Bây giờ chỉ mới tháng mười, lẽ ra không nên có tuyết, thế nhưng thời tiết năm nay biến đổi, mùa thu còn có hoa đào hoa lê đang độ nở rộ, đến tháng mười, bỗng nhiên lập tức chuyển lạnh, mấy ngày trước đây mây vẫn còn đen kịt, không ngờ tối này tuyết đã rơi.
Bông tuyết lạnh như băng không ngừng bay xuống trên mặt Nhiếp Cảnh, nhưng y bất chấp phủi xuống, một mực ra roi giục ngựa, hướng về phía thư viện Bạch Mai.
Nhiếp Cảnh một đường điên cuồng phi tới nửa dặm cách thư viện Bạch Mai, nghĩ Nhiếp Hi tinh thông cung mã, nếu trực tiếp phóng ngựa đi vào, chỉ sợ kinh động hắn, vì vậy tung người xuống ngựa, thi triển khinh công không một tiếng động bay đi. Cũng may lúc này đã chạng vạng tối, sắc trời ảm đảm, tuyết lại rơi xuống, trên đường không có người đi lại, cho dù gấp rút bay vun vút, cũng không hù khách qua đường.
Không bao lâu sau, phế tích đã cháy rụi của thư viện Bạch Mai xuất hiện ở đằng chân trời màu xám đậm. Ở đây vốn là một chỗ đất trống ở ngoại thành, sau khi hoả hoạn, chung quanh trống vắng, ngoại trừ cánh cửa và bức tường cùng một đôi sư tử bằng đá đã cháy sạch nám đen màu tro, thư viện một thời huy hoàng này không còn lại thứ gì.
Nhiếp Cảnh chạy gấp rút, lúc này mới phát giác được có chút cực nhọc, dựa vào con sư tử bằng đá đen điêu, chờ hơi thở hơi bình tĩnh lại, lúc này mới lặng lẽ đi vào.
Dưới chân nhẹ nhàng vang lên tiếng răng rắc giòn tan của tấm ván gỗ bị cháy rụi, mỗi một tiếng giống như một lời khẽ than thở. Trang viên rộng lớn không có một ánh đèn, Nhiếp Cảnh chỉ có thể dựa vào ánh sáng phản chiếu từ tuyết đọng mới miễn cưỡng nhìn thấy đường, dọc theo đường đi, khắp nơi đều là một bầu không khí tiêu điều thê lương.
Y đi qua một con đường nhỏ, thấy một cây mai già đã cháy khô hai mặt, hình dáng vẫn uốn lượn cứng cáp, cõng theo tuyết trắng, tựa hồ có thể bắt đầu nhảy múa bất cứ lúc nào, kể lại quá khứ huy hoàng ở nơi đây.
Nhiếp Cảnh nhìn thấy quen mắt, chợt nhớ tới, chính là ở dưới táng cây này, y cầm một cành hoa mai, bồi hồi trầm ngâm trong tuyết. Nhiếp Hi nhìn thấy, nhịn không được nói: “Hoa mai không bằng Nhiếp đại lang.”
Sẽ không thể quên, thời điểm hắn nói câu kia, trong mắt lấp lánh như ánh sáng của bảo thạch.
Từ đó liền say, từ đó liền trầm luân, từ đó chính là suốt đời suốt kiếp. Tinh thần tiều tuỵ, gần nỗi gần như chỉ còn khí phách hoa mai.
Nhiếp Hi… là ở chỗ này sao? Trong lòng hắn còn nhớ chuyện này sao?
Gió vừa lướt qua, Nhiếp Cảnh ngửi được một hương bạch mai nhàn nhạt, thoang thoảng giữa bầu trời tối tăm của tuyết đầu mùa.
Không ngờ được, cây mai già này đã trải qua một trận hoả hoạn vẫn chưa chết, quật cường khai hoa lúc đầu đông, nhưng y lại không thể là Nhiếp Cảnh năm đó nữa. Năm nay hoa vẫn đẹp, năm tháng qua người cũng đã già đi. Có lẽ tâm tư quá nặng trĩu, lại dễ dàng suy kiệt. Chỉ có cây mai vô tình, một trận lửa lớn cũng không cướp được phong cốt của nó.
Trong lòng Nhiếp Cảnh bị khuấy động một hồi, bi thương và khát vọng trộn lẫn cùng một chỗ, mỗi bước đi cũng khó khăn.
Đầu y có chút choáng váng, đành phải tựa vào cây mai già đã cháy một nửa kia, nghỉ ngơi một hồi, tinh thần hơi khá hơn, lại tiếp tục bước đi.
