• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt vô thần lạnh như băng của Nhiếp Hi đối diện với hoàng đế đã say, đẩy mặt của Nhiếp Cảnh ra một chút, chậm rãi nói: “Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, thỉnh hoàng đế tự trọng.”

Nhiếp Cảnh ngẩn ra, thanh âm lạnh lùng cứng rắn từ từ bình tĩnh lại, giống như gió bão đã thành biển băng: “Nếu trẫm nói có khả năng đấy, Nhị đệ.”

Y hung hăng dùng một chút lực, gắng gượng kẹp Nhiếp Hi ở trong lòng, cơ hồ khiến cột sống của Nhiếp Hi phát ra tiếng kêu răng rắc, lạnh lùng gằn từng chữ: “Nhị đệ, nhu hoà an thuận, mới là đạo nương thân, ngươi nói có phải không?”

“Không xong rồi! Cứu giá!” Chúng cung nô bỗng nhiên khinh hô lên, ồn ào vây quanh!

Chẳng biết từ lúc nào, tay của Nhiếp Hi đã như ma quỷ bóp ở trên cổ Nhiếp Cảnh, mặt không thay đổi chậm rãi nói: “Ca ca, trong chiến trận, thường thường đấu cận chiến. Một chiêu bẻ gãy cổ này của thần đệ, cho đến bây giờ đã giết 513 người, ca ca muốn làm người thứ 514 sao?”

Nhiếp Hi lại thấy buồn bực, bằng vào lực ở tay cũng đủ bóp gãy cổ họng của đại hán vạm vỡ. Cho dù sau khi trúng độc nội lực hoàn toàn biến mất, động thủ vẫn mau lẹ vô cùng, ngay cả cao thủ tuyệt đỉnh cũng khó chống lại chiêu khoá cổ xuất quỷ nhập thần ở cự ly gần này. Nhưng mà sau khi bị bệnh quả thật suy yếu, hơi cử động một chút, đầu đã choáng váng một trận, chỉ có thể dựa vào cơn giận dữ để liều mạng chịu đựng.

Nhiếp Cảnh bị hắn bóp cổ không nhịn được mà ho khan một hồi, nhưng ra hiệu cung nô đừng hoảng sợ, lại cười nói: “Khụ… Nhị đệ thật là ác độc. Giết ta đi, từ rất lâu trước đây ta đã nghĩ, ta làm việc thâm độc, có lẽ không thể trường thọ… Nếu như ta phải chết, chỉ mong là ngươi động thủ… Haha.”

Nhiếp Hi không ngờ y sẽ nói như vậy, ngẩn người ra, đầu càng thêm choáng váng, không nói ra được có cảm giác gì, suy nghĩ lại những ân oán dây dưa trước kia, lục phủ ngũ tạng liền đau đến không chịu nổi, đã cảm thấy có một lời nói tâm huyết đang lăn qua lăn lại trong ngực, tựa hồ như có thể buột miệng ra bất cứ lúc nào. Hắn sợ Nhiếp Cảnh nhìn ra tình trạng suy yếu của mình, chỉ nhẹ nhàng thở hổn hển.

Nhiếp Cảnh rất nhạy bén, lập tức ra tay, các đốt ngón tay của y cuộn lại thành quyền, đồng thời hung hăng đánh lên bả vai hắn. Nhiếp Hi đã mất nội lực từ lâu, nhất thời cổ tay tê dại, khó có thể nâng cánh tay lên. Sau khi võ công của hắn bị phế bỏ dựa toàn bộ vào việc thay đổi chiêu thức thật nhanh, khiến nội lực của Nhiếp Cảnh nổi dậy, lập tức không địch lại được, bị cường ngạnh chế trụ lại, mọi người còn chưa kịp thấy rõ ràng, tình hình của hai huynh đệ đã đổi chỗ.

“Nhị đệ, ngươi nên bình tĩnh một chút đi.” Nhiếp Cảnh cười: “Ngươi đã không còn là Ngô vương uy dũng đứng đầu ba quân nữa rồi.”

Nói xong những lời này, Nhiếp Cảnh nhanh chóng điểm huyệt hắn, một tay vững vàng ôm lấy hắn, đè ở trong lòng thật chặt, tay kia ngả ngớn vỗ về chơi đùa trên cổ, ***g ngực hắn.

