Mục lục
Hệ Thống Show Ân Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lâu Thẩm Úc Tiều đã quen với những đánh giá lạ lùng của cha Lương về con trai, không thể hùa theo lại không dám phản bác, chỉ có thể nhếch miệng cười.


Giáo sư Lương lại liếc nhìn con trai nhà mình, nói với tổng giám đốc Thẩm “Con cũng nghỉ ngơi đi”, rồi xoay người bước ra khỏi phòng.


Thẩm Úc Tiều đi theo đến cửa, đợi bóng lưng của cha Lương khuất hẳn rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa mới xoay người đã bị một bóng đen nhào tới ôm lấy, bóng đen nóng lòng hôn môi anh, dường như muốn nuốt anh vào bụng vậy, mãnh liệt và dữ dội.


Tổng giám đốc Thẩm ngây ra, rồi cũng nhiệt tình đáp lại như mọi khi, nhưng mà lần này đối phương vô cùng mạnh bạo, trong quá trình trao đổi nước bọt anh dần thua cuộc, đối phương thấy vậy thì càng hưng phấn, để rồi mút môi của bảo bối nhà mình đến mức đau nhói ngứa ran.


“Lương Trung Tuyền.” Thẩm Úc Tiều ra sức đẩy con thú cưng to bự đang ôm mình: “Đau!”


Sau khi đối phương nghe vậy, bấy giờ mới chịu buông anh ra và đổi thành ôm chặt, như thể kẻ keo kiệt bủn xỉn nhất trên thế giới ôm chặt lấy cục vàng của mình.


Cái ôm thế này khiến người ta hơi khó thở, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn vô tận. Thẩm Úc Tiều dựa vào cổ cậu rồi vân vê môi của mình, cố nén ý cười nơi khóe miệng, khẽ đập vào vai Lương Trung Tuyền: “Giả bộ ngủ?”


“Chẳng phải anh biết em giả bộ ngủ từ lâu rồi à?” Lương Trung Tuyền dùng ánh mắt phác họa từng chút một gương mặt xinh đẹp của bảo bối nhà mình, sáp lại hôn một phát nữa: “Em cũng yêu anh, bảo bối, em… Anh có thể cảm nhận được không, không phải như anh nói, thật ra em mới phải cảm ơn anh vì đã giống như chú nhím con, nếu không phải anh giấu đi vẻ đáng yêu của anh trước thì vốn không có phần của em rồi, em chẳng làm gì cả… Luôn là anh, anh hiểu không, không có anh em vốn dĩ không được, là em chiếm lợi mới đúng, em chiếm được món hời cực lớn… Lời ba em nói mới đúng, không có anh, em…”


Thẩm Úc Tiều nghe những lời của cậu, càng nghe càng cười vui, mãi đến khi Lương Trung Tuyền bắt đầu tự ti nói, anh mới giơ tay lên bóp môi cậu: “Không có anh không được?”


Môi của ảnh đế Lương bị bảo bối nhà mình bóp thành mỏ vịt, “ư ư” hai tiếng, nhưng những lời muốn nói đều bày tỏ với người đối diện bằng ánh nhìn trìu mến và mê mẩn của cậu, tổng giám đốc Thẩm đắm chìm vào ánh mắt như thế, nhịp thở cũng càng ngày càng nặng nề, một bàn tay rảnh rang bắt đầu không an phận, càng ngày càng khơi lửa chồng nhà mình.


Lương Trung Tuyền nắm lấy bàn tay bóp môi mình, thành kính hôn lên, ngoài miệng thì khoe mẽ chiếm được món hời: “Chúng ta ở nhà ông nội… Có phải không tốt lắm không.”


Thẩm Úc Tiều phớt lờ sự giả tạo bất chợt của anh chồng nhà mình, giơ tay muốn đẩy người ngược lại, nhưng bị âm thanh điện tử thình lình ngăn lại:
Ký chủ! Anh đợi chút! Phần thưởng 50 chỉ số tình cảm anh còn chưa mở mà!


Lương Trung Tuyền cũng đã sẵn sàng thuận thế ôm người, thấy Thẩm Úc Tiều đột nhiên khựng lại thì ngẩn ngơ một chút, sau đó lập tức hiểu ra: “Là hệ thống à?”


Xin xin xin xin xin lỗi hu hu hu hu! Tôi biết xuất hiện vào thời điểm này là không đúng lúc nhưng hiện giờ mới không có khả năng bị người ngoài phát hiện, ai biết được hai người các anh mỗi lần ở riêng là sẽ bắt đầu hành sự chứ, a tôi oan uổng quá mà hu hu hu…


Ảnh đế Lương rốt cuộc cũng chiêm nghiệm được nỗi khổ của tổng giám đốc Thẩm mỗi ngày bị lải nhải, không nhịn được ghét bỏ bảo:Im miệng.


