Căn phòng này và nhà xác ở bệnh viện có phần tương tự, bởi vì tâm lý tôi sinh ra sợ hãi đối với những căn phòng như này, nên không dám đi vào. Do dự trong chốc lát, tôi vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bèn thò đầu vào nhìn xung quanh.
Bên trong căn phòng không có một bóng người, trông có vẻ đây là một cái nhà kho, trên đất chất đầy phế liệu. Tôi đánh bạo bước vào, liền phát hiện những thứ phế liệu kia đều làm bằng kim loại, hiện ra tia sáng khác nhau. Tất cả đều là những mảnh kim loại mỏng, còn có đinh ốc hình vòng xoắn, hẳn là được dỡ xuống từ một chiếc xe máy.
Tôi lục lọi bên trong một hồi, tìm ra được một vật màu vàng, dùng móng tay búng một cái, nghe âm thanh phát ra tôi có thể xác định đây là đồng chứ không phải vàng. Đương nhiên sẽ không có chuyện tự nhiên nhặt được vàng, mà tôi cũng không nghĩ mình nhặt được vàng, dù sao đồng cũng rất đáng tiền, vì thế tôi liền mừng rỡ đem vật đó về nhà, giao cho chú và thím, cảm giác như mình vừa lập được công lớn vậy.
Chú cầm miếng đồng đi bán phế liệu, không ngờ đổi được hai đồng, hai đồng lúc bấy giờ tương đương với hai trăm sau này. Chú vô cùng vui vẻ, liên tục khen tôi, nhưng không cho tôi một đồng nào.
Ngày hôm sau, tôi giả vờ như không có việc gì lại tới căn phòng ở nhà máy lần nữa, không ngờ cửa đã bị khóa. Lúc này tôi mới ý thức được những thứ kia không phải là đồ bỏ, mà có thể tái chế lại. Tôi thè lưỡi một cái rồi trở ra, nhưng đột nhiên nghe thấy bên trong cánh cửa có tiếng nói chuyện, tôi đến gần nghe ngóng, dường như bọn họ đang thảo luận về việc chỉnh sửa bản vẽ gì đó, tôi nghe mà không hiểu mô tê gì.
Tôi thầm nghĩ trong đầu, liền cảm thấy có lòng tin: Tôi muốn đọc thật nhiều sách, tương lai sẽ trở thành kỹ sư, sau đó có thể thiết kế bản vẽ. Thật ra tôi có quyết định như vậy là vì một nguyên nhân lớn: Có thể tái chế những thứ phế liệu này.
Tôi còn nhớ rõ những vật kim loại đó có thể bán được rất nhiều tiền.
Trong nháy mắt đã đến năm 1968, tuổi thơ của tôi dần trôi đi mất rồi.
Năm này, tôi được mười tuổi, đã trở thành học sinh năm nhất của trường cấp hai, còn Lý Ngôn Tiếu thì vào trường cấp ba.
Lúc ấy, tốt nhất là có thể trực tiếp thi vào trung chuyên học kỹ thuật, mọi người đều mong muốn thi đậu trung chuyên, bởi vì trung chuyên so với cấp ba thì tốt hơn nhiều. Nhưng Lý Ngôn Tiếu không muốn học kỹ thuật, anh thích toán và vật lý, thích nghiên cứu học thuật nên tiếp tục học cấp ba.
Trường cấp ba ở Lý Gia Trang không tốt lắm, vì thế anh đến học ở trường cấp ba trong huyện. Trường học trong huyện không phải quá xa nhà, nhưng tóm lại không thể cứ chạy tới chạy lui mãi được nên anh quyết định ở nội trú, một tuần mới về nhà một lần.
Lịch học của anh càng lúc càng dày, vì thế mà thời gian chúng tôi ở chung càng ngày càng ít, chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần. Tôi vừa nhớ nhà, lại vừa nhớ Lý Ngôn Tiếu, cảm thấy trong lòng như có hàng trăm móng vuốt đang cào.
Lý Ngôn Tiếu rất thích ngủ, nhưng anh cũng rất chịu khó, mỗi tuần vào ngày trở lại trường, trời còn chưa sáng hẳn đã rời giường, sau đó đạp xe đưa tôi đến trường cấp hai.
