Tôi không rét mà run, rùng mình một cái. Lý Ngôn Tiếu lặng lẽ nắm chặt tay tôi, giống như đang bảo tôi đừng lo lắng. Anh gọi một tiếng “Mẹ” rồi tiến về phía trước, tôi cũng theo sau anh. “Ngu Cơ” trừng tôi, sau đó nghiêm khắc nhìn chằm chằm Lý Ngôn Tiếu.
Có điều cô cũng coi như con nhà giáo dưỡng, lúc chúng tôi đến gần, cô chỉ nhẹ giọng nói với Lý Ngôn Tiếu một câu: “Về nhà.”
“Không.” Lý Ngôn Tiếu nói.
“Sao?” Cô kinh ngạc, nhíu mày.
“A… Không phải ý đó.” Lý Ngôn Tiếu biết mình lỡ lời, liền giải thích, “Con sẽ về với mẹ, nhưng mà, con muốn nói, con và Vũ Thanh không thể xa nhau lần nữa.”
Anh nói xong thì nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. “Ngu Cơ” nhìn hai chúng tôi, sau đó lại nhìn chằm chằm Lý Ngôn Tiếu, giống như muốn nhìn thấu anh.
“Mẹ, con biết rõ mọi người rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng con thích Vũ Thanh. Đối với tụi con, chuyện này không phải vấn đề nam hay nữ, con cũng không nói đùa, con chỉ thích một mình em ấy. Trong khoảng thời gian này chúng con phải che che giấu giấu, mỗi ngày trôi qua đều rất khổ sở. Nếu như mọi người cứ muốn giấu con đi, chúng con cũng chỉ còn cách chơi trốn tìm với mọi người.”
“Ngu Cơ” hít một hơi sâu, vuốt ngực, tôi có thể nhìn ra được, cô đang cố gắng khống chế chính mình. Cô hỏi tôi: “Dì hiểu rõ Ngôn Tiếu vì dì nuôi nó từ nhỏ, việc gì cũng chiều theo nó nên mới thành cái tính cứng đầu, không để người khác quản mình. Nhưng Vũ Thanh thì thế nào? Sau này con không muốn sống cuộc sống tốt đẹp sao?”
Tôi rất ngạc nhiên vì cô nói đến vấn đề này, liền thành thật trả lời: “Muốn ạ.”
“Vậy tại sao con cứ bám lấy Ngôn Tiếu nhà dì?” Giọng nói của cô đã gần như không thể khống chế nổi, tôi cố gắng dằn lòng, không được nổi giận, không được nổi giận, ở đây còn có người…
“Mẹ!” Lý Ngôn Tiếu đứng bên cạnh quát lớn một tiếng, “Không phải em ấy bám lấy con, mà do chúng con tự nguyện.”
“Được lắm.” Cô hít sâu một hơi, “Cứ cho là vậy đi, nhưng vì sao Vũ Thanh lại bằng lòng sống chung với Ngôn Tiếu?”
“Bởi vì con thích anh ấy.” Tôi lớn mật trả lời lại, “Dì hỏi con có muốn cuộc sống tốt đẹp hay không, con muốn nói với dì là rất muốn, nhưng chỉ khi được sống chung với Ngôn Tiếu mới có thể có cuộc sống tốt đẹp, nếu chúng con phải xa nhau, chắc chắn cả hai đều rất đau khổ.”
Lý Ngôn Tiếu nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay của anh cũng đã mướt mồ hôi.
“Ngu Cơ” vung vẫy mái tóc ngắn, tôi cảm thấy khuôn mặt cô rất tiều tụy. Cô muốn Lý Ngôn Tiếu có thể lấy vợ sinh con, cũng là vì muốn tốt cho anh, tôi cảm thấy đau lòng cho cô. Cô cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của chúng tôi, lạnh giọng nói: “Buông ra.”
Chúng tôi đều giật mình, tôi vừa định rút tay về, Lý Ngôn Tiếu liền nắm chặt cổ tay tôi, nói với mẹ anh: “Mẹ, không thể, hôm nay con nhất định phải nói với mẹ…”
Ngay lúc đó, “Ngu Cơ” đã hoàn toàn mất khống chế, giống như một con sư tử đang nổi giận, điên cuồng hô lớn: “Mẹ bảo mày buông ra!” Sau đó liền bước lên, bắt lấy bàn tay chúng tôi dùng sức tách ra.