Hệ thống:Hai vị dành hai phút để nhận phần quà, sau đó có thể tiếp tục nhá! Phần quà này thật sự thật sự siêu cấp quan trọng, xin ký chủ nhất định đừng bỏ qua, tôi đi trước moah moah!


Tiếng nói vừa dứt, màn hình máy chiếu như hai lần trước lại xuất hiện, Thẩm Úc Tiều giơ tay nhấn mở, chỉ thấy một luồng sáng trắng chói mắt lóe lên, một cái hộp chuyển phát khổng lồ xuất hiện khơi khơi trong phòng ngủ, trên màn hình ánh sáng có một thông tin được hệ thống đánh giá là “rất có ích và rất quan trọng”.


Khen thưởng trung cấp: Phần thưởng to lớn bảo vệ cúc hoa x1 (Bao gồm: Gậy nhét (dạng dài) x1 hộp, gel bôi trơn x3 hộp, kem dưỡng ẩm nuôi dưỡng x2 bộ, ?)


Hướng dẫn sử dụng: Hoa cúc là đóa hoa mỏng manh nhất trên thế giới, có mùi thơm, màu sắc đẹp, nhụy hoa chặt, cánh hoa mềm. Là người hái cúc đạt chuẩn, cần tiến hành bảo dưỡng nó thường xuyên, giao lưu, thế mới có thể đạt được hiệu ứng tốt nhất khi nó nở hoa.


Sản phẩm này nằm trong bảng xếp hạng “Vật phẩm bảo dưỡng được yêu thích nhất của người hái hoa cúc” năm 2040, sử dụng công thức khoa học, để thêm vẻ rạng rỡ cho cuộc sống của người làm vườn!



Bầu không khí bối rối lan tràn trong phòng, chiếc hộp giấy chuyển phát lẳng lặng nằm giữa phòng, như thể đang chế giễu hai người khác trong phòng.


Hồi lâu, Lương Trung Tuyền rốt cuộc nhịn không được, “phụt” cười ra một tiếng, sau đó không thể dừng lại nổi nữa, cả căn phòng toàn là tiếng “ha ha ha” của cậu: “Bảo bối anh yên tâm, em sẽ là một người làm vườn tốt ha ha ha ha!”


Thẩm Úc Tiều dựa vào lý trí giả vờ nhiều năm của mình, kiềm chế muốn đập cái hộp chuyển phát ấy, nghiến răng nói trong ý thức:
Hệ thống, bây ra đây.


Không ai trả lời anh.


Tuy nhiên tổng giám đốc Thẩm không còn là kẻ đáng thương ngây thơ lúc vừa mới bị ràng buộc từ lâu rồi, anh nhíu mày, đe dọa bảo:
Ra đây, nếu không tôi lập tức vứt cái hộp này ra ngoài.


Đừng!Hệ thống quả nhiên xuất hiện:Ký chủ xin anh đừng, chiếc hộp lớn này anh thấy đơn giản vậy nhưng nó có ích lắm đó! Có phần quà lớn này, sau này chẳng những anh sẽ không đau, thậm chí nhanh…”


Thẩm Úc Tiều giận dữ cắt ngang nó:
Cậu im miệng.


Hệ thống bị dọa giật mình, bỗng chốc đổi giọng nói:Vui, vui vẻ gieo trồng trong ao…


Lúc này, Lương Trung Tuyền rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cười nói: “Không, lần này không phải gieo trồng, cho cậu một lời khen ngợi.” Chưa kịp dứt lời thì đã nhận được một cú thúc cùi chỏ yêu thương từ bảo bối nhà mình, sau hai tiếng rên la, cậu bỗng chốc đổi phe, đứng bên cạnh tổng giám đốc Thẩm ngẩng đầu nhìn sang đỉnh đầu của đối phương: “Đây là thứ có ích mà cậu nói? Mặc dù chúng tôi cần, trông có vẻ cũng rất tốt… Nhưng mà, quan trọng hơn là hãy nói cho chúng tôi biết sự hiểu lầm ấy là gì đi.”


Hệ thống không hiểu:
Nhưng lịch sử cũng đã thay đổi, hiểu lầm sẽ không xuất hiện nữa, dù hai người biết thì cũng có ý nghĩa gì đâu?


Lương Trung Tuyền:Nếu cậu thực sự cảm thấy nó vô nghĩa, tại sao trước đây lại viết những chuyện đó trong sách hướng dẫn?