Nhiếp Hi nghe được các cung nô kia đang thấp thỏm lo sợ hít một ngụm khí lạnh, trong lòng trào lên một cảm giác cực kỳ nhục nhã, chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ. Nhưng mà vừa suy yếu muốn chết, lúc này cơn thịnh nộ dâng lên, máu chảy nhanh hơn, phát tán hiệu lực của thuốc mà Chu Nhã Hoa tặng, dù muốn chết cũng không thể.

Mặc dù hắn nhớ kỹ lời dặn của Chu Nhã Hoa, đến lúc này đã không cách nào tự kiềm chế, lạc giọng nói: “Hoàng đế… Ngươi giết ta thì tốt rồi. Nhiếp Hi mặc dù ngu đần, vẫn hiểu rõ đạo lý thanh liêm chính trực của thần tử. Bệ hạ làm như thế, thần cam tâm chịu chết.”

“Haha, cái gì là thần tử thanh liêm, cái gì là chính trực. Ta cứ muốn ngươi làm một thần tử được sủng ái. Thế nào cũng được… Cũng sẽ không bết bát hơn đâu.” Nhiếp Cảnh nửa say nửa tỉnh, gần như giọng điệu mỉa mai mà khẽ mỉm cười, mùi rượu chầm chậm phả lên mặt của Nhiếp Hi: “Nhị đệ, ngươi không phải là muốn giết ta sao? Thật nhẫn tâm. Ta nên phạt ngươi một chút, ngươi nói có đúng hay không?”

Bàn tay nóng rực của y lần mò đến một chỗ, cách một lớp y phục, bắt đầu vân vê đầu nhũ của Nhiếp Hi, như có như không, lúc nhẹ lúc mạnh. Nhiếp Hi buồn phiền hút ngụm khí, trên mặt hiện ra vẻ nhẫn nại kỳ quái, dường như rất thống khổ, cũng tựa hồ như có chút khó nhịn, cắn chặt răng không nói lời nào, mồ hôi trên trán chảy đầm đìa. Nhiếp Cảnh mơ hồ có loại sảng khoái khi phục thù, liền mỉm cười nói: “Nhị đệ… ngươi dường như có vẻ yêu thích thế này?”

Nhiếp Hi âm thầm hơi cắn đầu lưỡi, mượn sự đau nhức để tỉnh táo lại một chút, càng cảm nhận được sự kinh ngạc của mọi người chung quanh, chỉ thấy nhục nhã như sóng cuồng tầng tầng lớp lớp xông lên đầu, lại lạnh lùng đáp lại: “Không ai thích bị chó cắn. Hành vi của bệ hạ hôm nay, chính là không bằng cả heo chó.”

Thân thể Nhiếp Cảnh run rẩy kịch liệt một chút, điềm nhiên nói: “Thì ra là không bằng cả heo chó à…”

Tay y phát run dừng động tác lại, yên tĩnh một hồi, cư nhiên cũng không nổi giận, cười nhạt nói: “Đã như vậy, Nhị đệ, ta cần gì lưu tình nữa. Cần gì quý trọng ngưỡng mộ… Dù gì ngươi cũng sẽ vứt đi như một chiếc giày cũ nát phải không? Hahaha…”

Nhiếp Hi chỉ mong mau chết, đáp như đinh đóng cột: “Đúng vậy. Ngươi lại tạo nghiệp chướng gì tính kế ra sao, ta nhìn thấy ngươi… chỉ cảm thấy buồn nôn.” Thốt ra lời này, mọi người nhịn không được mà âm thần rùng mình một cái, biết Ngô vương đã triệt để chọc giận hoàng đế.

Nhiếp Cảnh như trúng phải búa tạ, nhịn không được phiền muộn ‘hừ’ một tiếng, cũng gập cả người lại. Nhiếp Hi cảm giác được thân thể hắn lung lay lắc lư tựa hồ không đứng thẳng được, bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng, nghĩ đến phụ thân và tình nhân chết không minh bạch, lòng dạ hồi phục lại sự kiên cường. Nhưng mà, hắn cũng không thể mở miệng nói ra thêm một lời độc ác nào nữa.