Tôi thầm sợ hãi, không ngờ “Ngu Cơ” xinh đẹp dịu dàng trong lòng tôi lại có một mặt như vậy, làm tôi cảm thấy không rét mà run. Lý Ngôn Tiếu cũng cuống lên, hiển nhiên anh chưa từng thấy mẹ mình thế này, anh nói: “Liên can gì đến mẹ! Mọi người nghĩ làm vậy có tác dụng sao?”
Đầu tóc “Ngu Cơ” rối tung bết lại trước trán, cô cũng không thèm chỉnh lại một cái, chỉ hơi cúi đầu, tức giận đến mức thở phì phò nhìn chằm chằm chúng tôi. Ánh mắt đó thật sự quá kinh khủng, khiến tôi không dám nhìn.
Lý Ngôn Tiếu cũng yên lặng nhìn cô, nói: “Mẹ, mẹ đừng quên mình đã từng muốn sống muốn chết thế nào để được gả cho cha đấy nhé. Tình cảnh của chúng con và mẹ khi ấy, là giống nhau. Mẹ có thể hiểu được chúng con không?”
“Ngu Cơ” không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Chuyện này không có cách nào thay đổi được, mẹ, mọi người đừng bắt ép con bằng cách làm khờ khạo ấy nữa, chỉ cần chúng con còn sống trên đời này, con nhất định phải sống chung với Vũ Thanh. Nếu như mọi người cứ ép em ấy, thì suốt cả cuộc đời con, em ấy cũng giống như vết thương không khép miệng, từng chút từng chút lớn lên trong lòng con.”
Tôi vốn tưởng có thể xoa dịu được tình hình, ai ngờ “Ngu Cơ” lại lần nữa nhào về phía trước, lần này cô giống như phát điên, vọt đến trước mặt tôi. Tôi sững người mất một giây, vì thế không còn cơ hội né tránh. Lý Ngôn Tiếu cũng không đoán được mẹ anh còn có thể để lại trên mặt tôi chồng chất dấu tay.
Bàn tay của cô cũng quá độc ác, tai tôi ong ong một chặp, ngã ngồi về phía sau, trên mặt nóng rát. Bà nội đã từng nói, đánh người không thể đánh mặt, bị người đánh vào mặt đã đủ chết vì khuất nhục. Mà tôi, đến cuối cùng cũng không thể chạy khỏi nỗi khuất nhục này.
Trước mắt tôi bay đầy sao, nếu như là người khác, tôi nhất định đã xông lên liều mạng, hoặc giả tôi không làm thế, chắc chắn Lý Ngôn Tiếu cũng giúp tôi báo thù. Nhưng người này lại là mẹ của anh, là bậc trưởng bối mà chúng tôi hy vọng có được sự cảm thông. Giờ đây tôi không biết phải làm sao mới tốt.
Tôi chậm chạp đứng lên, ngẩng đầu nhìn Lý Ngôn Tiếu, hy vọng anh có thể cho tôi một câu trả lời thuyết phục. Anh là người cực kỳ tự tôn nên chắc chắn hiểu được một người bị đánh vào mặt sẽ như thế nào. Nếu như anh không tỏ thái độ gì, như vậy tôi nhất định sẽ xem thường anh nhu nhược, sau đó lập tức quay đầu rời đi.
Lý Ngôn Tiếu nắm chặt hai tay, cắn chặt răng, nhìn “Ngu Cơ”. Anh đang tức giận sao?
“Ngu Cơ” nhếch miệng, trong mắt còn đọng hai vệt nước mắt đau thương, mái tóc rối tung dính bết trên mặt. Cô chỉ vào Lý Ngôn Tiếu, thét lên như một người điên: “Tao không nuôi mày nữa! Sau này mày không phải con của tao!”
Sự tình phát triển đến mức tôi không thể nào tượng tượng nổi.