Không biết gió từ đâu thổi đến, cuốn tới vô số bông tuyết nho nhỏ, cũng mang theo một tiếng thở dài trầm tĩnh, tai Nhiếp Cảnh nghe được, lại không thua gì một đạo sấm sét!
“Nhị đệ!” Nhiếp Cảnh run run kịch liệt một chút, không nhịn được mà thất thanh la lên.
Đó là đài Tẩy Mai, đó là từ phía đài Tẩy Mai!
Y chỉ cảm thấy máu toàn thân lập tức như bị thiêu đốt, cả người bốc hoả, như điên cuồng nhanh chóng xông tới đài Tẩy Mai. Một đường lảo đảo, đầu váng mắt hoa, không biết đã ngã xuống mấy lần. Nhiếp Cảnh buồn bực lặng lẽ bò dậy, tiếp tục chạy như điên.
Nhiếp Hi ở đây, Nhiếp Hi ở đài Tẩy Mai, hắn bị nhốt ở cô đảo mấy năm! Không ngờ, cuối cùng hắn trở lại đây!
Theo bước chân y, quầng sáng lờ mờ từ đài Tẩy Mai đột nhiên biến mất. Trong lòng Nhiếp Cảnh lộp bộp giật nảy mình, chỉ sợ sau khi Nhiếp Hi phát hiện ra y liền lập tức rời đi, càng liều mạng chạy như điên, nhìn chăm chú phía trước đến không nháy mắt.
Sau đợt hoả hoạn kia, đài Tẩy Mai đã bỏ phế. Bởi vì lâu ngày không ai nạo vét, nguồn nước tắc nghẽn, sóng nước mênh mang bốn phía của đài Tẩy Mai biến thành một vũng bùn, hàng liễu bên bờ đã sớm cháy khô, có phần còn chưa cháy rụi, liền cong kẹo nghiêng ngả trong tuyết, giống một người đang xoã mái tóc trắng xoá, cứ dùng tư thế thê lương đó lặng lẽ đông cứng lại.
Bông tuyết nhỏ vụn vờn theo gió, rơi xuống cái trán nóng hầm hập của Nhiếp Cảnh, lập tức bị nóng biến thành một giọt nước nhỏ. Y thất thểu chạy nhanh ở trong tuyết, càng ngày càng tiến gần đài Tẩy Mai. Bên kia tối mịt mù, chỉ có bóng dáng của kiến trúc hoang toàn còn sót lại, không thấy ra được dấu chân người, nhưng tiếng thở dài kia, rõ ràng là thanh âm của Nhiếp Hi… Nhiếp Cảnh từng bước tiến tới ngoài cửa, không khỏi hồi hộp.
Nơi này là chỗ cầm tù Nhiếp Hi trước kia, sau khi bị lửa đốt, vách đá sụp xuống một chút, toà nhà chỉ còn một bên vẫn gắng gượng đứng sừng sững, phòng nhỏ nhất ở bên trên còn tạm được. Gió vừa thổi qua, vang lên âm thanh kẽo kẹt của cánh cửa, xem ra chưa được đóng chặt. Nhiếp Cảnh sửng sốt, hy vọng trong lòng càng trỗi lên cao hơn.
Thư viện Bạch Mai trải qua hoả hoạn, cánh cửa này dĩ nhiên là có người lắp lại sau đó. Xem ra —— tiếng thở dài kia không phải là ảo giác không phải là ảo giác!
Y thở hổn hển từng ngụm một, chỉ cảm thấy tim đập càng ngày càng lợi hại, thấy mọi thứ trước mắt đều có chút mơ hồ, chỉ sợ thất thố sẽ khiến Nhiếp Hi khó chịu, chỉ lẳng lặng đứng ở bên ngoài. Đợi khi nhịp tim hơi bình ổn lại một chút, tiến từng bước một tới, không nhanh không chậm gõ cánh cửa cũ nát kia. Đốt ngón tay gõ lên gỗ mục, vọng lại một tiếng rỗng không trầm muộn.
Bên trong tối mù, không ai đáp lại.
Nhiếp Cảnh chần chừ một chút, cẩn thận ho nhẹ một tiếng thấm lại giọng, lúc này mới ôn nhu nói: “Nhị đệ, là ngươi ở bên trong sao?”
Không người đáp lại như cũ.
Chỉ có tuyết mịn rào rào rơi xuống, bông tuyết lạnh như băng khiến cái đầu nóng bừng của y hơi mát lạnh hơn một chút.
Trong lòng Nhiếp Cảnh mơ hộ có một cảm giác không ổn, lại ôn nhu gọi vài tiếng, không nghe được tiếng trả lời, trong lòng từ từ nóng nảy. Chẳng lẽ Nhiếp Hi nghe được y đến liền bỏ đi? Hay tất cả vốn do y quá nhớ nhung đến phát rồ mà tưởng tượng ra?