Vương Câu Đắc Nhi cũng học đến lớp bốn, trải qua bốn năm bị chính trị tẩy não, giờ đây cậu ta đã trở thành một đứa “nhiệt huyết sôi trào.” Mỗi ngày cứ tan học là cậu ta theo đám hồng tiểu binh đi phá phách cướp bóc khắp nơi, tôi nhìn thấy mà kinh hồn bạc vía.
Pháp chế đã bị sụp đổ nghiêm trọng, hiện tại đám hồng tiểu binh tàn sát bừa bãi khắp nơi, thích cướp của ai thì cướp của người đó, thích lật đổ ai thì lật đổ người đó, ai xui xẻo để bọn chúng không vừa mắt tất sẽ có kết cục thê thảm. Muốn phê phán một người, hoặc nhốt vào nhà lao, thậm chí là xử bắn đều dễ như trở bàn tay. Mỗi người đều là pháp luật, tòa án, viện kiểm soát chỉ là thùng rỗng kêu to.
Tôi đột nhiên nhớ đến nhà của tôi và Lý Ngôn Tiếu. Thật ra hồng tiểu binh không phải rất hung hăng, tôi cũng là hồng tiểu binh, nhưng nói thật, tôi chẳng muốn làm chút nào.
Ngoại trừ tôi và Lý Ngôn Tiếu, những bạn học khác không một ai là không muốn làm hồng tiểu binh cả, cho dù có là “cẩu tể tử” như chúng tôi đi nữa, bởi vì xuất thân đặc biệt của mình nên rất sợ biểu hiện không tốt sẽ bị xem thường.
Mỗi lần hát hồng ca, trước mắt tôi đều là bộ dáng tươi cười của Lý Ngôn Tiếu. Nụ cười của anh làm tôi không dám hát cùng bọn họ. Tôi luôn cảm thấy bây giờ nếu cứ thuận theo thủy triều, thì đó chính là một loại nhục nhã. Một bên là làn sóng quần chúng, một bên là Lý Ngôn Tiếu. Tôi không biết ai đúng ai sai, nhưng tôi không dám nói Lý Ngôn Tiếu sai.
Mỗi cuối tuần Lý Ngôn Tiếu về nhà, nhất định phải mặc hí phục hát hí khúc, tôi ở một bên thích thú xem anh diễn. Quá tuyệt, một sân khấu một diễn viên, còn tôi chính là khách quý. Tôi hỏi anh vì sao lại chấp nhất chuyện này như thế, anh nói: “Em quên rồi sao? Đây chính là anh, nếu như không có hí, anh cũng không còn là anh.”
Năm 1969.
Bây giờ nhớ lại, nếu nói năm 1976 là đỉnh điểm của cơn ác mộng, thì năm 1969 là một màn diễn tập nho nhỏ, một hồi ác mộng không tính là đặc biệt cao trào.
Lý Ngôn Tiếu học cấp ba, còn tôi vào cấp hai.
Ở trường cấp ba của anh không phải rất thuận lợi. Anh là một người tài năng lộ rõ, lại vô cùng chú ý đến vẻ ngoài sạch sẽ. Chỉ cần không phải kẻ đần, ai cũng có thể nhìn ra anh đang phản thủy triều. Hơn nữa anh còn hát hí khúc, mà lại không phải bản mẫu hí, nên có rất nhiều người muốn tố cáo anh. Tôi muốn khuyên nhủ anh, nhưng không biết phải nói thế nào.
Có lúc tôi nhìn thấy anh ngẩn người, nghĩ thầm sẽ không còn học thêm được mấy năm nữa. Đất nước chú trọng bồi dưỡng con nhà bần nông, là một “cẩu tể tử”, không bị phê phán là đã tốt lắm rồi, còn muốn đến trường ư? Đâu có chuyện tốt như thế.
Tôi liền hỏi anh: “Sau này anh muốn làm gì?”
“Anh muốn học y.”
“Trước kia không phải anh nói muốn là thầy giáo sao?”
Anh nhẹ lắc đầu: “Trước kia thật sự có lúc anh muốn làm thầy giáo để uốn nắn quan điểm của bọn trẻ, nhưng bây giờ xem ra, hẳn là không thể thực hiện rồi.”
“Vậy anh học y ở đâu?”
“Học từ ông nội anh, ông am hiểu nhất là ngoại khoa và chỉnh hình.”
“Khi nào thì học?”
“Để xem đã, không biết trường cấp ba có thể học đến đâu, tốt nhất là sau khi học xong cấp ba.”
Không ngờ thế sự khó lường, ông nội Lý Ngôn Tiếu tuổi tác đã cao, vào một đêm tĩnh mịch bỗng nhiên trúng gió. Lúc tôi đến thăm ông, ông đã không thể tự đi được, chỉ còn nửa người trên là có thể hoạt động, “Ngu Cơ” đang ở một bên chăm sóc ông. Tay ông không ngừng đấm chân mình, miệng cũng không ngừng than thở.
Lý Ngôn Tiếu đã quyết định rồi, thấy vậy thì lập tức làm thủ tục nghỉ học, ở nhà vừa chăm sóc ông nội vừa học y. Trong lòng tôi vừa xót vừa vui, xót vì sau này Lý Ngôn Tiếu không thể tiếp tục đi học, vui là lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy anh.
Bởi thế, mỗi ngày anh đều đạp xe đưa tôi đến trường, tan học lại tới đón tôi. Nhìn thấy tôi được đi học, anh không có một chút ghen ghét nào, suốt ngày mang theo dáng vẻ tươi cười vẫy tay với tôi. Tôi nhìn thấy anh, trong lòng liền có nhiều hơn một trận chua xót.
Có một ngày tôi được tan học sớm, bầu trời mưa phùn lất phất, tôi đến nhà Lý Ngôn Tiếu chơi, nhìn thấy ông nội anh đang dạy học, liên tục chỉ tay lên một tấm bản đồ tuần hoàn máu ở người. Ông nội anh rất cố gắng, dù thế nào ông cũng phải sống tiếp.
Lý Ngôn Tiếu muốn làm bác sĩ, tôi cũng rất vui mừng, vì như thế thì khi tôi bị bệnh anh có thể giúp tôi chữa trị. Sau sự cố sợ vỡ mật ở bệnh viện lần trước, bây giờ tôi rất quý trọng tính mạng của mình. Tôi đột nhiên phát hiện con người là động vật rất yếu ớt, tùy tiện chọc đại một chỗ cũng có thể giết chết một người, muốn sống cả đời quả thật rất không dễ dàng.
Tôi cảm thấy hứng thú, liền ngồi bên cạnh nghe trong chốc lát, đột nhiên dưới lầu truyền đến âm thanh ồn ào. Cả ba người chúng tôi đều dừng lại, Lý Ngôn Tiếu nói với ông nội: “Ông cứ ở đây đi, để con xuống xem thử có chuyện gì.”
Ông nội anh gật đầu, tôi cũng đi theo anh xuống lầu. Âm thanh càng lúc càng lớn, còn có tiếng “rầm rầm” vang lên, sau khi chúng tôi đến phòng khách, âm thanh đó làm chân tôi mềm nhũn.
Có chuyện gì xảy ra? “Rầm rầm” là tiếng gì? Có người đập cửa? Có phải là người của Lý gia không? “Ngu Cơ” cũng từ trên lầu chạy xuống, vẻ mặt hoảng hốt nhìn xung quanh.
Chúng tôi chạy ra sân, liền thấy cánh cửa đóng chặt chấn động từng đợt, rõ ràng có người đang phá cửa. Lý Ngôn Tiếu quát to một tiếng: “Làm cái gì đấy?”
Bên ngoài có người hô lớn: “Chúng tôi là hồng tiểu binh do Mao chủ tịch vĩ đại lãnh đạo! Mở cửa nhanh lên!” Tiếng nói ngoài kia đều là của một đám nhóc choai choai. Dứt lời, âm thanh đập cửa càng lúc càng lớn. Tôi sợ xám mặt, “Ngu Cơ” kinh ngạc nói không ra lời, nhanh chóng chạy lên lầu trấn an cha chồng.
Tôi hoảng hốt hỏi Lý Ngôn Tiếu: “Đây là chuyện gì vậy?”
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, im lặng nhìn cánh cửa đỏ thẫm, giống như muốn nhìn xuyên qua lớp cửa vậy, ánh mắt lạnh đến dọa người. Anh dùng giọng nói lạnh lùng nói: “Xét nhà.”
