Khoái cảm run rẩy dâng trào lên như gió bão cuốn sạch tất cả. Thân thể hai người vẫn ấm áp ẩm ướt như thế, da kề cận nhau, có lẽ là mồ hôi của Nhiếp Hi, có lẽ là máu tươi của Lâm Nguyên, nói chung không phân biệt ra được.
Cũng không cần phân biệt rõ ràng.
Lâm Nguyên khẽ thở hổn hển, tận lực nhịn xuống thôi thúc muốn ho khan, hai cánh tay nắm chặt lấy Nhiếp Hi, chỉ là không ngừng nói: “Hi… Dán chặt thêm một chút… Hi… Thêm nữa… A…” Nhiếp Hi không thể nhìn thấy ánh mắt của gã, mê cuồng trong bóng tối vô hạn, chỉ có những lời ngọt ngào mơ hồ vỡ vụn kia, và hơi nóng từ thân thể đang run rẩy dưới người làm bạn. Hắn không biết chuyện gì là thật, chuyện gì là hư ảo, vui sướng và đau khổ, dường như chỉ cách nhau một đường kẻ mà thôi.
Lâm Nguyên bị hắn đâm vào hết lần này tới lần khác, càng ảm đảm mê loạn, cũng không khắc chế nổi nữa, vừa mới há miệng, những giọt máu đỏ thẫm rơi tí tách trên mặt Nhiếp Hi. Cả người gã run rẩy kịch liệt một chút, bỗng nhiên sụp xuống, thân thể ngửa ra sau, vô lực treo trên khuỷu tay của Nhiếp Hi.
Trên mặt Nhiếp Hi ươn ướt, chợt ngửi được mùi sắt gỉ, trong lòng cả kinh, bỗng nhiên hiểu đó là thứ gì, bi thương đắng chát một trận, chợt nhớ tới lời trước kia mình nói với Lâm Nguyên.
“Thổ huyết ba lần sẽ chết. Lần thứ ba thổ huyết, ngươi tới tìm ta lần nữa.” Mà Lâm Nguyên, mấy ngày trước đã đến lần thứ ba, gã có thể chống đỡ đến bây giờ, còn có thể chống đỡ bao lâu nữa chứ?
Khi đó, giống như lời đoạn tuyệt của một người lãnh khốc muốn chấm dứt số mạng, Nhiếp Hi hận đến vô cùng, chỉ mong sao Lâm Nguyên càng sợ hãi càng ngã lòng càng tốt. Nhưng bây giờ nhớ lại, cũng chỉ có phiền muộn khó diễn tả được bằng lời, cùng tuyệt vọng sâu không thấy đáy. Thổ huyết ba lần sẽ chết, muốn đánh mất gã, người đã hận bốn năm. Nhưng trừ gã ra, còn có chuyện gì thứ gì đáng nhớ chứ?
Nhiếp Hi sửng sốt một chút, đột nhiên ôm Lâm Nguyên thật chặt, nghẹn ngào kêu lên: “Nguyên ——” đôi mắt vô thần mờ đục phí công trợn lớn, làm thế nào cũng không thấy được dáng vẻ của người kia. Nhiếp Hi hoảng hốt một hồi, chỉ sợ gã đã tắt thở, vuốt ve lung tung gò má khô gầy của Lâm Nguyên, lớn tiếng gào lên: “Nguyên… Mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!” Liều mạng lung lay thân thể mềm yếu vô lực trong lòng, Nhiếp Hi bỗng nhiên hiểu được ruột gan đứt đoạn có mùi vị gì.
Lâm Nguyên bị lắc lờ mờ tỉnh lại, mê man thở dài một tiếng, cố hết sức chạm khuôn mặt Nhiếp Hi một cái, sờ được một giọt nước ấm áp nơi khoé mắt hắn, không nhịn được mà tay run lên, cố hết sức nói: “Hi… Đừng như vậy.” Hắn cười một tiếng: “Đời người khi đắc ý thì nên tận hưởng, không đắc ý… cũng phải tận hưởng. Cho nên… haha, tiếp tục đi… Ta không có chuyện gì.”
Nhiếp Hi lắc lắc đầu, lại bị đầu lưỡi mềm dẻo nhẹ nhàng liếm khoé mắt của hắn, nghe được thanh âm mơ hồ trầm thấp của gã: “Không nên quên ta. Giống như ban nãy vậy, mãi cho đến khi ta chết, có được không?
Thân thể Nhiếp Hi run lên bần bật, lạnh lùng nói: “Không, ngươi phải sống, bằng không ta nhất định sẽ quên ngươi, một tên phản bội, một kẻ thù!”
Lâm Nguyên cười một tiếng: “Đúng vậy, kẻ thù, ngươi có thể hận ta, hận đi, nhưng mà, nhất định, đừng, quên ta ——” Gã cắn răng lại, chống đỡ thân thể mê man gần chết, muốn gần sát Nhiếp Hi, nhưng mà đầu choáng váng một trận, từng giọt từng giọt máu tươi trong miệng vẩy lên vai của Nhiếp Hi. Lâm Nguyên không còn khí lực, đành phải nói: “Hi, giúp ta…” Thanh âm ôn tồn này thật lợi hại, nhưng không hề còn hơi sức. Nhiếp hi nghe được loạn một hồi, mơ hồ hiểu được, đây chính là sinh ly tử biệt.
Nhiếp Hi trầm mặc một lúc, ôm lấy Lâm Nguyên, vô cùng ôn nhu chậm rãi tiến vào thân thể gã.
Lâm Nguyên khẽ thở gấp, cố gắng đón lấy xâm lấn của hắn. Vuốt ve, ôm nhau, thở dài, ngọt ngào như thế dịu êm như thế, cơ hồ là chưa bao giờ có.
Nhưng từ này về sau cũng sẽ không còn nữa.
Trong lòng Nhiếp Hi đau như xé một trận, chợt nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ. Liền nói: “Nói mau, ngươi yêu ta.” Kỳ thật không hy vọng Lâm Nguyên trả lời cái gì, nhưng đó là hồi ức ôn nhu hiếm có của bọn họ. Sau đó, chỉ còn phản bội và tổn thương.
Lâm Nguyên buồn buồn cười một tiếng, mơ mơ màng màng khẽ nói: “ngươi yêu ta.” Gã cũng không để ý tới máu tươi tuôn trào trong miệng, khẽ cười, hình như cũng trở lại ngày xưa trong trí nhớ: “Hi, đừng có ngừng —— nói mau, ngươi yêu ta, a —— ”
Nhiếp Hi thật sự không dừng.
Không thấy được mặt gã, chỉ có thể ngửi được mùi tanh của máu càng ngày càng nặng, Nhiếp Hi liều mạng cắn chặt hàm răng, tránh thất thố ở trước mặt gã. Thế nhưng, chất lỏng lạnh lẽo nào đó chậm rãi lướt qua khoé mắt.
Không, nhất định không phải là nước mắt, hắn tuyệt đối không đau lòng vì một tên phản bội, tuyệt đối không.
Hai người luật động, là dây dưa hay là vĩnh biệt, Nhiếp Hi kỳ thật không phân rõ được, dù sao trước mắt vĩnh viễn là bóng đêm, bên tai cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, có thể cũng không cần biết rõ.
Không biết lúc nào, cảm thấy động tác của người dưới thân kia nhẹ đi, chậm lại, dần dần không còn rõ ràng nữa.
Cổ họng Nhiếp Hi căng thẳng, hầu như không thể hô hấp, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một, rất muốn gọi một tiếng ‘Lâm Nguyên’, nhưng lại sợ không nghe được câu trả lời, liền buồn bực không rên rỉ nữa.
Nhẹ nhàng xót thương ái tình ngọt như mật, không ngừng không nghỉ.
Thế nhưng, vì sao cơ thể kia càng ngày càng lạnh buốt. Hô hấp như có như không, ngay cả lỗ tai bén nhạy của người mù cũng không cách nào cảm nhận được.
Nhiếp Hi chần chừ, rốt cuộc nói: “Lâm Nguyên.”
Không người đáp trả.
“Lâm Nguyên!” “Lâm Nguyên!”
Lâm Nguyên vẫn yên lặng vĩnh viễn.
Toàn bộ vũ trụ, dường như đều chết lặng…
Nhiếp Hi buồn bực một hồi, có chút buồn cười. Hắn thật sự cười thành tiếng, không biết vì sao, trong ngực nghẹn lại, giống như có vật gì đó đang hung hăng nổ tung ở đáy lòng, bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu.
Hắn sợ làm bẩn tổn hại đến dung mạo của Lâm Nguyên, tay run rẩy không ngừng vuốt ve mặt Lâm Nguyên, muốn lau vết máu đi, nhưng đầu càng ngày càng nặng, dường như thiên địa vạn vật đều biến thành một mảnh máu tanh hỗn độn. Muốn cứ như vậy chết đi sao? Ở cùng một chỗ với Lâm Nguyên, hình như là chuyện tình đã hy vọng thầm kín ở trong lòng từ rất lâu.
“Ầm!” Hình như hắn nghe được thâm âm của cái gì đó vỡ vụn, giống như một cánh cửa hoặc là bức tưởng nổ bể tanh tành. Bất quá, thế nào cũng được ——
Nhiếp Hi mê man thở hắt ra một hơi, ngã trên người Lâm Nguyên.