Nhiếp Cảnh cắn răng một cái, chợt đẩy cửa ra. Kéo theo bông tuyết và gió rét ùa vào, khiến y cơ hồ lảo đảo bị thổi vào trong.
Chung quanh lạnh lẽo, bên trong không có một bóng người, an tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng bông tuyết rơi sột soạt ở bên ngoài cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nhiếp Cảnh thở hổn hển một hồi, thấy trên đài đá thấp thoáng có hình nét của một ngọn đèn dầu, đưa tay sờ một chút, đèn dầu hơi nóng, ngay trước đó chắc chắn được đốt lên.
—— Quả nhiên có người, nhưng mà người kia đã đi rồi.
Trong lòng y buồn bực một trận, lấy tay nắm lại khung cửa, gắng gượng đứng thẳng, lục lọi tìm đá lửa, run rẩy đốt ngọn đèn dầu lên.
Dưới vầng sáng lờ mờ run rẩy, y từ từ nhìn thấy rõ mọi thứ trong phòng.
Trong căn phòng điêu tàn tuy cực kì cũ nát, lại được dọn dẹp rất sạch sẽ chỉnh tề, lại còn có một khối đá lớn làm bàn, trên giường có chăn, rõ ràng có người ở. Góc phòng có vài dược liệu rải rác, có lẽ là dùng để chữa thương. Nhiếp Cảnh nhìn thấy, trong lòng giật mình —— thì ra thương thế của Nhiếp Hi cho đến bây giờ vẫn chưa lành. Hắn một mình ở trong thư viện hoang phế quạnh quẽ trống vắng này, nhất định rất khó khăn, đã như vậy rồi, Nhiếp Hi vẫn không chịu vào cung gặp mặt một lần sao…
Nhiếp Cảnh mờ mịt một hồi, chậm rãi chuyển dời ánh mắt, thấy bên cạnh đài đá có vài mô đất rải rác, có lẽ để làm hình mẫu tượng trưng cho đồi núi và sông ngòi, cắm mấy lá cờ đỏ và xanh lá, miễn cưỡng coi như là một sa bàn*. Xem ra đến bây giờ Nhiếp Hi vẫn thích điều binh khiển tướng, lấy suy diễn trên sa bàn làm vui. Khoé miệng y không nhịn được cong lên, khẽ mỉm cười.
(*Sa bàn (沙盘): kiểu như mô hình thu nhỏ của một khu vực hay vùng nào đó)
Y quan sát kỹ sa bàn một hồi, không khỏi nhíu mày. Núi non hiểm trở, sông lớn ngoằn ngoèo, nhìn qua hết sức quen mắt —— Nhiếp Hi chính là dựng lại địa thế của Vĩnh Châu. Nhiếp Cảnh nhớ tới những lần hiến kế trước đây của Lý Phong Kỳ, có trình có tự, vừa vặn đưa Tư Mã Duyên và Chu thái phó vào chỗ chết… Trong đó không biết tốn bao nhiêu tâm tư của Nhiếp Hi đây.
Nhiếp Hi, một Nhiếp Hi nói vĩnh viễn sẽ không gặp nhau nữa, một Nhiếp Hi vẫn luôn hận huynh trưởng… vì sao vẫn lo lắng nhiều như vậy.
Trong lòng Nhiếp Cảnh hỗn loạn một hồi, chỉ sợ mình mất đi tự chủ, vội vàng dời tầm mắt, lúc này mới chú ý tới có một bàn đá ở trong phòng, phía trên lộ ra một bức tranh, mực và bút vẫn còn đặt ở bên cạnh. Mới vừa rồi Nhiếp Hi đang vẽ tranh sao?
Trên bàn sách trải một bức hoa mới vẽ được một nửa, là vẽ đêm trăng cùng hoa mai, nhìn hết sức quen mắt.
Thì ra là cây mai khô cằn kia, dưới bầu trời xanh biếc, ánh lên tuyết trắng, lẳng lặng đứng ngạo nghễ —— quả nhiên là quân tử thiết cốt như làn gió. Không ngờ, Nhiếp Hi đang vẽ, chính là cây mai già mà y nhớ kỹ cả đời kia. Năm đó, Nhiếp Hi ở bên cây mai nói với Nhiếp Cảnh: Hoa mai không bằng Nhiếp đại lang.
Hoa mai, lại thấy hoa mai trước kia.
Khí huyết Nhiếp Cảnh nóng lên, cả người hơi run rẩy, chỉ cảm thấy tất cả mọi thư ở đây đều hư ảo mà bất an.