Hệ thống nghẹn họng, đầu tiên là im lặng một hồi, sau đó bắt đầu chơi xấu:Công bố phần quà gì là chỉ định của khách hàng, hai vị không vừa lòng thì có thể phản hồi với khách hàng, hệ thống tôi chỉ là môi giới, không gánh vụ này đâu.


Lương Trung Tuyền theo riết không bỏ:Vậy, vậy còn dấu chấm hỏi đó thì sao? Là cái gì?


Hệ thống cũng không hiểu lắm, không chắc chắn nói: Hình như là quà tặng gì đó, có lẽ là thêm thứ thuốc gì khác mạnh hơn trong quà của hai vị, hay là đóng gói theo nhu cầu của hai người? Tôi cũng không hiểu…


Thẩm Úc Tiều bất đắc dĩ đỡ trán, trước đây hai người suy đoán vị “khách hàng” ấy là Lương Trung Tuyền, nhưng sau khi trải qua một vài nhiệm vụ, anh càng nghiêng về những nhiệm vụ ấy đến từ bản thân của tương lai, dù sao Lương Trung Tuyền không thể nào biết anh thích bóng rổ, cũng sẽ không khẩn thiết yêu cầu anh tham gia chương trình livestream thực tế, nhìn phần quà tràn đầy dụng ý xấu này, anh ngược lại bắt đầu nghi ngờ suy đoán của mình, nếu như là mình, nhất định biết mình muốn cái gì, phần quà này đâu ra…


Nghĩ đến đây anh bất chợt ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy câu “nhận được phản hồi tốt nhất”… Nghĩ như vậy, cũng không phải là hoàn toàn không thể…


Trong lúc tổng giám đốc Thẩm đang bình tĩnh ngẫm nghĩ, người làm vườn ảnh đế Lương lòng nóng như lửa đốt phừng phừng, nhanh chóng mở cái hộp chuyển phát ấy ra.


Quả thật như những gì hệ thống nói, gói hàng chứa “đồ tốt” đều là ngụy trang, nhìn không kỹ còn tưởng những chai đó là đồ trang điểm cho mặt, mà cái hộp gậy nhét, trên gói hàng thế mà ghi “thuốc an thần bổ não”.


Đêm đen tối mờ cộng thêm thiên thời địa lợi nhân hòa, ảnh đế Lương nhanh chóng vứt thuốc an thần bổ não và đồ trang điểm đi, chọn gel bôi trơn trông có vẻ như tuýt kem đánh răng cỡ lớn. Như thể chú sói xám đi săn, từng bước tiếp cận bé mèo kẻ đang ngẫm nghĩ bên cạnh.


Sự thực chứng minh, tổng giám đốc Thẩm không phải bé mèo, mà cũng là báo săn, hai con thú hoang đại chiến nhiều hiệp, cuối cùng đưa ánh nhìn hài lòng sang “tuýt kem đánh răng cỡ lớn”, đồ của năm 2040 dùng tốt thật!


Bởi vì cả hai vẫn đang ở nhà ông nội Lương, mặc dù mệt cả đêm nhưng vẫn không thể quá tùy ý, Thẩm Úc Tiều thoáng cảm thấy đã đến lúc phải thức dậy nên ngọ ngoạy ngồi dậy.


Mặc dù trong phòng có máy sưởi, nhưng không khí bên ngoài vẫn lạnh hơn trong chăn, tổng giám đốc Thẩm ngủ đến mơ màng, cũng tạm thời quên gánh nặng tổng tài bá đạo của mình, dịu giọng gọi một tiếng “ông xã”, nhưng không có ai trả lời, anh giơ tay sờ bên cạnh rồi lại đột nhiên bị bừng tỉnh, phát hiện giường vẫn lạnh, sắc mặt lập tức xụ xuống, đây là lần đầu tiên Lương Trung Tuyền rời sớm khi không có công việc.


Rất phiền.


Sự bực bội vô cớ khiến anh cau mày, không nhịn được vén chăn lên đi ra ngoài từ trong phòng, nhưng khi đi qua gương lại sững sờ, trong gương thế mà không phải mình, mà là Lương Trung Tuyền!


Anh thăm dò đưa tay lên sờ mặt mình, trong gương, “Lương Trung Tuyền” cũng chạm vào mặt mình.


Lúc này, cửa được mở ra, người xuất hiện ngay cửa là người mang khuôn mặt của mình, trái tim của “mình” bất chợt vừa xót vừa nhũn đi, toát ra sự yêu thương dạt dào, cảnh tượng xung quanh cũng đổi từ nhà ông nội Lương thành chung cư của bọn họ từ khi nào, đồng hồ điện tử trên tường cho thấy lúc này thế mà lại là bốn năm trước, giai đoạn “xung đột” sau khi mình và Lương Trung Tuyền kết hôn không lâu.


Lúc bọn họ kết hôn không có tổ chức hôn lễ, mà chọn cách du lịch cùng nhau, Thẩm Úc Tiều rõ ràng còn nhớ, suốt một tháng sau khi du lịch về, mình luôn bận bịu công việc, hai người trên cơ bản không trao đổi gì cả, cuối cùng còn khiến Lương Trung Tuyền giận.


Nhưng mà may mà cơn giận của ảnh đế Lương qua đi rất nhanh, sau khi mình nghỉ phép đã lập tức khôi phục lại trạng thái nhiệt tình thường ngày.


“Thẩm Úc Tiều” đứng tại cửa thấy anh không động đậy, thế là nhíu mày lạnh lùng nói: “Nếu em không muốn dậy thì cứ nằm lại đi, đừng lãng phí thời gian.”


Tổng giám đốc Thẩm được ông xã nhà mình cưng chiều đến vô cùng mỏng manh làm sao có thể chịu đựng sự đối xử như thế, dù cho đối diện là chính anh, anh cau mày muốn bật lại, tuy nhiên đối phương không cho anh cơ hội, sau khi nói xong thì trực tiếp quay đầu đi, chỉ ngừng ở huyền quan một chốc.


Lúc này Thẩm Úc Tiều cảm nhận được chút hy vọng từ cơ thể, anh biết, mấy hôm trước “Lương Trung Tuyền” đã chuẩn bị một sinh nhật bất ngờ cho “Thẩm Úc Tiều”, vào ngày mai, hai người sẽ cùng xem phim, dạo phố, cuối cùng ngồi đu quay lên điểm cao nhất của thành phố vào lúc mười hai giờ đêm, và rồi xem pháo hoa rạng rỡ nhất mà cậu đã chuẩn bị.


Bình thường lại tầm thường, nhưng những sự chuẩn bị này đã tốn không ít thời gian và sức lực của “Lương Trung Tuyền”.


Vì vậy tổng giám đốc Thẩm nhìn thấy cơ thể của mình đi về phía “Thẩm Úc Tiều”, nói một cách đầy mong mỏi: “Anh cũng đã bận nửa tháng trời, ngày mai nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta đi hẹn…”


“Anh không có thời gian.” Người đối diện lạnh nhạt mang giày, quay lại nhìn anh, hơi hất cằm, tựa như đang đợi điều gì, nhưng “Lương Trung Tuyền” lúc này chỉ nhớ đến hoạt động của ngày mai nên chẳng hề để ý, còn muốn tiếp tục thử nhưng bị đối phương bực mình đẩy ra: “Đừng ôm, nhăn đồ của anh.”


Thẩm Úc Tiều sắp tức điên lên vì thái độ của người trước mặt, nhưng trong lòng “Lương Trung Tuyền” lúc này lại đầy vẻ buồn cười và bất đắc dĩ, cậu nắm tay “Thẩm Úc Tiều”, nhẹ nhàng nói: “Coi như ở bên em, được không, mai chúng ta ra ngoài hẹn hò…”


“Lương Trung Tuyền, anh không phải phụ nữ.” Người đối diện thoát khỏi anh, trong mắt đầy sự ghét bỏ: “Anh có sự nghiệp, không có thời gian chơi với em đâu.”


Nói rồi, xoay người mở cửa.


Tổng giám đốc Thẩm bị đóng đinh trong cơ thể “Lương Trung Tuyền” rốt cuộc cũng nhịn không nổi, vùng ra khỏi gông cùm xiềng xích, giơ tay đấm sang, nhưng bất chợt cảm thấy mất trọng lượng, đột ngột bừng tỉnh.


Lương Trung Tuyền đang ngủ say bên cạnh không hề hấn gì trước hành động hung dữ của anh, cũng bị dọa một trận, bật dậy từ trạng thái nằm: “Bảo bối, bảo bối?”


Cậu lo lắng quay đầu lại, đã nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm đang khoanh tay ngồi trên giường, vẻ mặt đầy tức giận, nhưng cậu không có tâm tình nghĩ xem tại sao lại như thế, chỉ vội vàng nhào tới ôm lấy bảo bối nhà mình, như thể đánh mất rồi có lại, nghĩ mà sợ vùi mặt vào bả vai của tổng giám đốc Thẩm, nghẹn ngào nửa thật nửa giả trút hết nói: “Hu hu bảo bối ơi em mơ thấy ác mộng, trước khi kết hôn Lương Trung Tuyền không phải người mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK