Theo gió Bắc, trên xe thoáng thoáng truyền đến tiếng người rất nhỏ.
“Nhị đệ, ngươi đừng vội, Trương thái y nói, nửa tháng nữa, ngươi có thể phi ngựa rồi. A, ngươi… ngươi cắn ta làm gì?” Một thanh âm trầm thấp ôn nhu vang lên, mặc dù là đang oán giận, thái độ vẫn vô cùng ôn tồn, thậm chí cảm giác có chút thận trọng, tựa hồ đối với “Nhị đệ” kia hết sức thương tiếc quý trọng, chỉ sợ tổn thương chỉ một chút xíu.
“Ta bực mình ah… không có gì để làm… A, trên người hoàng huynh thật là thơm, lại muốn cắn một cái.” “Nhị đệ” kia cười cười, chậm rãi đáp lại. Thanh âm yếu ớt, dễ nhận thấy không đủ sức lực, trái lại giọng nói vô cùng sang sảng, thậm chí có chút say mê ám muội, rõ ràng lấy việc ức hiếp người khác làm niềm vui duy nhất.
Mấy tướng sĩ hộ giá xung quanh xe ngựa hiển nhiên đã quen với lời đối thoại như vậy, mặt cả đám không hề thay đổi, im như thóc, cố gắng ra vẻ không nghe được gì —— hoàng đế rất sĩ diện, nếu như ai dám bật cười, thế đơn giản là ngại mạng quá dài rồi.
Hai người này chính là hai huynh đệ Nhiếp Cảnh và Nhiếp Hi.
Hôm đó, Nhiếp Hi bị thương nặng đến gần như không trị được, may mà Nhiếp Cảnh kịp thời tới nơi, liều mạng dùng lời cổ vũ hắn có ý niệm cầu sống tiếp, còn mang theo Trương thái y được mệnh danh là người có y thuật đệ nhất trong triều, tận lực chạy chữa mấy ngày, cũng cứng rắn cứu về được một mạng nhỏ của Nhiếp Hi.
Đợi thương thế của Nhiếp Hi hơi ổn định, chỉ sợ trong kinh có biến, vội vàng giục Nhiếp Cảnh khải hoàn hồi kinh. Hai người mới xác định ước hẹn sống chết có nhau, là lúc tình nồng mật ý, một khắc cũng không nỡ rời xa. Vì vậy Nhiếp Cảnh hạ lệnh đặc chế một nhuyễn tháp ở trên xe cho Nhiếp Hi, hai người cùng nhau dẫn đại quân thắng trận trở về.
Nhiếp Hi vốn là đại tướng dũng mãnh chỉ huy ba quân, muốn hắn giống như một thiếu nữ yếu đuối chốn khuê phòng mềm nhũn ở trên xe ngựa, một đường nằm trở về, lại bị Trương thái y hạ lệnh cấm, động một cái cũng không cho động, ngay cả ăn cũng phải có người khác uy, dĩ nhiên là buồn bực đến phát rồ. Mặc dù có Nhiếp Cảnh phụng bồi ở trên xe, suy cho cùng không được nhúc nhích tí nào cũng vô cùng khó chịu. Cùng một xe, có đôi khi thấy được dung nhan xinh đẹp tuyệt luân của Nhiếp Cảnh, còn có khí tức hoa mai phảng phất, mỗi lời nói mỗi hành động, làm sao không rung động lòng người chứ? Trong lòng không nhịn được âm thầm dậy lên những ý tưởng đẹp đẽ, đáng tiếc bị Trương thái y băng như cái bánh chưng, một đầu ngón tay còn khó nhúc nhích. Mỹ nhân trước mắt, nhưng không thể đụng vào chút nào, thật sự là điều chí khổ nơi nhân gian.
Như vậy qua chừng mười ngày, thương thế của Nhiếp Hi đã tốt hơn rất nhiều, liền liên tục than khổ, nói thẳng bực mình.
Nhiếp Cảnh trái lại không ngần ngại chút nào, trước kia thật sự là nằm mơ cũng không thể thân mật như thế này với Nhiếp Hi, tuy bây giờ có nhiều bất tiện, đối với y mà nói, đã là tình cảnh tuyệt vời chưa từng nghĩ tới.
Tuy hoàng đế không nên làm mấy chuyện bưng trà uy cơm, nhưng đối diện là Nhiếp Hi, dĩ nhiên trong lòng y ngàn lần vạn lần bằng lòng. Thương thế của Nhiếp Hi hơi tốt lên, Trương thái y muốn hắn mỗi ngày dùng nước thảo dược lau chùi trên người, Nhiếp Cảnh không chịu để hạ nhân thấy thân thể của Nhiếp Hi, cư nhiên cũng hạ mình tự tay làm, ngay cả phục dịch chuyện thấp hèn vô cùng riêng tư thường ngày cũng ôm đồm hết. Nhiếp Hi không ngờ huynh trưởng nhìn thanh nhã tuyệt trần, nội tâm lại chua lét mười phần, trong lòng buồn bực cười không thôi, nhưng biết y rất sĩ diện, liền nhẫn nhịn không dám pha trò. Nhiếp Cảnh biết hắn đang nghĩ chuyện gì, thà chịu đựng vẻ mặt trêu chọc pha trò của đệ đệ, tóm lại không thay đổi.
Nhưng mà Nhiếp Hi mặt ủ mày chau, than khổ đến lợi hại, Nhiếp Cảnh yêu thương đệ đệ, cũng cảm thấy bất an. Kỳ thật cũng không phải không biết Nhiếp Hi ít nhiều có chút nhân cơ hội đùa giỡn ỷ lại, nhưng chỉ cần thấy được ánh mắt cười khanh khách của Nhiếp Hi, trong lòng liền mềm nhũn xuống, không nỡ cự tuyệt.
Nhiếp Cảnh không dám nhớ lại một thân đầy thương tích của Nhiếp Hi ngày đó, dáng vẻ có thể chết đi bất cứ lúc nào, hôm nay, chỉ cần hắn còn sống, cái khác cũng không quan trọng nữa. Thật ra trong lòng hiểu rõ, đối với việc phải xử trí đoạn tình cảm quân thần huynh đệ không theo quỹ đạo này, Nhiếp Hi cũng có chút bối rối, miệng đầy lời nói bậy bạ còn hay đùa giỡn, bất quá là dùng để che giấu chút lúng túng kia thôi.
Huống gì, ngày đó bị Nhiếp Cảnh thấy được cây cầm làm một nửa, khi đó tưởng rằng phải chết, chuyện gì cũng không hề giữ lại, chỉ sợ bây giờ hắn có loại cảm giác không thể giấu đi vẻ chật vật?
Nhiếp Hi nhìn ung dung lỗi lạc, trong xương cốt lại là người kín đáo ẩn nhẫn nhất, không chịu để lộ tâm sự, cho dù trong lòng nhu tình mật ý, cũng thà giống như thờ ơ nói ra. Thái độ quá ngọt ngào, liền có vẻ tuỳ tiện, thường khiến Nhiếp Cảnh nghe lời thật lòng của hắn thành giống như nói dối.
Sợ bị thương, cho nên cố tình ra vẻ dửng dưng…
Có lẽ đây cũng là một phương pháp bảo vệ bản thân của Nhiếp Hi, Nhiếp Cảnh phải lâu lắm mới chậm rãi cảm nhận được điều này.
Có lẽ lần bị thương vì Lâm Nguyên quá nặng, trong lòng đệ đệ cường ngạnh vô song anh hùng dũng mãnh của y, kỳ thật có môt chút gì đó ngượng ngùng không được tự nhiên, cẩn thận từng li từng tí… giống như từng chút từng chút ngọt ngào của đoá hoa trong lòng, chỉ có vào lúc tràn đầy hạnh phúc, lặng lẽ xuất hiện, chỉ dành cho người yêu dấu nhất…
Nhưng mà không sao, thiên trường địa cửu, một ngày nào đó, hai người sẽ từ từ tập thành thói quen.
Vì vậy trong lòng mềm nhũn, bị uy hiếp hàng ngày.
“Thuốc này thật là đắng, không muốn uống.” Đường đường là Ngô vương, lại vô liêm sỉ dùng ngữ khí như trẻ nhỏ để từ chối uống thuốc.
“Nhị đệ… uống nào… không phải thương thế đã dần tốt hơn rồi sao.” Thiên tử anh minh uy nghiêm cư nhiên cũng bỏ xuống vẻ kiêu ngạo, ôn nhu mềm mỏng kiên nhẫn dỗ dành.
“Ngươi mớm ta sẽ không đắng nữa.” Âm thanh của người nọ kéo dài ra, nói có chút pha trò, quả nhiên là tên vô lại có tính toán gì khác sau đó.
Nhiếp Cảnh hừ một tiếng: “Đừng có lòng tham không đáy.”
Nhiếp Hi nửa thật nửa giá oán giận: “Khụ… ta cũng không phải không từng mớm ngươi… ngươi cũng không chịu mớm ta… thật vô tình mà.”
Mặt Nhiếp Cảnh đỏ lên, giả vờ cầm điếc, chỉ coi như không nghe thấy gì.
“Tóm lại ngươi không chịu mớm, ta sẽ không uống ——” Câu này khí thế mười phần, lời bướng bỉnh chỉ mới nói ra một nửa đã bị một đôi môi mềm mại ấm áp ngăn lại. Môi lưỡi dây dưa trêu đùa, triền miên thấu xương.
“Ưm… ưm…” Nam tử mới vừa rồi còn hung hổ khăng khăng đùa bỡn lại bị làm cho thở hồng hộc, gương mặt tái phồng lên một màu đỏ xinh đẹp, hô hấp dồn dập, ánh mắt cũng trở nên mông lung mê luyến.
Bỗng nhiên Nhiếp Cảnh nhẹ nhàng buông hắn ra, cười híp mắt nói: “Hôn một chút liền trở thành thế này, Nhị đệ… ngươi tin chắc ngươi muốn ta mớm thuốc sao?”
Ánh mắt vẫn luôn ôn nhu nhẫn nại bỗng nhiên cũng hơi có ý đùa giỡn. Nhiếp Cảnh quay về phía bệnh nhân đáng thương cười cười, ghé vào lỗ tai hắn khẽ thở hắt ra: “Nhị đệ, nếu bàn về phong hoa tuyết nguyệt, ngươi thật đúng là không được đâu, sau này chờ thương thế ngươi lành lại, ngươi cũng sẽ từ từ hiểu rõ hơn. Bây giờ —— ngươi nghe lời một chút cho ta.”
Vẻ mặt Nhiếp Hi đỏ ửng, hơi nổi giận: “Ngươi —— ”
Hai mắt trừng Nhiếp Cảnh một hồi lâu, đột nhiên cũng cười. Nếu như nghĩ lạc quan một chút, những lời này của Nhiếp Cảnh hình như cũng không phải là chuyện gì xấu đi?
Hắn bắt đầy trông chờ thương thế nhanh nhanh lành lại, nhanh nhanh hồi kinh.