Lý Ngôn Tiếu tiến về phía trước cho “Ngu Cơ” một bạt tay, dùng lực rất mạnh, cô cũng giống như tôi, ngã ngồi ra sau. Tôi giật mình, quên cả cảm giác nóng rát trên mặt. Tôi muốn Lý Ngôn Tiếu tỏ rõ thái độ, nhưng cũng chỉ nghĩ đến mức quở mắng vài câu mà thôi, không ngờ anh lại nhẫn tâm như vậy. Nếu như tôi đánh mẹ mình như thế, có lẽ tôi đã bị đuổi ra khỏi cửa rồi.
Lý Ngôn Tiếu lạnh lùng dùng tiếng Anh nói một câu: “Ăn miếng trả miếng.”
Tôi sửng sốt, “Ngu Cơ” có thể hiểu được tiếng Anh sao? Nhưng mà, dám tát mẹ mình, có phải quá phận rồi không? Tôi kêu một tiếng “Này!” rồi giữ chặt tay anh, không biết phải giải quyết thết nào cho ổn.
Lý Ngôn Tiếu không để ý đến tôi, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói với “Ngu Cơ”: “Mẹ, hừ, mẹ tính là cái gì. Từ nhỏ đến lớn, bà cảm thấy bà đủ tư cách làm mẹ sao? Bà nghĩ bà quan trọng lắm, bà nghĩ Lý gia quan trọng lắm phải không! Các người cộng lại, đều không bằng một cánh tay của Vũ Thanh! Bà giữ lời đấy nhé, về sau chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, vĩnh viễn không qua lại, tôi và Vũ Thanh sẽ ở căn nhà đó. Bây giờ, việc tôi không hy vọng nhất là các người đến tìm tôi.”
Sau đó anh quay đầu lại nói với tôi: “Chúng ta về.”
Tôi vội vàng bám theo anh, quay đầu liếc thấy “Ngu Cơ” vẫn còn ngồi dưới đất, có lẽ còn chưa tin sự việc vừa rồi. Tôi cảm thấy lo lắng, không biết cô có bị kích thích quá độ rồi từ nay về sau phát điên luôn hay không.
Rẽ vào con hẻm nhỏ, Lý Ngôn Tiếu đau lòng sờ mặt tôi, nói: “Không sao chứ? Đau không?”
“Không sao, nếu vừa rồi anh không nói những lời đó thì tốt rồi.” Tôi vươn tay ôm lấy anh.
“Không cắt đứt sao được chứ? Anh đã sớm muốn đoạn tuyệt quan hệ với họ rồi.”
“Ừ, em hiểu. Nhưng anh nghĩ mà xem, mẹ anh không nỡ hận con mình, thì nhất định sẽ hận em. Mà em lại không hiểu cô, nhỡ đâu một lúc nào đó cô đánh úp em một trận, thế thì em biết phải làm sao?”
Lý Ngôn Tiếu vui vẻ: “Em trưởng thành thật rồi, anh cần phải gọi em là ‘Đại tiêm tử’ mới được.”
“Đại tiêm tử là cái gì?”
“Dùng để chỉ người cực kỳ thông minh lanh lợi.” Lý Ngôn Tiếu áp sát mặt anh vào mặt tôi, mặt của anh lạnh buốt khiến tôi lập tức thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác nóng rát nữa.
“Ừm, thoải mái quá, giống như cái lò lửa vậy.” Anh nói đùa.
Tôi đẩy anh ra, cùng nhau ra khỏi con hẻm: “Đêm nay chúng ta ở đâu?”
Anh nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Chúng ta về nhà, nhà của chúng ta. Bọn họ sẽ không trông chừng chúng ta, nhưng nhất định sẽ nói cho chú và thím của em. Như thế chắc chắn sẽ tạo nên một hồi sóng to gió lớn.”
“Ừ.” Tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Thật ra tôi vẫn còn chút hoài niện đoạn thời gian vô âu vô lo trước kia, còn bé thật tốt, không có chuyện gì phải buồn bã. Tôi nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Lý Ngôn Tiếu, cảm thấy thật nguy hiểm.
Chúng tôi vòng lại trên cầu mua chút ít đồ ăn, sau đó đi thẳng về nhà, bầu trời lúc này đã sớm tối đen. Lý Ngôn Tiếu đi nấu cơm, còn tôi lấy sách giáo khoa ra đọc, xem được một lát lại cảm thấy mệt mỏi, liền lấy gương ra xem, nhìn thấy trên mặt còn hằn năm lằn ngón tay. Tôi nằm trên giường xoa chân mình, nghĩ thầm cái tết năm nay, thật sự hỏng bét cả rồi.
Không biết Lý Ngôn Tiếu có nghĩ như thế hay không? Đây có phải là kết quả anh kỳ vọng không? Tôi không thể nào biết được.
Ngày hôm sau, chợ phiên vẫn họp, tôi lên cầu lớn mua đồ, không ngờ lại vô tình gặp chú và thím. Hình như họ có chuẩn bị trước khi đến, đoán trước tôi sẽ đến đây mua đồ. Quả nhiên, Lý Ngôn Tiếu nói đúng, mẹ của anh sẽ nói chuyện này với chú và thím. Họ so với “Ngu Cơ” thì cứng rắn hơn nhiều, chú chỉ nghiêm mặt hỏi tôi mấy câu, thấy không có hy vọng liền thấp giọng quát: “Cút đi.”
Tốt thôi, dù sao trong mắt bọn họ, tôi sớm đã trở thành thứ vướng víu.
Nhưng miệng tôi cũng cứng, liền nói: “Sao không phải là mấy người cút?”
Chú và thím sửng sốt, chú nổi giận xông vào tôi, mà thím cũng không giữ chú lại. Tôi rất giỏi chạy bộ, hơn nữa còn có chuẩn bị trước, thoáng cái liền nhảy ra ngoài, chạy thẳng về nhà.
Cái tết âm lịch này, thật sự hỏng bét cả rồi.
Có điều, ít nhất, sau này tôi cũng không cần đối mặt với gia đình nữa.
Thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện không như ý, nhưng căn nhà nhỏ của chúng tôi đã bắt đầu ra hình ra dáng. Trên tường trồng hoa tử đằng, bàn ghế thì sáng bóng như mới, khăn trải bàn cũng đổi thành khăn vuông thanh lịch. Tất cả chỉ còn thiếu một thứ – thú cưng.
Cơ mà có hay không cũng không sao, thoáng cái đã hết kỳ nghỉ đông, tôi phải quay lại trường học, Lý Ngôn Tiếu cũng phải đi làm, không có ai chăm sóc thú cưng.
Ở thời đại này, chỉ cần là người dựa vào tiền lương ăn cơm, toàn bộ đều cầm chết tiền lương. Tôi còn nhớ Lý Ngôn Tiếu làm ở bệnh viện được thăng chức, mỗi tháng được sáu mơi hai đồng.
Bởi vì tôi phải đi học nên không thể kiếm tiền, ấy vậy mà còn tiên tục tiêu tiền, hơn nữa còn có tiền điện nước và thức ăn, sáu mươi hai đồng cũng khó mà xoay xở. Tôi lấy số tiền mang từ Liên Vân Cảng ra đếm, còn thừa hơn sáu mươi đồng, bằng một tháng tiền lương của anh. Tôi giao hết chỗ tiền đó cho Lý Ngôn Tiếu, bảo anh cất giữ. Anh nói đây là tiền để dành, chưa đến lúc khẩn cấp tuyệt không được dùng.
Tôi vốn cho rằng anh không sửa được cái tính đại thiếu gia của mình, vẫn tiêu tiền như nước giống trước kia, nào ngờ chỉ trong một đêm mà anh có thể trở thành một người tiết kiệm biết lo cho gia đình, so với tôi còn tiết kiệm hơn. Tôi rất mừng vì sự thay đổi này, nhưng cũng rất đau lòng, đau lòng anh nghĩa vô phản cố.
Anh không do dự lựa chọn tôi mà bỏ qua tất cả xung quanh, kể cả Lý gia, trong chớp mắt từ một thiếu gia nhà giàu biến thành thành anh bác sĩ nghèo rớt, việc này làm tôi có cảm giác áy náy.