Lý Ngôn Tiếu rất tỉnh táo, chạy vào nhà đẩy ra một cái bàn rất lớn. Tôi nhìn nhìn, là gỗ táo, rất tốt, với sức của một mình anh thì không di chuyển được bao nhiêu, thấy thế tôi liền nhanh chân chạy lại giúp, cùng nhau đẩy cái bàn thẳng đến cửa lớn. Chúng tôi còn chưa kịp đem cái bàn chặn cửa thì cánh cửa đã bị đẩy ra, cái bàn thoáng cái lật nhào, tôi cũng bị ngã ra sau nhưng nhanh chóng đứng lên.
Đám hồng tiểu binh tràn vào như thủy triều, Lý Ngôn Tiếu chặn bọn trẻ điên cuồng này lại, thoáng cái đã quật ngã đứa thứ nhất, tôi nhìn qua, là một đứa con gái tết bím hai bên, nó nặng nề đập đầu xuống đất một cái, lập tức khóc lớn lên. Ánh mắt Lý Ngôn Tiếu lúc này lạnh băng, tôi nghĩ anh là một “cẩu tể tử”, lửa giận vì bị kỳ thị tích tụ nhiều năm bây giờ đã bộc phát ra rồi.
Ước chừng có xx đứa nhóc, một đứa đứng gần đó lập tức xông lên, Lý Ngôn Tiếu túm lấy nó đạp một cái, coi như rác rưởi mà ném ra khỏi cửa. Tôi không tàn nhẫn bất kể hậu quả như anh, chỉ dám tiến lên ngăn tụi nó lại, nhưng căn bản không thể ngăn được, tôi cùng một thằng nhóc cứ dùng dằng mãi một chỗ.
Có một vài đứa đã xông vào trong nhà, Lý Ngôn Tiếu liền nhanh chóng chạy vào, sợ bọn nó sẽ phá hủy đồ đạc bên trong. Tôi nghe thấy tiếng anh bước vội lên lầu, sau đó là âm thanh khóa cửa “rắc…rắc…” thì lập tức hiểu ra:
Anh muốn khóa cửa phòng đặt đàn dương cầm.
“Ngu Cơ” lúc này cũng xuống lầu, đối mặt với tai họa lần này, cô giữ chặt hai đứa nhóc, không ngừng nói: “Bọn nhỏ, về nhà đi, tin tưởng chúng ta, chúng ta không phải…” Giọng nói của cô như đang nức nở, tôi thấy cô thật sự sắp khóc rồi. Những đứa nhóc kia không thèm nể tình, liên tục đấm đá vào người cô.
Đột nhiên tôi thấy có một bóng người rất quen thuộc từ trong sân tiến vào, tôi tập trung nhìn, không ngờ lại là Vương Câu Đắc Nhi! Cậu ta đi cùng đám hồng tiểu binh! Một nỗi khiếp sợ mạnh mẽ ập đến, tôi quả thật không thể tin vào mắt mình!
Tôi không thèm dùng dằng với đứa nhóc nãy giờ nữa, mà nhanh chóng chạy đến trước mặt Vương Câu Đắc Nhi. Trong cơn giận dữ, tôi một phát kéo cổ áo chất vấn cậu ta: “Cậu đang làm gì vậy! Người Lý gia đối đãi với cậu không tệ, bây giờ cậu cũng muốn đến xem náo nhiệt sao?”
Cậu ta đuối lý, hoảng sợ nhìn tôi nói: “Là Nữu Nhi bảo tớ…”
Tôi nhìn ra đằng sau cậu ta, thì ra đứa bé đầu tiên bị Lý Ngôn Tiếu quật ngã lại là Nữu Nhi, vừa rồi tôi không nhận ra! Là cậu ấy đưa người đến xét nhà! Đoán chừng lúc nãy Lý Ngôn Tiếu cũng không nhìn kỹ, tóm được liền đánh.