Một hồi lâu Nhiếp Cảnh mới thở được dễ dàng hơn, thâm trầm cười: “Buồn nôn phải không? Cũng được… Cũng được…” Y bỗng nhiên vươn tay ra, chợt nghe một tiếng xé vải thê lương, là đang gắng gượng xé rách đôi vạt áo của Nhiếp Hi một lần nữa, tức khắc nửa người trần trụi của Nhiếp Hi lộ ra. Sau khi hắn bị bệnh lâu ngày, thân thể tái nhợt dị thường, lại có màu sắc như băng ngọc vậy, dưới ánh áng lấp lánh trở nên sáng bóng mờ ám. Người nhìn thấy không nhịn được mà hít một hơi.

Nhiếp Hi không ngờ tới y lại làm nhục mình như vậy trước mặt mọi người, quát to một tiếng, cái cưa cùn xẻ đứt ý nghĩ trong đầu hắn, tựa hồ bỗng nhiên cắt đứt mọi thứ. Giấc mộng cũ của hoa mai trong tuyết thời thơ ấu, chợt triệt để rời xa.

Chúng cung nô mặc dù biết hai người huynh đệ này không thân thiện gì, đâu nghĩ đến chiến trận như vậy, bị doạ sợ đến không có chỗ trốn, dĩ nhiên không dám tự mình chạy ra, ở lại chỗ này chỉ sợ cũng cực kỳ không ổn. Cả đám vội vã cúi đầu, im như thóc.

Nhiếp Cảnh lành lạnh cười một tiếng: “Nhị đệ, ngươi có biết ta tương tư đã rất lâu rồi không? Xem ra hôm nay cũng đành phải…”

Trên người lạnh buốt, biết nửa người trần truồng, bi phẫn muốn điên, khí lực không đủ không nói nổi nên lời, bình ổn một hồi mới nói: “Ngươi… nhất định phải… ở trước mặt mọi người làm nhục…” Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên một búng máu tuôn ra khỏi miệng, văng một mảng đỏ tươi lên người Nhiếp Cảnh.

Nhiếp Cảnh cả kinh, lạnh lùng nói: “Không được chết.” Mắt thấy vẻ mặt bị nhục nhã đến cực điểm của Nhiếp Hi, trong lòng giày vò đau đớn một trận, liền nói: “Ta hiểu rồi, Nhị đệ, không phải sợ. Không ai có thể huỷ danh dự của ngươi.” Một tay ôm chặt Nhiếp Hi, đi tới người hầu trước mặt, chợt rút ra bội kiếm của gã.

“Bệ hạ?” Người hầu kia còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy trước mắt lưu chuyển một ánh sáng trong suốt, giống như cầu vồng hiện lên. Máu từ trong ***g ngực gã tuôn ra, thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống đất. Mọi người hoảng hốt, định chạy trốn, tay Nhiếp Cảnh không chút lưu tình, cước bộ khẽ động, thật nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, cả sảnh đường chạy tán loạn. Nhiếp Hi chỉ nghe được từng tiếng phựt phựt ngắn ngủn vang lên không ngừng, nghĩ có gì không đúng, lại không nghĩ rằng đó là thanh âm của khoái kiếm chém rụng đầu người. Bỗng nhiên một chất lỏng tanh tưởi nóng hổi phun lên trên mặt Nhiếp Hi, hắn chấn động nói: “Ngươi… làm cái gì?”

Nhiếp Cảnh ôn nhu nói: “Nhị đệ, đừng lo lắng, người cuối cùng rồi.” Lời còn chưa dứt, lại là một tiếng nát vụn vang lên, giống người nào đó còn chưa kịp kêu lên đã bị cắt đứt yết hầu. Nhiếp Hi chợt hiểu rõ, đó là âm thanh của lợi kiếm cắt qua cơ thể người.

Nhiếp Hi chấn động, hơi thở hổn hển, cố hết sức còn lại nói: “Ngươi… làm cái gì?” Trong lòng cũng đã biết rõ, Nhiếp Cảnh vì một câu nói của hắn, vậy mà đem toàn bộ người ở chỗ này diệt khẩu hết. Ái tình của hoàng huynh, thì ra là một thứ phá huỷ hết tất cả mọi thứ như thế này.