Bệnh viện phát cho mỗi bác sĩ một bịch bánh quy lớn, tôi bảo anh cứ để đó khi nào đói thì ăn, nhưng anh kiên quyết không ăn mà mang về nhà cho tôi. Việc này làm tôi càng thêm áy náy, bởi vì anh thường xuyên phải nhịn đói.
Xe đạp của anh cũng cũ rồi, cứ hư liên tục, buộc anh phải tự sửa. Khi đó muốn mua một chiếc xe đạp phải mất hơn một trăm hai mươi đồng, con số này quá lớn đối với chúng tôi, dù chúng tôi có tiết kiệm hết mức cũng phải nửa năm mới đủ tiền mua xe mới.
Lại đến khai giảng.
Rốt cuộc tôi cũng lưu lạc đến tình cảnh giống tất cả nam sinh trong lớp. Tôi muốn nghỉ học đi làm, nhưng Lý Ngôn Tiếu lại tức giận nói tôi thiển cận. Mặc kệ chúng tôi có đói như thế nào, anh cũng có thể tìm cách để tôi được học.
Đương nhiên, ngoại trừ đọc sách, tôi cũng có thể tiết kiệm. Giày của tôi bị thủng lỗ chỗ, cần phải thay mới, thế là lúc đi chợ tôi lén mua dép cao su, còn định giấu nhẹm đi mua thức ăn cũng phải mua thứ rẻ nhất, bình thường phải vòng vo mấy lần, chọn chỗ nào bán giá thấp nhất, sau đó mừng rỡ về nhà, hô lớn: “Lại tiết kiệm được một hào!”
Tôi vốn tưởng rằng “Ngu Cơ” bị đả kích thành ra thần kinh không bình thường, nào ngờ tôi đã đánh giá cô quá thấp. Cô vẫn là một người đáng kính trọng, vì là một người mẹ yêu thương con.
Trong một ngày mưa, lúc tôi đội mưa đi mua thức ăn thì nhìn thấy có người phụ nữ trung niên đứng bên đường, cô thấy tôi liền do dự đi qua. Tôi nhìn một cái, đó không phải là “Ngu Cơ” sao? Mới một tháng không gặp mà tóc cô đã nhuốm bạc! Tim tôi thắt lại một thoáng, nhất định cô đến tìm chúng tôi, hoặc có thể nói là tìm Lý Ngôn Tiếu.
Mặc dù cô rất đáng thương, nhưng tôi vẫn giữ lại một phần cảnh giác, chạy ra xa. Cô vừa thấy tôi định tránh đi liền sốt ruột, ngoắc tay hô lớn với tôi: “Vũ Thanh, đợi một chút…! Dì không làm gì đâu, muốn cho con cái này thôi!”
Tôi thoáng do dự, vẫn dừng bước.
Cô mừng rỡ vô cùng, vẻ mặt hiện rõ chờ mong: “Vũ Thanh, lâu rồi dì không gặp tụi con, Ngôn Tiếu còn ở chung với con không?”
Tôi không biết cô định làm gì, không chừng lại còn muốn tát tôi, tôi cảnh giác nhìn cô, không tỏ vẻ gì, cũng không trả lời.
“Dì không có ý gì khác, chỉ muốn giải thích chuyện lần trước với con. Nếu con không muốn trả lời cũng không sao, chỉ cần nói cho dì biết, con có biết Ngôn Tiếu ở đâu không?”
Tôi thấy cô có vẻ thành thật nên cũng không muốn khó dễ cô, nhẹ gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.” Cô móc trong túi ra thứ gì đó rồi dúi vào tay tôi, “Con cầm lấy, đây là của dì cho các con, dì nghĩ thông suốt rồi, dù sao Ngôn Tiếu cũng là con của dì, còn con lớn từ nhỏ đã lớn lên ở nhà dì, cũng coi như một nửa con trai của dì, dì sẽ không bức ép các con nữa. Nhưng ngày đó chúng ta đoạn tuyệt, Ngôn Tiếu không nhận dì là mẹ…”
Tôi cúi đầu nhìn, trong tay là một xấp tiền, rất dày, được buộc chỉnh tề bằng dây thun.
