“Bảo bối, bảo bối……” Lương Trung Tuyền trong nháy mắt buông ra, sau đó dùng sức đem anh ôm vào trong ngực: “Anh như thế nào lại ngốc như vậy a, ô ô ô ô vì cái gì không nói cho em, em liền nói anh ô ô ô a a a a em rất nhớ anh đó…”
Tôn Duệ cùng Tiểu Vương mang theo mấy người trợ lý cùng vệ sĩ, vẻ mặt xấu hổ mà dùng thân hình của mình ngăn cách hai người với quần chúng đang vây xem, rốt cuộc thì cảnh tượng ảnh đế Lương thân là một siêu sao quốc tế, lại mất hình tượng mà ghé vào lồng ngực của một người đàn ông khác gào khóc thật sự là quá mức dọa người.
Có điều vị thiếu gia này từ trước đến giờ đều không để ý hình tượng, chỉ cần có người nào không có mắt hỏi cậu về nguyên nhân ly hôn, cậu đều tự động lộ ra biểu tình áy náy, làm đến nỗi hiện tại toàn thế giới đều nói cậu là tra nam.
Vai của Thẩm Úc Tiều cũng bị cậu khóc đến ướt đẫm, lúc này mới muộn màng mà nhớ tới, lúc ly hôn mình không có nói rõ nguyên nhân cho Lương Trung Tuyền biết, như vậy đối phương vào lúc biết được mình sinh bệnh…… Đại khái sẽ cho rằng chính mình là sợ cậu thương tâm mới đuổi cậu đi?
Cái tên khốn khiếp này cũng có một lần tự mình đa tình, Thẩm Úc Tiều đẩy cậu ra, mang theo khoái cảm báo thù thành công, hả giận nói: “Cậu quá tự luyến rồi đó, chuyện ly hôn không có một chút liên quan đến bệnh tình của tôi.”
“Em biết, bảo bối, em biết.” Lương Trung Tuyền tựa hồ không nghe hiểu anh đang nói cái gì, còn hôn lên mặt anh một cái, giống như một con cún đã lâu mới được đoàn tụ với chủ nhân, thiếu điều muốn bôi nước miếng lên toàn thân đối phương.
“Họ Lương kia, mày buông nó ra!” Chủ tịch Thẩm rốt cuộc cũng xông vào vòng vây của Tôn Duệ, giữ chặt bả vai hai người, tách bọn họ ra, Thẩm Úc Tiều bởi vì vấn đề cảm xúc dẫn tới dạ dày co rút, nhưng khi bị buông ra mới cảm nhận được đau đớn, đổ mồ hôi lạnh không ngừng, cuộn tròn người lại ngã lên người cha mình.
Chủ tịch Thẩm biết con trai mình vì bị tổn thương tình cảm mà đến gặp bác sĩ tâm lý, ông hung hăng nhìn Lương Trung Tuyền một cái, định đón con về nhưng vì ông tuổi tác đã cao, nên không cẩn thận lắc vài cái, Lương Trung Tuyền đã lợi dụng việc này. Có cơ hội ôm tổng giám đốc Thẩm vào lòng, nước mắt lưng tròng nhìn chủ tịch Thẩm: “Ba, để con làm cho.”
Còn chưa kịp để chủ tịch Thẩm phản ứng, cậu đã bước ra ngoài cùng với người đàn ông đang bế tay, cậu vừa đi vừa khóc, hoàn toàn không giống với người đàn ông ngoài ba mươi.
Chủ tịch Thẩm tức nghẹn cả họng, khó chịu nuốt nước bọt, người tiếp nhận cũng đã rời đi, cuối cùng ông chỉ đành nói với Tiểu Chu hoãn lại cuộc họp, bản thân cũng lái xe theo sau xe của Lương Trung Tuyền.