Nhiếp Cảnh cười cười, hôn thật sâu một cái trên môi hắn, ngẩng đầu cười nói: “Ta làm chuyện đã muốn làm từ lâu.” Ôm ngang hắn đến trên giường, vung tay xé ra, Nhiếp Hi chỉ cảm thấy trên người lạnh lẽo, quần áo còn lại không nhiều lắm đều bị xét đi hết, nhất thời hiểu rõ ý tứ của y.

“Ngươi!” Hắn theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng không dậy nổi một chút sức lực nào, giận dữ, đầu óc rung động mãnh liệt, vốn muốn mắng to, nhưng chỉ lưu lại được một tiếng thở ra khó khăn.

Nhiếp Cảnh thấy hơi thở của Nhiếp Hi yếu ớt, tựa hồ sẽ chết đi bất cứ lúc nào, bỗng nhiên ôm sát hắn, lo lắng cười nói: “Sẽ không cứ như vậy mà tức đến chết luôn chứ? Vậy cũng không sao, ta sẽ tự theo ngươi. Bất kể như thế nào, Nhị đệ, chúng ta nhất định ở cùng một chỗ.” Trong miệng cười, tay không ngừng chút nào, nâng lên một cánh tay của Nhiếp Hi, dùng vạt áo đã xé buộc chặt nó lại ở một góc đầu giường, tiện thể hôn một cái: “Chẳng trách Lâm Nguyên nói ngươi ngón tay thon dài như hoa nhu đề, da mịn màng như mỡ đông. Người này mặc dù khinh bạc, nhưng thật ra có tài hoa. Nhị đệ đoan chính vô tình, sợ là bản thân không biết vì sao động lòng người nữa.”

Ngày trước Nhiếp Hi ở trong quân đội, gặp qua bộ hạ lấy phương pháp này để trêu chọc doanh kỹ, cho là lạc thú. Mặc dù hắn không háo sắc, cũng biết đây là thủ đoạn trên giường cực kỳ khuất nhục, không ngờ Nhiếp Cảnh lại dùng nó để đối phó mình, chỉ tức giận đến run bần bật, bỗng nhiên đầu óc tối đen, mất đi tri giác.

(Doanh kỹ (营妓): Kĩ nữ mà quân đội nuôi trong trại lính để giải trí cho binh sĩ.)



Một trận hôn môi dịu dạng nhỏ vụn như gió xuân mưa rào, từ từ kéo thần trí Nhiếp Hi về lại.

Người nọ trêu đùa mỗi phân mỗi tấc trên thân thể hắn, hết lần này tới lần nọ dùng miệng và tay khơi mào đến run cầm cập, nhưng lại có ý xấu không chịu cấp cho sự an ủi.

Nhiếp Hi khẽ ho một tiếng, ngọn lửa dục vọng lặng lẽ vùng lên, mơ mơ màng màng cười cười: “Lâm Nguyên, đừng làm rộn, thật là nhột. Coi chừng ta thức dậy sẽ làm ngươi.”

Hạ thể chợt đau nhức, tựa hồ bị người khác nghiêm phạt cắn một cái, kích thích vô cùng, nhất thời phồng lớn. Lần này Nhiếp Hi thanh tỉnh không ít.

Chợt nghe có người cười lạnh một tiếng: “Lâm Nguyên? Nhị đệ, ngươi chỉ có ta thôi. Vừa rồi, hình như ngươi cũng thích đến rất… Vì sao trước kia nhất định không chịu.”

Ý thức của Nhiếp Hi giống như bị một chậu nước đá dội xuống, chợt tỉnh táo lại, vậy mới phát giác hai tay hai chân mình banh rộng ra, không thể động đậy, thì ra tay chân đều đã bị buộc thật chặt.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm, khí tức bạch mai lúc ẩn lúc hiện bất định ở trong đó, còn có thanh âm tí ta tí tách, đoán là máu hiến ra vẫn còn đang chảy xuống, có thể tiếng từ những thi thể của các cung nô nằm trên đất kia. Mà hắn, ngày xưa là thần trong quân đội, Ngô vương gần như bách chiến bách thắng, cứ như vậy mà bị dùng phương pháp khuất nhục nhất, không hề che đậy trói ở trên giường trong các Đình Vân, giống như làm bái phẩm cúng tế chờ ma quỷ cắn nuốt.