“Ngu Cơ” lau nước mắt, tôi nhìn thấy khoé mắt cô đã hiện rõ nếp nhăn, cô nói: “Dì đã tìm nó rồi, muốn cho nó tiền, nhưng nó lại sống chết không muốn nhận, cũng không nhận dì… Dì nghĩ rằng, dì như thế này còn có thể làm mẹ sao, nhẫn tâm như thế, biết rõ tụi con nhất định không được sống tốt, lại còn hờn dỗi không lo…”
Cô dùng tay che miệng, nhịn không được mà khóc lên. Tôi nhìn cô, lòng đau như cắt. Tôi đem tiền đưa lại cho cô, nói: “Dì, tụi con sống rất tốt, không cần tiền của dì.”
“Không sao, chúng ta từ từ đã.” Cô vỗ vỗ tay tôi, “Con cầm tiền này về, đưa cho Ngôn Tiếu cũng được, tự giữ cũng được. Dì nhất định phải cho các con số tiền này, bởi vì nếu các con không được sống tốt, trong lòng dì cũng bứt rứt. Ngôn Tiếu quá bướng bỉnh, dì biết nó sống chết cũng không muốn nhận.”
Tôi thầm nói đó là anh do rất có cốt khí, rất tự tôn, chứ không phải là vấn đề bướng bỉnh hay không. Tôi nghĩ nghĩ rồi nói nhanh một câu: “Dì à chúng con thật sự không cần tiền của dì!” Nói xong liền không để ý cô nữa, nhanh chóng chạy đi.
Cô đuổi theo, nhưng rất nhanh đã bị tôi bỏ lại đằng xa. Cô hô lớn với tôi: “Vậy con về nhà nói cho nó biết, thật sự không được thì cứ về nhà! Về nhà ——”
Tôi cách xa cô nghe được câu này, trái tim nhói lên đau đớn, thầm nghĩ nên tìm một chỗ, ngồi xổm xuống mà khóc to một trận.
Về nhà.
Về nhà.
“Ngu Cơ” đau lòng Lý Ngôn Tiếu, đây là điều tự nhiên, nhưng tôi không đau lòng anh sao? Mắt thấy anh ngày càng gầy đi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mà tôi lại không giúp được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chăm lo gia đình.
Tôi thật sự không nhịn được nữa, lách vào một con hẻm nhỏ, mặc cho mưa tạt xuống vai, ngồi xổm xuống ôm lấy chính mình, khóc lên như một đứa trẻ. Tôi cố ý xem thử, đúng vậy, là mắt trái rơi lệ, biểu thị thương tâm. Lý Ngôn Tiếu, em yêu anh, nhưng em không dám yêu anh nữa, bởi vì anh yêu mà lại khổ như thế, có lẽ đến tính mạng cũng đưa vào rồi. Em không muốn anh chết rét chết đói, như vậy, cả đời em sẽ cảm thấy mình là tội nhân.
Anh về nhà đi, trở lại Lý gia của anh, không cần lo lắng cho em nữa. Ít nhất anh còn có thể ăn no, ở đó anh cũng không cần sống như trâu ngựa, chết như con sâu cái kiến…
Không cần lo cho em. Em biết, cho dù anh có về nhà, em sẽ cũng sẽ dùng cả đời này để trông coi trí nhớ về hai chúng ta, em tình nguyện hi sinh cuộc đời của mình để đổi lấy cuộc đời anh.
Tôi lau nước mắt, xác định vành mắt của mình không còn đỏ nữa mới trở về nhà. Lý Ngôn Tiếu đang ngồi trước bếp lò ngơ ngác nhìn củi lửa, giống như đang lo về bữa cơm tiếp theo. Anh thấy tôi đã về liền nói: “Trời mưa rồi, em có bị ướt không?” Nước mắt tôi lại muốn trào ra, tôi cố gắng khắc chế chính mình, giả ra giọng điệu kiên định, nói với anh:
“Ngôn Tiếu, anh về nhà đi, sau này chúng ta mỗi người một ngả.”
Chương sau →