Mọi thứ giống như là Nhiếp Hi tồn tại ở trong đó, ngay cả vết mực trên hoa mai vẫn còn mới, nhưng lại không có người. Hắn chịu đựng thương thế ngàn dặm trở về, bằng lòng kiên nhẫn bài bố sa bàn, bằng lòng vẽ bức tranh hoa mai ngày xưa trong đêm tuyết… Nhưng vì cái gì vẫn không chịu gặp mặt?
Gió bắc bên ngoài càng điên cuồng, thổi đống đổ nát đầy đất phát ra âm thanh vỡ vụn, loáng thoáng, cũng giống như là tiếng bước chân người đi trong gió tuyết.
Trong lòng Nhiếp Cảnh giật mình, đột nhiên xông ra ngoài, thất thanh kêu lớn: “Nhị đệ!”
Không ai trả lời.
Y lại gọi lần nữa: “Nhị đệ!”
Gió tuyết càng điên cuồng hơn, Nhiếp Cảnh lảo đảo không ngừng chạy khắp đài Tẩy Mai, lùng tìm, dù sao vẫn nghi ngờ Nhiếp Hi đang ẩn núp trong bóng của cây mai, hay bên cạnh vách đá đổ nát, cũng có thể là sau hàng liễu khô héo ——
Bông tuyết lặng lẽ rơi xuống đất, nhưng cuối cùng thứ giống như tiếng bước chân của Nhiếp Hi, đôi khi có tiếng gió thổi qua càng giống như một tiếng thở dài.
“Nhị đệ —— Nhị đệ —— Nhị đệ ——“ trong đêm tuyết y đuổi theo hình bóng hư ảo kia, khàn giọng không ngừng gọi to, phun ra từng ngụm khí nóng hổi, cũng rất nhanh tan biến không một dấu vết.
Cuối cùng Nhiếp Cảnh kiệt lực, lảo đảo một cái, ngã xuống ngồi trên tuyết.
Y ngẩn người ra, huyết dịch nóng hổi chậm rãi lạnh lại, cố hết sức đứng dậy, từng bước đi trở về căn phòng nhỏ của Nhiếp Hi.
Bởi vì quên đóng cửa, gió tuyết cuốn vào, tuyết đọng không ít trên mặt đất, bức vẽ cây mai khô héo trên bàn sạch cũng bị thổi xuống đất, nhíu mày một chút. Nhiếp Cảnh thở dài, chậm rãi khom lưng, cẩn thận cuộn kỹ bức hoạ lại.
Có lẽ, đây là thứ duy nhất do chính tay Nhiếp Hi làm mà y có thể mang đi.
Nhiếp Cảnh thất hồn lạc phách, chậm rãi rời khỏi đài Tẩy Mai. Theo đường cũ trở về, đi qua cây mai vô cùng quen thuộc kia.
Y không khỏi có chút xuất thần. Vì vậy chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vỗ về cây mai già khô héo, vẫn cứng cáp, nhưng dù sao đã quá cằn cỗi rồi, bị tuyết trắng bao vây một hồi, lớp vỏ càng nứt nẻ.
Cây đã như thế, người làm sao chịu nổi.
Mơ hồ thấy tuyết mịn ùn ùn kéo đến, chóp mũi y ngửi được một hương hoa nhàn nhạt, giống như lúc đó. Chỉ là không có người nói với y: Hoa mai như huynh trưởng.
Hay cho một giấc mộng tuyết trắng cùng hoa mai mà, không ngờ, một giấc mộng chính là cả đời, cả đời chỉ là một giấc mộng…
Nhiếp Cảnh khẽ mỉm cười, đột nhiên cảm giác được cuộc đời này không có gì hơn thế nữa. Y có chút choáng váng, đành phải tựa vào cây mai già để không ngã xuống.
Bỗng nhiên trong ngực đau đớn một trận. Đầu Nhiếp Cảnh nặng trĩu, nôn ra một búng máu, thế nào cũng không nhịn được nữa, trượt xuống trên mặt đất, trước mặt biến thành một màu đen tối sẫm yên lặng.
“Bệ hạ…” Y loáng thoáng nghe được có người kinh hoảng run rẩy hô hoán, có lẽ là Tào Hân Nhiên thôi, cứ mơ màng như vậy nghe, tất cả đảo điên vỡ vụn, ngược lại cảm thấy giống như là thanh âm của Nhiếp Hi… Quá nực cười, còn nghĩ đến Nhiếp Hi gì nữa chứ. Nhiếp Cảnh vốn định trả lời, tránh cho hắn lo sợ, chỉ là ý thức càng ngày càng mờ nhạt, mọi thứ biến thành khói nhẹ, nhàn nhạt tản đi.