Nhiếp Hi đã đến nông nỗi này, trái lại không muốn chết, trong lòng căm uất phát cuồng, toàn bộ hoá thành sát khí.

Nhiếp Cảnh tủm tỉm cười nói: “Nhị đệ… ngươi có biết hay không, trước kia mỗi lần ta cùng hoan hảo với Lâm Nguyên, thế nào cũng phải nghĩ đó là ngươi… mới có thể tiếp tục. Vừa nghĩ tới các ngươi ở cùng một chỗ… trong lòng ta liền… khao khát…” Y bỗng nhiên cười tự giễu: “Nhưng ta là hoàng đế, bao giờ cũng không được phép hoang *** vô đạo, nếu giận dữ với nhị đệ yêu quý, có thể càng không được, ngươi nói phải không? Nhìn các ngươi vụng trộm hồ nháo, ta… vẫn chỉ đành phải nhẫn nại.”

Nhiếp Hi lạnh lùng nói: “Đã như vậy, hôm nay vì sao ngươi lại hoang *** vô đạo.”

Nhiếp Cảnh buồn bã cười một tiếng: “Ta chỉ là… càng ngày càng không nhẫn nại được nữa. Haha, Nhị đệ, ngươi thật sự rất biết cách hung hăng giày vò ta mà.”

Nhiếp Hi rên lên một tiếng, mơ hồ hiểu được ý nghĩa của ánh mắt u buồn mơ màng kia của Lâm Nguyên là gì.

Càng thống khổ, càng dây dưa. Gã hầu hạ Nhiếp Cảnh, nhưng lại lén lút dính dáng với Nhiếp Hi. Đó bất quá có thể nói là si mê, không thể giải quyết. Những đau đớn và oán hận chẳng bao giờ nói ra trong lòng Lâm Nguyên, đại khái chuyển thành biện pháp trả lại cho người làm gã thống khổ.

Trần gian này, đúng là hỗn loạn đáng ghét như thế. Người lưu tâm đến tình cảm, nhất định là kẻ ngu si mà.

Khoé miệng Nhiếp Hi co rút, lạnh lùng cười.

Trong lục phủ ngũ tạng có lại một loại nhói nhói mơ hồ, đoán là sau khi nôn ra máu, máu lưu chuyển rất nhanh, dược lực phát huy nhanh hơn. Nhiếp Hi nằm trên giường tứ chi banh rộng đến cứng ngắc, không rên một tiếng, từ đáy mắt vô thần, mơ hồ mang theo ý âm trầm tanh mùi máu.

Nhiếp Cảnh chậm rãi vân vê chơi đùa khí cụ của Nhiếp Hi, cảm giác được vật kia đã lập tức cứng rắn, liền tiếp tục trêu chọc điểm nho nhỏ màu nhạt trước ngực hắn, hài lòng thấy trên gương mặt tái nhợt của hắn đã nhuộm một tầng mỏng màu đỏ, cái trán lấm tấm mồ hôi, tựa hồ như đang tận lực nhịn xuống kích thích muốn rên rỉ, ánh mắt vẫn luôn mơ màng cũng phủ một lớp mông lung như say. Nhiếp Cảnh thấy dáng vẻ như vậy, động tình một trận, nhịn không được nằm sấp xuống, đè lên thân thể mang theo sự lạnh lẽo như tuyết của người dưới thân, ôn nhu nói: “Nhị đệ…”

Nhiếp Hi bất thình lình nói: “Ca ca.”

Nhiếp Cảnh ngẩn ra, dường như ngạc nhiên nói: “Nhị đệ, chuyện gì?”

“Rốt cuộc phụ hoàng chết thế nào?” Nhiếp Hi thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh hỏi.

Nhiếp Cảnh không ngờ hắn chợt nhắc tới chuyện này, thân thể cứng đờ, qua một lúc mới nói: “Đều đã qua… Ngươi đang nghĩ gì?”

Nhiếp Hi lạnh lùng nói: “Ngươi lập thệ, không phải là ngươi giết ông ấy.”

Nhiếp Cảnh trầm mặc một hồi lâu, nhưng cái gì cũng không nói.

