoan ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn cũng nguyện ý làm một người anh trai tốt ở bên cạnh cô, thì cô đã mãn nguyện rồi!
Nhưng dù cô có làm như thế nào, trong lòng hắn người con gái hắn yêu nhất vẫn là Dương Lâm Tình, còn đem cô làm thế thân cho cô ấy, đều này khiến cô thật sự không chấp nhận được!
Tô Như Nguyệt đưa đôi mắt đầy nước nhìn vào Tô Tử Kỳ, cô tưởng hắn sẽ tỉnh táo lại, rồi nói lời xin lỗi với cô, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng không ngờ hắn lại đưa tay lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng.
Tay hắn vuốt nhẹ tóc cô, im lặng không nói, đợi cô nín khóc, liền đẩy nhẹ cô ra, tay di chuyển đến mặt cô, vuốt nhè nhẹ, giọng nói dịu dàng "Anh nhìn rất kỹ rồi, là em, không sai được, người trước mắt anh thấy rõ ràng là em, Tô Như Nguyệt!"
Tô Như Nguyệt cả kinh, không tin vào tai mình, hắn nói là cô?
Người hắn nhìn thấy rõ ràng là cô?
Vậy mà vẫn hôn cô?
Như trả lời thắc mắc của Tô Như Nguyệt, Tô Tử Kỳ nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói "Nguyệt Nguyệt, anh thích em, không phải là tình cảm anh em, mà là tình cảm nam nữ, có thể em không chấp nhận anh, cho rằng anh là kẻ điên, nhưng đó là sự thật, anh thật rất thích em!"
Nhìn thấy Tô Như Nguyệt trầm mặc không phản ứng, Tô Tử Kỳ nắm chặt tay cô, nhẹ giọng "Xin em đừng ghét bỏ anh, đừng xa lánh anh!"
Tô Như Nguyệt trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng có chút run rẩy "Nhưng chúng ta là anh em, mọi người sẽ..."
Tô Như Nguyệt còn chưa nói hết, Tô Tử Kỳ đã lạnh lùng cắt ngang "Anh không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, anh chỉ quan tâm em nghĩ như thế nào, Nguyệt Nguyệt em có thích anh không?"
Tô Như Nguyệt khó xử cuối đầu!
Cô đương nhiên là thích hắn, nhưng làm sao cô có thể trả lời câu hỏi của hắn đây?
Trả lời rồi thì sao, chẳng lẽ sẽ khiến mọi người chấp nhận mối quan hệ trái đạo lý này sao?
Cô sinh ra đã là sao chổi, cô không muốn liên lụy tới hắn, ngoài mẹ cô ra, hắn là người cho cô biết cảm giác thế nào là yêu thương, cho nên cô càng không thể liên lụy hắn, không thể để mọi người cười nhạo hắn.
Tính tình hắn kiêu ngạo như thế, sao có thể chịu nổi lời sỉ nhục của mọi người?
Tô Tử Kỳ thấy Tô Như Nguyệt như thế, thì cười nói "Nguyệt Nguyệt, em không cần phải sợ, chỉ cần em nói em thích anh, anh sẽ.."
"Em không thích anh!" Tô Như Nguyệt cắt ngang lời Tô Tử Kỳ.
Nụ cười trên mặt Tô Tử Kỳ cứng lại, đưa mắt nhìn Tô Như Nguyệt, Tô Như Nguyệt ngẩng đầu lên cười tươi, nhẹ giọng "Em coi như chưa từng nghe anh nói gì, anh vẫn là anh trai tốt nhất của em!"
Tô Tử Kỳ nhếch khóe môi chế giễu "Đã nghe thấy thì làm sao có thể giả vờ không nghe?"
Tô Như Nguyệt giả vờ không nghe, đứng dậy ho khan hai cái, gấp gáp nói "Đột nhiên em cảm thấy đầu có hơi đau, em về trước!" Nói rồi vội vàng bước ra ngoài, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
Tô Tử Kỳ nhìn theo bóng lưng của Tô Như Nguyệt, nhẹ giọng "Anh chỉ muốn nói, nếu em thích anh, anh sẽ đưa em đến một nơi chỉ có hai chúng ta, cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ nhất, nhưng cả một cơ hội em cũng không cho anh!"