Trên mặt Nữu Nhi toàn là đất, ngồi dưới đất khóc lớn, tôi nhìn cậu ấy chật vậy như vậy thì trong lòng bỗng thấy vô cùng hả hê. Vương Câu Đắc Nhi còn giải thích: “Nhà bọn họ là gián điệp! Đối xử tốt với chúng ta là vì tình báo! Bọn họ bị người Mỹ…”
Tôi không nghe nổi nữa, lửa giận thật sự đã đốt cháy đầu tôi rồi, tôi buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo cậu ta, quát to một tiếng: “Cậu điên rồi!” Sau đó dùng hết sức lực đánh vào mặt cậu một cái khiến cậu ta ngã về phía sau, Vương Câu Đắc Nhi ngẩng mặt lên thì toàn là máu mũi, mắng một tiếng liền nhào về phía tôi.
Một tình bạn tốt cứ như vậy mà kết thúc rồi, tôi thầm nghĩ như thế.
Tôi cũng không yếu thế chút nào, lúc này tròng mắt tôi đã đỏ lên. Dù sao tôi cũng cao hơn cậu ta một cái đầu, hơn nữa còn cảm thấy mình có lý, thế là lập tức đánh nhau với cậu ta. Tôi học theo Lý Ngôn Tiếu, đạp vào bụng cậu ta một cái khiến cậu gục xuống, ôm bụng nằm trên đất rên ô ô.
Tôi lôi mấy đứa nhóc còn lại trong sân ra ngoài, ném hết xuống đất, sau đó đóng cánh cửa màu đỏ lại. Tôi đếm, đại khái mấy đứa chạy được vào nhà cũng chỉ có ba đứa.
Lúc này tôi đã mệt đến choáng váng, nhưng vẫn không ngừng lại mà xông vào nhà.
Trong phòng là một mảnh bừa bộn, bàn trà thủy tinh bể nát, mấy cái ghế chổng ngược trên đất, mà thứ làm tôi đau lòng nhất chính là bức tranh quý được treo trên tường đã bị xé mất rồi. Trong phòng khách còn có hai đứa nhóc đang cãi nhau với Lý Ngôn Tiếu, đoán chừng có một đứa đã chạy được lên lầu.
Một đứa răng hô xông lên mắng nhiếc: “Đây là cái gì! Rõ ràng tụi bây là gián điệp! Hán gian!”
Tôi nhìn qua, thì ra thằng nhóc đó chỉ vào một hộp trang điểm, đó là đồ hóa trang của “Ngu Cơ”.
Tôi đi tới ôm lấy hộp trang điểm, nói với nó: “Đây là đồ hóa trang đấy, bọn họ không phải là gián điệp, cả nhà họ đều giống như tụi mày! Tụi mày lầm rồi, về nhà nhanh đi!”
“Cái này rõ ràng là máy điện báo! Căn nhà của tụi bay lớn như thế, nhất định còn có căn cứ bí mật, tụi bay là Hán gian!”
Tôi cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, một lời cũng không nói được, chỉ không ngừng lặp lại một câu: “Mày có chứng cứ không?”
“Tao không có chứng cứ, nhưng chúng tao biết rõ!”
“Đúng!” Một đứa khác cũng hùa theo, “Không có thứ gì có thể giấu được hồng tiểu binh do Mao Chủ tịch vĩ đại lãnh đạo!”
Lời tôi nói một câu thằng nhóc kia cũng không nghe lọt, Lý Ngôn Tiếu không thèm nhiều lời với nó, bắt lấy cổ tay nó dùng lực một chút, ngón cái và ngón áp út ấn xuống một cái, thằng nhóc kia liền kêu thảm, cả cánh tay lập tức mềm nhũn. Lý Ngôn Tiếu quăng nó xuống đất, đứa còn lại lập tức bỏ chạy.
Tôi nghĩ thầm, chắc chắn nơi đó có huyệt vị, bấm nhẹ một cái cũng có thể tạo nên hiệu quả bất ngờ. Quả nhiên Lý Ngôn Tiếu khi học y mới biết được cái này, không cần bẻ khớp, không cần thương gân động cốt, lại có hiệu quả nhanh chóng, chiêu này so với thằng béo lúc trước bẻ tay tôi thì lợi hại hơn rất nhiều.
Một đứa nhóc còn lại thấy thế thì há to mồm, đoán chừng nó nghĩ Lý Ngôn Tiếu có thần lực, liền ngã nhào chạy ra cửa.
Tôi thở phì phò, nhìn trong phòng khách lúc này là một đống bừa bộn, liền hỏi Lý Ngôn Tiếu: “Trên lầu còn ai không?”
Anh lắc đầu.
Xem ra tôi tính sai rồi. Lúc này chúng tôi không ai bị thương, chỉ bị trầy da và va đập vài chỗ, dù sao cũng là chúng tôi đấu với một đám nhóc con.
“Ngu Cơ” từ trong sân chạy vào, vừa nhìn thấy trong phòng chỉ còn hai chúng tôi, liền yên lặng rơi lệ, trông cô hết sức tiều tụy. Cô lên lầu phát điện báo cho chị gái và anh rể, xin giúp đỡ từ bọn họ, nghe nói hai người đó rất khôn khéo, làm việc ở cơ quan, thay thế mấy người cán bộ kỳ cựu, có thể giúp được mọi người.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, lòng tôi trầm xuống: “Chúng ta dọn dẹp một chút đi.”
Lý Ngôn Tiếu khoát tay: “Không cần dọn sớm, anh muốn ra sân sau.”
Nói xong anh liền bước đi, tôi cũng chạy theo. Ở một góc sân sau chất đầy những hòn đá, bị nước mưa tuôn xuống xối rửa.
Chúng tôi ngồi bên mái hiên ngắm mưa, xung quanh trừ tiếng mưa thì chỉ còn tĩnh lặng. Từng hạt mưa nhẹ rơi lên mái hiên, sau đó tiếng nước rào rào đổ xuống, đem đến cảm giác vô cùng tịch mịch.
Tôi nói: “Vương Canh Vân và Nữu Nhi cũng tới.”
Anh không nói gì, cũng không tỏ ra bất ngờ, ngửa mặt nhìn nước chảy xuống từ mái hiên, qua rất lâu mới lên tiếng: “Vậy em xử lý thế nào?”
“Em đuổi cậu ta ra ngoài rồi…”
“Không phải, anh nói là về sau định thế nào ấy?”
“Em…” Lúc này tôi mới nghĩ tới, Lý Ngôn Tiếu nói rất đúng, dù sao tôi và Vương Câu Đắc Nhi cũng ở chung một nhà, hôm nay náo loạn thành như vầy, sau này chúng tôi đừng mong làm bạn bè nữa.
Tôi cười khổ nói: “Trải qua thế nào cũng được, nhưng chuyện này không phải lỗi của em.”
“Cũng không phải lỗi của bọn nó.” Anh nói: “Là Trung Quốc sai.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Lý Ngôn Tiếu thở dài một tiếng: “Chúng ta sinh ra sai thời đại rồi…”
Chúng tôi đều không nói, bốn phía xung quanh lại lâm vào tĩnh lặng. Qua một lúc lâu, Lý Ngôn Tiếu lại nói: “Em thích tên của mình không? Hay là anh đổi tên cho em nhé?”
Tôi gật đầu, tôi không thích cái tên “Lâm Mộ Đông” này một chút nào, còn không hay bằng cái tên thứ nhất “Lâm Khánh Hoa” của tôi.
Lý Ngôn Tiếu nhắm mắt lại, dường như đang lắng nghe âm thanh của mưa, lại giống như đang suy nghĩ. Anh nói: “Hôm nay tiếng mưa rất đẹp, hay là, anh gọi em là —— Lâm Vũ Thanh?”
“Được.” Tôi đồng ý, cái tên này so với Lâm Mộ Đông thì êm tai hơn nhiều. Hiện tại Trung Quốc đã loạn thành cái dạng này, tôi không muốn quá ngưỡng mộ Chủ tịch nữa.
Lý Ngôn Tiếu nhắc nhở tôi: “Có thể không yêu chính phủ, nhưng tuyệt đối không thể không yêu nước. Bởi vì em là người Trung Quốc, cho dù thế nào cũng không có quyền không nhận, chối bỏ tổ quốc của mình.”
“Ừm.”
“Bây giờ còn sửa kịp, bởi vì chúng ta còn chưa có chứng minh nhân dân, đợi đến khi hồ sơ chất thành một đống lớn sẽ không sửa được nữa.”
Lâm Vũ Thanh, tên thật đẹp.
Cứ như thế, cái tên thứ ba của tôi đã ra đời trong một ngày rối loạn bất an.
Chương sau →