Mục lục
Hệ Thống Show Ân Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng giám đốc Thẩm ngã vào trong lòng chồng mình, bàn tay không nhịn được nắm chặt lại, nếu lúc trước anh còn nửa tin nửa ngờ với sự tồn tại của hệ thống, thì sau khi trải qua việc “không thể nói ra lời”, sự tồn tại của hệ thống đã trở thành mối hiểm họa lớn trong lòng anh, tựa như có một thanh đao lơ lửng trên đầu, không biết nó sẽ rơi xuống khi nào.


“Bảo bối?” Lương Trung Tuyền cảm nhận được anh đang mệt mỏi, giữ bả vai tổng giám đốc Thẩm, nhẹ nhàng lắc lắc: “Đừng khó chịu, anh nhìn xem, em không có ly hôn với anh, điều này chứng minh là thứ đang khống chế anh không có tác dụng, đúng không?”
Tổng giám đốc Thẩm mím môi không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt trông mong, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Bởi vì anh đánh cho em hôn mê.”


Ảnh đế Lương cũng cảm nhận được, cậu cúi đầu thở dài, ngược lại nói: “Em sẽ đoán, anh chỉ cần nói cho em biết là đúng hay không, được không?”


Tổng giám đốc Thẩm “ừ” một tiếng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.


Tưởng Thư Thành đứng ở một bên khó hiểu nhìn hai người, mỗi một chữ của hai vợ chồng này nói anh ta đều hiểu, nhưng nối lại với nhau thì hoàn toàn nghe không hiểu gì cả, thấy họ không có ý định đánh nhau nữa, hơn nữa còn bắt đầu dây dưa với nhau, vì thế anh ta ngượng ngùng nói một câu: “Tôi tôi tôi vào phòng khách xem TV…” Sau đó vội vàng xoay người rời đi.


Nhưng mà hai vợ chồng cũng không để ý đến người vốn bị hệ thống coi là công cụ kia. Vừa trải qua sợ hãi, căng thẳng cực độ, bây giờ họ vẫn còn đang rất loạn, chỉ có ôm nhau mới có thể cảm thấy an toàn.


Lương Trung Tuyền nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng hôn một cái: “Để em đoán xem, có phải mọi chuyện bắt đầu từ một chén cháo nguội dẫn tới án mạng hay không?”


Tổng giám đốc Thẩm nhớ tới chuyện ngu xuẩn mình đã từng làm, xụ mặt đấm cậu mấy cái.


Ảnh đế Lương hiểu rõ, quả nhiên là từ lúc ấy, bảo bối nhà mình hơi khác thường, tất cả đều bắt đầu từ lúc mọi người trên mạng bắt đầu bình luận suy đoán về họ. Cậu nghi hoặc tiếp tục nói: “Mục đích của thứ kia là làm anh thay đổi cái nhìn của người khác đối với tình cảm của chúng ta đúng không?”
Tổng giám đốc Thẩm phát hiện mình có thể nói chuyện, vì thế đáp lại: “Đúng vậy.”


Lương Trung Tuyền: “Có tính thời gian hạn định… Nó tuyên bố theo hình thức nhiệm vụ, giống như trong trò chơi, trừng phạt là ly hôn đúng không?”


Thẩm Úc Tiều: “Gần như là vậy.”


Lương Trung Tuyền: “Nhưng nó dùng cách gì để thay đổi quyết định của em? Còn nữa, nếu có trừng phạt thì có khen thưởng không?”


Vấn đề mà cậu hỏi, sợ rằng chính anh cũng không trả lời được, anh thở dài, nghĩ rằng khi há miệng ra mình sẽ không thể nói nhưng lại phát hiện mình vẫn nói được: “Nó nói nó sẽ thôi miên.”


Tổng giám đốc Thẩm bị hoảng sợ, lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng rực, khẩn trương nhìn Lương Trung Tuyền.


Ảnh đế Lương cũng ý thức được tổng giám đốc Thẩm có thể nói chuyện được rồi, tay cũng không tự chủ được bắt đầu hơi dùng sức nắm chặt.


Thẩm Úc Tiều thử mở miệng thăm dò: “Nhiệm vụ hoàn thành sẽ nhận được chỉ số tình cảm, nhiệm vụ thất bại sẽ trừ gấp đôi, đến khi chỉ số tình cảm về âm là lúc ly hôn… Anh có thể nói ra được rồi!”


Giọng nói trong miệng bảo bối nhà mình bắt đầu cao dần lên, đầu tiên ảnh đế Lương say mê một lúc, sau đó cũng vui mừng theo. Chỉ cần nhớ đến hình ảnh Thẩm Úc Tiều gấp đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, há miệng nhưng chỉ có thể yếu ớt “a a”, dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng, thì cậu lại đau lòng.


Lúc nãy Lương Trung Tuyền chỉ đoán, cũng không nói ra hai chữ “nhiệm vụ”, như vậy xem ra, nếu Lương Trung Tuyền có thể đoán được, thì đại khái là mình sẽ không bị rơi vào tình huống “không thể nói được” nữa. Tổng giám đốc Thẩm thử thăm dò, muốn nói ra những nhiệm vụ mình đã làm — không phát ra âm thanh.


Vì thế tổng giám đốc Thẩm thay đổi cách nói khác: “Cháo em làm rất ngon, anh muốn cho người khác biết.”


Đôi mắt ảnh đế Lương cong lên, cười nói: “Em vẫn luôn biết, không phải anh muốn đóng băng em.”


Đồ ngốc này, tổng giám đốc Tổng nắm hai bên má cậu lắc lắc, đến khi khuôn mặt tuấn tú của ảnh đế Lương đỏ bừng: “Lúc trước anh vẫn luôn không biết em đi từ phim trường về thăm nhà lại xa như vậy, cho nên anh làm cơm mang đến cho em.” Biết được Lương Trung Tuyền vẫn luôn yên lặng vì mình mà nỗ lực như thế, đây là tác dụng tốt duy nhất mà Thẩm Úc Tiều thấy được ở hệ thống.


Quan hệ nhân quả này rất kỳ lạ, không biết xa cho nên không đưa cơm sao? Lương Trung Tuyền cúi đầu tự hỏi, lập tức hiểu ra ý tứ trong đó: “Ba ba, hình như con mềm lòng rồi?”


Tổng giám đốc Thẩm nhíu máy, nghiêm khắc giống như đang dạy bảo trẻ nhỏ nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”


Ảnh đế Lương ủy khuất chỉ chỉ vào tay tổng giám đốc Thẩm đang véo mình, tổng giám đốc Thẩm phản ứng lại, vội vàng buông tay ra, thuận tiện xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của ảnh đế Lương.


Ảnh đế Lương bị động tác dịu dàng dỗ dành của bảo bối nhà mình làm cho thỏa mãn ra mặt, giống như người vừa bị dạy dỗ không phải mình, vui cười hớn hở nói: “Đó đều là nhiệm vụ của anh đúng không? Vậy chuyện hôm nay anh ở trước mặt Tưởng Thư Thành đánh ngất em cũng là nhiệm vụ sao?”


Nhìn người đối diện cười ngây ngô, Thẩm Úc Tiều không nhịn được dời ánh mắt đi, trên mặt như thiêu như đốt, đánh ngất Lương Trung Tuyền chỉ là hạ sách, nhưng lúc đó thật sự là do anh quá sợ hãi, tưởng tượng nếu Lương Trung Tuyền thật sự bị thôi miên, không còn yêu mình nữa, không còn ở lại bên mình nữa, anh lập tức nhịn không được chảy mồ hôi lạnh.


Lương Trung Tuyền “Phụt” cười một tiếng, môi ngậm lấy vành tai run rẩy vừa nóng vừa đỏ của tổng giám đốc Thẩm, nhẹ nhàng cắn cắn: “Bảo bối, mau nói đi, nhiệm vụ hôm nay là gì?”