Nhiếp Hi rùng mình một cái, lẳng lặng nhắm hai mắt, vẻ mặt yên lặng như nước, đã có một giọt nước lạnh như băng chảy qua khoé mắt.

Nhiếp Cảnh vốn không có tâm tư nói đến lão hoàng đế đã mất. Thấy Nhiếp Hi như thế, liền ôn nhu nói: “Nhị đệ… Thật xin lỗi.” Y thở dài, mò đến cái điểm nho nhỏ của Nhiếp Hi, tuỳ ý bôi dược cao ở phía sau Nhiếp Hi, sau đó nửa nằm ở trên người Nhiếp Hi, thân thể thẳng dậy, chờ đâm vào thân thể đã mong nhớ ngày đêm.

“Bịch!” Một tiếng vang lên, giống như là thanh âm của thứ gì đó đánh trúng cơ thể  —— đó là một đòn đủ để chặt đứt kim thạch (1), nặng nề đánh trên ***g ngực y.

Nhiếp Cảnh trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Nhiếp Hi ở dưới thân, máu trong miệng ồ ạt tuôn ra như suối.

Thời khắc cuối cùng, Nhiếp Hi bỗng nhiên bùng lên, đem hết toàn lực vừa nhấc thân lên, hai cánh tay bất thình lình giãy khỏi dây trói, hung hăng đánh lên ***g ngực Nhiếp Cảnh, dĩ nhiên không nhân nhượng đánh gãy một cái xương sườn của y.

Giải dược của Chu Nhã Hoa thật sự hữu dụng, chiến thần không gì sánh kịp của ngày xưa, rốt cuộc đã khôi phục lại một chút nội lực. Tu vi võ học trước kia của Nhiếp Hi có thể nói là thiên hạ vô địch, lúc này tuy chỉ khôi phục một phần nội lực không đáng kể ngưng tụ được trong thời gian ngắn ngủi, đã đủ cho một kích chí mạng trong thời điểm mấu chốt. Võ công Nhiếp Cảnh tuy mạnh, nhưng đang nửa say nửa mê, không hề có một chút phòng bị nào, dĩ nhiên không đỡ được.

Nhiếp Cảnh cố hết sức chống thân thể, mơ hồ một hồi, dường như như mới hiểu được, không biết là đang muốn nói gì đó, nhưng máu trong miệng càng chảy xuống nhiều hơn. Y há miệng vài lần, cuối cùng mới phát ra được một âm thanh khàn khàn.

“Nhị đệ… ta… chỉ là yêu ngươi…” Y yếu ớt nằm trên người Nhiếp Hi, máu tươi ấm áp liên tục chảy xuống cổ Nhiếp Hi.

Nhiếp Hi nghe tiếng hít thở vỡ vụn khó khăn của ca ca, trong lúc nhất thời lòng đau như cắt, chợt nhớ tới lời của Nhiếp Cảnh.

Nếu như ta phải chết, chỉ mong là ngươi động thủ…

Nhiếp Cảnh giãy người một cái, vẫn không thể ngồi dậy, không một chút khí lực đè trên người Nhiếp Hi như vậy, thở hổn hển đứt quãng: “Nhị đệ… ngươi… yêu ta chứ… cho dù chỉ một lúc.” Mùi bạch mai trong trẻo trên vạt áo y lẫn lộ với mùi máu tanh, trở nên cực kỳ thê lương, Nhiếp Hi ngẩn ngẩn ngơ ngơ, dường như nhớ lại về ngày tuyết hôm đó.

Nhiếp Cảnh một thân trường bào trắng thuần, cầm hoa mai trong tay trầm ngâm một mình trong tuyết, dung mạo cử chỉ thu hút người khác, khí khái xinh đẹp rực rỡ.

Khi đó, hắn nói, hoa mai không bằng Nhiếp đại lang.

Thương y ư? Cho dù chỉ một lúc?

Thân thể Nhiếp Hi co giật một trận, tựa hồ bất cứ lúc nào linh hồn cũng có thể rời khỏi thể xác không có tác dụng gì này, cuối cùng không thể nói ra được một câu.

Hắn hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng đẩy thân thể của Nhiếp Cảnh qua một bên, bàn tay sờ tới bên miệng hắn thấy ướt nhẹp một mảng, biết đó là máu của Nhiếp Cảnh, trong lòng lại trải qua một trận buồn phiền.

Nhiếp Cảnh sau khi bị trọng thương không có chút khí lực nào, chỉ có thể gắng gượng bắt lấy tay của Nhiếp Hi, miệng cố hết sức khẽ mở ra, không ngừng ngoan cố phát ra những âm thanh mơ hồ.

Thật lâu sau, Nhiếp Hi mới nghe rõ, y đang nói: “Không được đi…”

Lỗ tai Nhiếp Hi vù vù một tiếng, thân thể hơi chao đảo, ngay sau đó im lặng nhẹ nhàng đẩy bàn tay vô lực đang co quắp của Nhiếp Cảnh ra, lần mò cởi trói hai chân của mình, lại sờ soạng tìm một bộ y phục mặc vào.

Thừa dịp khi còn chưa bị phát hiện, đây là cơ hội chạy trốn duy nhất. Lời ước giờ Tý nửa tháng sau của Chu Nhã Hoa, chỉ mong vẫn còn hữu dụng.

Nhiếp Hi đứng lên, lần mò tới bên tiểu kỷ, cất kỹ bình thuốc viên kia, trong lòng tràn ngập một trận cảm kích. Nếu không phải Chu Nhã Hoa tặng thuốc, khi nãy không biết phải làm sao nữa. Nếu nàng biết vì thuốc này mà kết quả là Nhiếp Cảnh bị trọng thương, sẽ vui vẻ hay thống hận đây?

Nhiếp Hi lẳng lặng cười khổ một tiếng, lấy một quải trượng (cây gậy) đặt ở chân giường, lại cố ý mang theo một đôi giày sạch sẽ để dự phòng. Đang muốn đi ra ngoài, chợt nghe tõm một tiếng, sững sờ, biết là Nhiếp Cảnh giãy giụa lăn xuống giường. Lập tức trên chân bị kéo chặt, là bị Nhiếp Cảnh gắt gao nắm lấy.

Nhiếp Cảnh hơi ngẩng đầu lên, cố hết sức nói: “Không được đi… Khụ… Ách…” Y bỗng nhiên co quắp kịch liệt một cái, kéo theo Nhiếp Hi cũng lung lay một trận. Nhiếp Hi cảm thấy trên đùi trở nên ướt đẫm, tâm thần run rẩy một trận.

Tính tình của Nhiếp Cảnh, khi khốn khổ cũng sẽ không rơi lệ. Cho nên… Chất lỏng ướt sệt kia, là máu của hoàng huynh. Đã bị trọng thương đến như vậy, không ngừng nôn ra máu, nhưng Nhiếp Cảnh cho đến chết vẫn không chịu buông tay.

Nhiếp Hi nhắm mắt lại, ra lệnh mình tập trung suy nghĩ về cái chết của phụ thân cùng Lâm Nguyên, và những nhân mạng chết bất đắc kỳ tử ngày hôm nay. Người đang bắt lấy hắn, từ xương đến máu đều ngâm trong nọc độc, tình yêu của người này, chỉ có chiếm giữ, thít cổ, huỷ hoại, nhưng không có sự ôn nhu.

Không nên mềm lòng, nhất định không được mềm lòng.

Hắn trầm mặc một hồi, quyết tâm lại, cũng không quản Nhiếp Cảnh nữa, đi từng bước từng bước về phía trước.

Thương thế ở xương sườn của Nhiếp Cảnh rất nặng, không có sức đứng dậy, nhưng lại liều mạng không thả, bị Nhiếp Hi lôi đi hơn một trượng (3,3m), thân thể đụng vào bậc cửa.

“Nhị đệ… Một ngày nào đó, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện…” Y cố chấp từ từ nói hết, choáng váng mê man đã qua, ngón tay vô lực nắm lại. Sức nặng trên đùi Nhiếp Hi nhẹ đi một chút, nhưng trong lòng chợt trầm xuống, cảm thấy bị một thanh đao sắc bén hung hăng đục khoét một cái.

Hắn ngẩng đầu lên, gần như hung ác nhịn xuống cảm giác nóng rát trong mắt, hơi định thần lại, đi từng bước một ra ngoài.

Máu tanh đầy đất đã đông lại, nồng nặc trong bóng đêm, mọi âm thanh đều im bặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK