Khả năng diễn xuất của Lương Trung Tuyền đã không người nào có thể so được, nỗ lực không ngừng từ năm mười lăm tuổi đến hơn ba mươi tuổi, cậu vẫn luôn duy trì một thói quen từ trước đến nay, đó là nghiên cứu kịch bản rất nhiều lần, luôn chuyên tâm quay phim.
Hôm nay, cảnh đầu tiên là cảnh đoàn quân chiến thắng trở về, vị tướng quân mạnh mẽ thúc ngựa vượt qua gió tuyết quay về kinh gặp hoàng đế, quân thần vui vẻ uống cả đêm trong cảnh tuyết rơi. Phương Thư Nghiêm diễn cùng với Lương ảnh đế cũng là một diễn viên già dặn, giàu kinh nghiệm. Hai người quay phim với nhau vô cùng ăn ý, rất ít khi bị NG, vậy nên mọi người đều chìm đắm trong kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh của hai người, mà quên mất rằng cảnh tượng mùa đông trong phim đang được quay trong ngày hè nóng bức.
Tiểu Vương nhìn thấy trán cậu đã ướt đẫm mồ hôi thì “a” một tiếng, nhanh chóng bỏ tay áo Tôn Duệ ra, dẫn theo vài người trợ lý tạm thời chạy đến giúp Lương Trung Tuyền cởi quần áo, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?” Lương Trung Tuyền nhíu mày, lẽ nào cô ta thật sự thích Tôn Duệ? Nhưng vậy cũng không tốt lắm, Tôn Duệ là gay, có lẽ Tiểu Vương sẽ phải chịu tổn thương rồi.
Tiểu Vương bắt gặp ánh mắt quan tâm, nhìn mình giống như nhìn một đứa thiểu năng của anh Lương, nhịn không được mà thở dài, đưa điện thoại cho Lương Trung Tuyền, nói: “Ôi, hay là anh tự mình xem đi, anh và tổng giám đốc Thẩm lên hot search rồi.”
Lương Trung Tuyền nghe vậy thì hơi ngạc nhiên nhíu mày, tổng giám đốc Thẩm nhà cậu vẫn luôn điệu thấp, từ lúc hai người kết hôn đến giờ chỉ có duy nhất một lần lên hot search, sau đó hình như rất ít khi cùng xuất hiện chung một khung hình nữa, mà cho dù có đi chăng nữa thì cũng là dáng vẻ xa cách, cũng chỉ lưu truyền trong nhóm fans mà thôi, căn bản không đến mức sẽ lên hot search.
Tôn Duệ ngay lập tức đưa điện thoại tới, chỉ nhìn thấy hot search đầu tiên trên Weibo: #Thẩm Úc Tiều đăng Weibo#, thứ hai là: #Tổng giám đốc Thẩm Lương Ảnh Đế#, thứ ba là: #Một bát cháo lạnh dẫn đến thảm án#.
Lương Trung Tuyền trực tiếp mở hot search đầu tiên ra thì ngay lập tức nhìn thấy vợ mình mang theo khí thế bừng bừng mà công khai uy hiếp.
“Ha ha” Lương Trung Tuyền đầu tiên là bị giọng điệu của vợ chọc cười, sau đó mới bắt đầu chú ý đến nội dung của Weibo.
Một bát cháo lạnh? Lương ảnh đế lướt xuống, lướt đến hình bát cháo, cũng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng sáng nay cậu đã gọi bảo anh hâm nóng lại đi mà, hơn nữa thời gian đăng Weibo cũng cách thời gian cậu gọi điện thoại một khoảng thời gian mà, vậy cái gì đã chọc đến tổng tài bá đạo nhà cậu rồi? Tin này được đăng lên sau khi hai người nói chuyện điện thoại khoảng nửa tiếng, trong vòng nửa tiếng này cục cưng đang… Tự bôi kem dưỡng!
Sau khi hiểu ra mọi chuyện thì trong lòng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, thì ra là cục cưng nhà cậu đang tức giận vì cậu đi quá sớm, không kịp giúp anh bôi kem dưỡng sao?
Ôi, người này vẫn cứ vòng vo như vậy. Lương Trung Tuyền khẽ mỉm cười, bình luận dưới bài đăng Weibo của cục cưng nhà mình: “Tuân lệnh!”, sau đó vui vẻ nhìn bình luận của mình được đẩy lên đầu tiên.
Nhưng sau khi lướt xuống dưới bình luận, nụ cười nơi khóe miệng của Lương Trung Tuyền cũng dần tắt, từ trước đến nay, bảo bối nhà cậu đều không quan tâm đến mấy chuyện trên mạng này, còn vô cùng tin tưởng cậu, nói với cậu rằng anh không để ý đến mấy lời ác ý của cư dân mạng, nhưng bất kỳ một người đàn ông nào khi nhìn thấy tất cả mọi người trên thế giới đều buông lời phỏng đoán đầy ác ý về cuộc hôn nhân của mình thì trong lòng vẫn sẽ cảm thấy không vui.
Lương Trung Tuyền không để ý mấy người này nói cậu ăn bám, nhưng lại vô cùng để ý họ nói vợ cậu không yêu cậu, cậu và anh sống có tốt hay không chỉ cần chính bản thân anh biết là được, việc này thì liên quan gì đến mấy người đó kia chứ? Đám người phàm bọn họ làm sao có thể thấy được dáng vẻ bảo bối nhà cậu dễ thương đến mức nào!
Tưởng tượng đến cảnh sáng nay bảo bối khóc hu hu đòi cậu bôi kem cho, trên khuôn mặt của Lương Trung Tuyền lại lần nữa hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Tiểu Vương đang đứng ở một bên nhìn thấy thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, lặng lẽ kéo lấy cổ tay áo của Tôn Duệ, nói: “Anh Duệ, anh nhìn anh Lương kìa, có phải giận quá hóa điên rồi không, sao anh ấy còn cười nữa?”
Tôn Duệ lắc đầu, nhỏ tiếng cảnh cáo cô ta: “Sau này không cần quan tâm chuyện của anh Lương và tổng giám đốc Thẩm nữa, chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”
Trong lòng Tiểu Vương không muốn nghe theo, nhưng sự cùng trải và quan hệ của cô ta với anh Lương không bằng Tôn Duệ, vậy nên chỉ có thể nhịn xuống mà gật đầu.
【Ting, nhiệm vụ một hoàn thành, chỉ số tình cảm + 1, tổng chỉ số tình cảm là 6】
【Ting, xuất hiện phản tác dụng, chỉ số tình cảm -1, tổng chỉ số tình cảm là 5】
【Tổng chỉ số tình cảm 5】
Thẩm Úc Tiều vừa mới xử lý xong tài liệu thì bị hai tiếng ‘ting’ đột nhiên xuất hiện này làm cho giật mình.
Vì sao lại bị trừ 1 rồi? Cái gì mà xuất hiện phản tác dụng? Hệ thống không trả lời anh, vậy nên anh chỉ có thể nhíu mày lấy điện thoại ra, quả nhiên, nhìn thấy một đống bình luận ác ý…
Ngay lập tức, trong lòng anh như có lửa đốt, Thẩm Úc Tiều muốn bình luận mắng đám cư dân mạng không có đầu óc này, chuyện này sao có thể gọi là uy hiếp được, đây rõ ràng là làm nũng mà! Nhưng nó cũng đã gây ra ảnh hưởng lớn như vậy rồi, có nên đăng một tin khác lên Weibo không? Nói không chừng còn có có thể bị trừ thêm vài điểm nữa, Thẩm Úc Tiều thầm mắng bản thân mấy tiếng trước tự nhiên lại đi đăng Weibo, chỉ cần đăng lên một cái cảm ơn bữa sáng tình yêu của chồng không được sao? Đúng là lắm lời mà!
Nhưng sau khi mắng xong, Thẩm Úc Tiều bình tĩnh lại, vẫn không thể tin được chính mình lại đăng một bài viết như vậy, không phải là giả bộ, mà là thật sự từ trước đến nay anh chưa bao giờ nói mấy lời như vậy. Sự khắt khe trong cách ứng xử, lời nói hình thành từ nhỏ dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy. Thẩm Úc Tiều cẩn thận nhớ lại từ năm mười hai tuổi, hình như bản thân anh không có lúc nào là nói chuyện với người khác một cách tử tế cả, đối với những người không quen còn có thể giữ im lặng, đối với người thân thuộc thì mở miệng ra là châm chọc. Anh biết bản thân có tật xấu nhưng không biết làm sao để sửa.
Cảm giác có lỗi với chồng dần xuất hiện, lần đầu tiên trong giờ làm việc, tổng giám đốc Thẩm bỏ tài liệu trên tay xuống, gọi điện thoại cho chồng yêu nhà mình.
Người ở đầu dây bên kia tự nhiên nhận được điện thoại của bảo bối, trong lòng vừa mừng vừa lo, cẩn thận mà hỏi: “Bảo bối, sao vậy?”
“Anh…” Thẩm Úc Tiều hơi sửng sốt, không biết nên nói gì. Từ trước đến giờ anh gọi điện cho người khác đều là nói những việc quan trọng chứ chưa có trường hợp nào như thế này cả, điện cho đối phương chỉ là vì nhớ đối phương mà thôi, lỡ như chồng đang làm việc thì sao? Vậy chẳng phải là làm phiền đối phương hay sao?
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hối hận, nhưng gọi thì cũng gọi rồi, Thẩm Úc Tiều không thể không kiên trì nói tiếp: “Không phải anh muốn đóng băng hoạt động của em đâu.”
“Đó là tất nhiên, em dễ thương như vậy, bảo bối nhà em sao nỡ đóng băng em được.” Từ trước đến nay, khi Lương Trung Tuyền chiều chuộng chồng đều không để ý đến việc mình đang ở trong hoàn cảnh nào, cũng không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người, giọng nói an ủi đầy ngọt ngào như sắp chảy nước: “Không phải em đã bảo dì hâm nóng lại cho anh rồi à, dạ dày của anh không tốt, không thể ăn đồ ăn lạnh được, không nghe lời còn dám đăng Weibo khoe khoang hả?”
Hôm nay, bản thân anh đúng thật là không ngoan, Thẩm Úc Tiều có chút chột dạ, nhưng nhớ lại chỉ số tình cảm của hai người ít đến đáng thương, lại cảm thấy tủi thân.
Vừa nãy, vì sinh ra phản tác dụng mà bị trừ điểm khiến anh nảy ra một suy nghĩ, lại cộng thêm sự việc ngoài dự đoán kia xảy ra nữa, Thẩm Úc Tiều đã có thể tổng kết lại được, đại khái là chỉ số tình cảm sẽ dựa vào sự đánh giá của người khác về tình cảm của hai người là tốt hay xấu, cũng không đại diện cho chỉ số tình cảm thật sự của hai người.
Trong lúc anh vẫn còn đang để ý bình luận của người khác thì Lương Trung Tuyền nói không cần để ý, cậu có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Là một người vợ, ưu điểm lớn nhất của Thẩm Úc Tiều đó chính là vô cùng tin tưởng đối phương, lại chưa từng suy nghĩ liệu rằng đối phương thật sự có thể bình tĩnh trước những phỏng đoán đầy ác ý ùn ùn kéo đến từ người khác hay không, vì anh đã làm lơ nên mới dẫn đến nguy cơ ly hôn, hiện giờ, anh không biết nên trách chính mình hay trách chồng nữa đây.
Lương Trung Tuyền không nghe thấy bảo bối nhà mình trả lời, còn tưởng rằng giọng điệu mang chút trách cứ của mình lúc nãy khiến cho anh không vui, nên vội vàng lên tiếng nói lời xin lỗi: “Bảo bối? Anh sao vậy? Em nói nặng lời rồi à? Em cũng đau lòng anh, đau dạ dày rất khó chịu, nếu anh không thích thì em không nói nữa, sau này em sẽ không để anh ở nhà một mình nữa, đừng giận nữa, được không?”
Tôn Duệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Lương ảnh đế, đã sớm miễn dịch với thái độ này rồi, mặc dù Tiểu Vương không giống như vậy nhưng cô ta cũng đã từ từ bắt đầu quen với một Lương ảnh đế bên ngoài thì lạnh lùng, oai phong nhưng bên trong lại e dè, khép nép, nhưng những nhân viên làm việc đang nghe lén ở bên cạnh lại sững sờ mà đứng nguyên tại chỗ.
Tin tức trong giới giải trí thay đổi trong nháy mắt, chỉ cần gặp phải mấy vấn đề như người xấu hay giới tính thì cũng có thể đồn thành đủ loại tin tức khác nhau rồi, vậy nên, mấy người trong giới này khi nghe thấy tin tức “Lương ảnh đế bị bao nuôi” cũng chỉ cười nhạt, dù sao thì thực lực và địa vị của người ta như vậy, không còn là mấy ngôi sao nhỏ có thể tùy ý để mấy nhà tư bản bao nuôi, có gì luẩn quẩn trong lòng mà để mình bị bao nuôi chứ?
Nhưng khi nhìn thấy thái độ cẩn thận, dè dặt khi gọi điện thoại của Lương ảnh đế, trong lòng họ bắt đầu cảm thấy khó hiểu, lẽ nào tin đồn bị bao nuôi là thật?
Không quan tâm đến vẻ mặt của người khác, Lương Trung Tuyền vẫn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ bảo bối nhà mình đang im lặng ở đầu dây bên kia: “Anh yêu, anh nói gì với em đi, hôm nay em rất mệt, không nghe được tiếng của anh thì em chết mất, mau giúp em lấy lại tinh thần đi…”
Tôn Duệ đã bắt đầu nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho người đại diện của Lương Trung Tuyền bảo đối phương chuẩn bị làm tốt quan hệ công chúng rồi.
Ở bên kia điện thoại, nghe mấy lời cằn nhằn của Lương Trung Tuyền, cảm giác thấp thỏm trong lòng Thẩm Úc Tiều cũng dần dần biến mất, nhưng vẫn không nhịn được mà làm nũng: “Sao em lại không nói cho anh biết?”
Lương Trung Tuyền ngạc nhiên: “Nói cái gì?”
Thẩm Úc Tiều: “Trên mạng, bọn họ bắt nạt em.”
“Ha, sao lại có người bắt nạt em chứ, người của công chúng đều bị như vậy, có người thích, tất nhiên cũng sẽ có người ghét, em có anh là đủ rồi, quan tâm đến bọn họ làm gì? Đừng nghĩ nhiều, buổi trưa cố gắng ăn ít cơm, tối về chồng sẽ nấu cho anh một bàn đầy đồ ăn luôn.”
Trái tim được chồng an ủi giờ mềm nhũn như một vũng nước, Thẩm Úc Tiều rất muốn nhào vào lòng đối phương hôn một cái ngay lập tức, nhưng miệng còn không quên hờn dỗi nói một câu: “Ai muốn ăn cơm em nấu chứ, phiền phức thật.”
Giọng điệu của Lương ảnh đế vẫn đầy nuông chiều như trước: “Được, vậy thì không làm nữa.”
??? Cậu còn dám không làm? Tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng “hừ” một tiếng, trực tiếp cúp máy.
Lương ảnh đế bị ngắt điện thoại còn mỉm cười vô cùng sáng lạn.
Quần chúng vây xem: Người ở đầu dây bên kia đúng thật là khó hầu hạ mà! Ảnh đế người ta tài giỏi có quyền có thế muốn nấu cơm cho anh ta vậy mà còn bị anh ta ghét bỏ nữa!
Ở một chỗ khác, tiếng gõ cửa vang lên, tổng giám đốc Thẩm giây trước được chồng dỗ đến mềm như một vũng nước ngay lập tiến vào trạng thái làm việc, lạnh lùng nói: “Vào đi.” Anh làm việc vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ giống y hệt một cái máy làm việc không biết mệt mỏi.
Trợ lý Tiểu Chu đến đưa tài liệu cho anh, sau khi đặt tài liệu xuống cũng không lập tức rời đi mà đứng đó do dự một lúc lâu, khẽ thở dài một tiếng, mạnh dạn nói lại lời chủ tịch dặn cậu ta nói: “Tổng giám đốc Thẩm, có phải anh nên làm sáng tỏ một chút không, việc tổng giám đốc hành hạ chồng sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh của công ty. Hôm nay, chủ tịch đã gọi đến hỏi anh có phải thật sự muốn đóng băng anh Lương hay không…”