Tổng giám đốc Thẩm đột nhiên phản ứng lại: “Vừa rồi em cố ý hỏi như vậy sao?”
“Đương nhiên” ảnh đế Lương kiêu ngạo nói: “Đánh ngất em không phải bởi vì nhiệm vụ của anh thất bại sao, vậy nhiệm vụ của anh là gì?”
Lúc này mà còn nói giỡn được! Thẩm Úc Tiều âm thầm mài răng, nhưng vẫn đứng đắn nói: “Anh muốn cho bạn trai cũ biết anh yêu em, cho nên cần phải hôn em ở ngay trước mặt… Nhưng mà… Lúc trước thời hạn nhiệm vụ đều đủ, hôm nay chỉ có 30 phút… Quá ít.”


Lương Trung Tuyền: “Bạn trai cũ nào?”


Nhắc tới chuyện này Thẩm Úc Tiều lại tức giận, lông mày đẹp nhăn lại, nổi giận nói: “Hành vi này hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết, Tưởng Thư Thành đã biết…”


Ảnh đế Lương chột dạ nhìn anh một cái, yếu ớt mở miệng nói: “Chuyện này… Bảo bối, bạn trai cũ trong nhiệm vụ… Hình như không phải Tiểu Tưởng…”


Lông mày tổng giám đốc Thẩm nhíu càng sâu: “Anh chỉ có một bạn trai cũ.”


“Em biết…” Lương Trung Tuyền càng thêm thấp thỏm “Hình như, hình như là bạn trai cũ của em…”


Sau đó, ảnh đế Lương kể lại cuộc đối thoại trong WC của cậu và Thành Trăn không thiếu một chữ, kể lại sinh động như thật, thuận tiện tranh công: “Một nụ cười em cũng không thèm cho cậu ta, trong đầu toàn nghĩ đến anh.”


Nhưng mà, tổng giám đốc Thẩm không chú ý đến vấn đề này, anh im lặng một lát, sau đó âm trầm mở miệng nói: “Ý em là hệ thống không có lỗi, lỗi là do anh sao?”


Ảnh đế Lương xoa xoa đầu anh, an ủi: “Đừng buồn, em không trách anh.”


Ba giây sau—


Lương Trung Tuyền: “Ai u ai u, em sai rồi sai rồi sai rồi, bảo bối em sai rồi.”


Thẩm Úc Tiều: “Sai chỗ nào?”
“Em nên nói cho anh biết từ sớm hu hu hu” Lương Trung Tuyền ôm đầu rúc vào trong chăn, khóc hu hu giải thích: “Em sợ anh không vui, định tối nay về nhà nhân lúc đang làm sẽ nói với anh chuyện đó.”


Những lời này khiến cậu nhớ lại một chút hồi ức, ảnh đế Lương to gan hít sâu một hơi, còn liếm liếm khóe miệng, không biết sống chết lầm bầm lầu bầu: “Có thể là do kỹ thuật của em tốt, nên lúc đang làm tâm trạng của anh đều tốt.”


Vừa dứt lời, chăn bị kéo ra, cậu lại ăn một trận đòn.


Sau khi ăn vài nắm đấm vững chắc, Lương Trung Tuyền dựa vào tường, ôm tổng giám đốc Thẩm vào trong ngực, cẩn thận mà chân thành hôn xuống, tiếp theo tựa cằm vào vai tổng giám đốc Thẩm: “Nhưng sao hệ thống kia biết được… Lúc đấy đúng là em có ý muốn để cho cậu ta thấy được anh yêu em nhiều như thế nào, nhưng mà em cũng không gặp thứ gì có thể tuyên bố nhiệm vụ”



[Chuyện đó… Tôi có thể chen ngang một câu được không?] Tiếng điện tử từ trước đến nay vẫn luôn điên cuồng lãnh khốc, ngay cả tổng giám đốc Thẩm hỏi chuyện cũng không trả lời nhiều đột nhiên xuất hiện, nói bằng giọng điệu yếu ớt và áy náy.


Tổng giám đốc Thẩm vừa được ảnh đế Lương vuốt lông thật lâu, sắc mặt mới hòa hoãn một chút lập tức đen lại, ánh mắt lạnh lẽo giống như nhìn thấy kẻ thù mình hận nhất nhanh chóng tản ra khiến cho cả phòng ngủ biến thành hầm băng.


Ảnh đế Lương đoán được đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không biết hệ thống là thứ gì, cũng không biết nó ở đâu, chỉ có thể bảo vệ tổng giám đốc Thẩm sau lưng mình, khẩn trương nhìn bốn phía: “Mày mau đi ra đây, nếu không tao sẽ báo cảnh sát!”



[Ký chủ và người yêu không hổ là hai vợ chồng, phản ứng sau khi bị dọa cũng đều giống nhau.] Một âm thanh điện tử đột nhiên vang lên từ trên người bảo bối nhà mình, giọng điệu vừa chân chó vừa chột dạ [Quả nhiên là duyên trời tác hợp ha ha ha ha…]


Cảm giác có âm thanh phát ra từ đầu mình vi diệu đến mức khiến tổng giám đốc Thẩm nhíu mày.


[Bởi vì có chuyện quan trọng cần giải thích nên tôi phóng ra ngoài, thực sự rất xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý làm như vậy! Tôi chỉ căn cứ theo mệnh lệnh tuyên bố nhiệm vụ, thật sự không biết đối tượng nhiệm vụ là bạn trai cũ của người yêu ký chủ!]


Lương Trung Tuyền nhíu mày: “Nói dối.”


[Tôi không nói dối, hệ thống cũng không…] Âm thanh điện tử đột nhiên biến mất, thay thế bằng một giọng nam trong trẻo [Xin chào anh Thẩm, anh Lương, tôi là lập trình viên 999, tôi tới để sửa chữa BUG trong chương trình theo yêu cầu của khách hàng.]


“Chương trình? Anh cho rằng bắt nạt tổng giám đốc Thẩm nhà tôi là một chương trình hay sao?” Lương Trung Tuyền cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.


Thẩm Úc Tiều lạnh mặt nói:
[Không cần, anh tiêu hủy nó luôn đi là được.]


[
A… Thật xin lỗi, tôi không có đủ quyền hạn… Nói thật, khi biết hệ thống này xảy ra vấn đề, tôi cũng tức giận nhưng không đến được, tôi cũng có chồng nên có thể hiểu được hai vị tức giận như thế nào, nhưng… Mục đích của hệ thống show ân ái tuyệt đối không phải là khiến hai vị ly hôn, nhiệm vụ cuối cùng của chúng tôi là làm cho hai vị đầu bạc răng long, trở thành một CP quốc dân, nhưng thời gian khách hàng yêu cầu quá gấp, nên chúng tôi chỉ có thể sử dụng hệ thống đời đầu cách đây mười năm, trí tuệ nhân tạo không được toàn diện, BUG cũng quá nhiều, đã tạo thành tổn thương cho hai vị, chúng tôi sâu sắc xin lỗi hai vị.]


Nhưng hiển nhiên hai người không chấp nhận lời xin lỗi này, thôi miên xóa sạch tình cảm sao, cách làm này thật sự quá đáng, đến bây giờ họ vẫn còn sợ hãi, vậy thì tương lai về sau sao có thể yên tâm được


Lập trình viên 999 không ngừng cố gắng thuyết phục
[Chúng tôi đến từ năm 2040, đối với các anh mà nói, chúng tôi là người tương lai, các nhiệm vụ tuyên bố đều được trải qua quá trình tính toán tinh vi hiện đại hơn nữa cũng vô cùng dễ dàng hoàn thành, hai vị yên tâm, lần này chúng tôi đã tiến hành thăng cấp toàn diện cho hệ thống trí tuệ nhân tạo, nhất định sẽ không xuất hiện tình huống nhắc nhở sai mục tiêu như trước nữa.]


Ngay sau đó, âm thanh điện tử lại xuất hiện [Ký chủ! Cậu có nghe thấy không? Tôi đã đổi mới rồi, tôi không phải là hệ thống nhãi nhép trước kia nữa!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK