Chú và thím thở dài, cảm thấy không biết phải làm sao. Trong chuyện này, họ đứng về phía nào cũng không được. Vương Câu Đắc Nhi sai vì lấy oán trả ơn, biết rõ quan hệ giữa chúng tôi và Lý gia rất tốt mà lại đến xét nhà còn tôi sai bởi vì đánh cậu ta đến khắp người bầm dập. Đây là tội do chú và thím định ra cho tôi, chứ tôi không nhận. Cuối cùng chú và thím đều trách mắng cả hai chúng tôi, sau đó để chúng tôi xin lỗi làm hòa.
Vương Câu Đắc Nhi không muốn để ý tôi, nhưng vốn là cậu ta không đúng, hơn nữa còn chưa đến tuổi phản nghịch nên vẫn hòa nhã nói xin lỗi và nhận sai với tôi.
Tôi càng thêm xem thường Vương Câu Đắc Nhi, liền lạnh lùng nói: “Xin lỗi với tôi làm quái gì, đến Lý gia mà xin lỗi ấy!”
Ba người họ đều không lên tiếng. Quả thật, ngoại trừ tôi, cả chú thím và Vương Câu Đắc Nhi về sau đều không thể chung sống hòa thuận với Lý gia.
Đến phiên tôi xin lỗi, ba người họ đều nhìn tôi. Tôi nhớ tới trận ầm ĩ lúc chiều, trong lòng vẫn chưa hết bực, liền ngẩng cao đầu nói: “Làm hòa thì được, xin lỗi thì miễn.”
Chú và thím nghe đến đây liền phát cáu, quay qua trách tôi, nói là tôi đừng cứng đầu nữa, Canh Vân đã nói xin lỗi rồi mà tôi còn không chịu cái gì. Vương Câu Đắc Nhi hả hê đứng một bên nhìn tôi bị mắng, tôi thầm nghĩ lúc hoạn nạn mới biết được chân tình, người bạn tốt lúc trước của tôi hóa ra có đức hạnh thế này đây, vừa không có chủ kiến, vừa không có lòng đồng cảm, vừa không có cốt khí, đối với người thế này cứ dứt khoát nhất đao lưỡng đoạn là xong.
Đây là lần đầu tiên chú và thím mắng tôi, giọng điệu của họ càng lúc càng nặng.
“Nhận sai chưa!” Bọn họ nói.
“Con không sai.” Tôi lạnh lùng đáp lời, “Không sai thì nhận cái gì?”
Chú và thím sững sờ: “Còn dám mạnh miệng? Xin lỗi nhanh! Không xin lỗi thì con đừng hối hận đấy!”
Tôi lắc đầu. Chú đặt bàn tay lên đầu tôi, vẻ mặt hung ác nói: “Còn không chịu xin lỗi?”
Tôi giật mình, đây là chuẩn bị muốn tát tôi sao? Trong cơn giận dữ, tôi vừa nhanh chóng lui lại, vừa nghiêng đầu sang một bên, lớn tiếng nói: “Nhất quyết không xin lỗi! Bổn thiếu gia đời này không biết cái gì gọi là là sai, cái gì gọi là hối hận cả!”
Chú và thím vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào khó bảo như tôi. Nói xong một câu ngang ngược, tôi ngẩng đầu chờ phản ứng của hai vị trưởng bối. Vương Câu Đắc Nhi không nghĩ tới tôi sẽ không nghe lời như vậy nên vô cùng kinh ngạc.
Có lẽ chú và thím cảm thấy tôi thật sự không chịu xin lỗi, có giằng co thêm nữa cũng không có kết quả, thím liền khoát tay, không muốn nói nhiều với chúng tôi nữa: “Được rồi được rồi, Mộ Đông, sau này thím sẽ từ từ nói chuyện với con!”
Tôi cười cười nói: “Sau này con không gọi là Lâm Mộ Đông nữa, con là Lâm Vũ Thanh. Con muốn đổi tên.”
“Cái gì?” Mọi người đồng thời hỏi.
“Lâm —— Vũ —— Thanh ——” Tôi chậm rãi nói, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Ngày hôm sau, tôi đối với Vương Câu Đắc Nhi đã nản lòng thoái chí, chỉ cảm thấy cậu ta là một người đáng hận. Chú và thím cũng thất vọng với tôi, rõ ràng bọn họ vì tôi không chịu xin lỗi mà muốn tát vào mặt tôi. Tính ngang bướng của tôi nổi lên, lại càng thêm nhớ nhà, nếu không có Lý Ngôn Tiếu ở đây, tôi thật sự rất muốn cứ như vậy mà một đi không trở lại.
Ngày 1 tháng 2, tôi đến trường, đột nhiên nhìn thấy trường trung học Lý Gia Trang đang náo loạn, bây giờ tôi đã rèn luyện được thói quen đối với những chuyện thế này thì không cần kinh ngạc, tôi tiến vào trường xem xét, có một đám người lạ lẫm đang đứng trước lớp học khiến tôi không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Không phải mấy người này tới để bắt tôi chứ, vì tôi đã đánh “hồng tiểu binh do Mao Chủ tịch vĩ đại lãnh đạo.”
Xem xét một hồi, thì ra không phải đến bắt một tên nhóc như tôi, bởi vì tôi thấy cô chủ nhiệm – một người mà tôi vô cùng kính yêu – cô đứng trên bục giảng, trên mặt đẫm nước mắt, thoạt nhìn vô cùng tiều tụy, cô nhìn những học sinh bên dưới nói: “Cô có lỗi với các em, cha cô là người sản xuất đồ gia dụng, cô đã hại các em nhiều năm như thế…”
Học sinh bên dưới đều bày ra vẻ mặt kinh ngạc và phẫn nộ, tôi cũng rất phẫn nộ, chẳng lẽ mấy đứa học sinh này dám tịch biên cả cô giáo đã dạy mình sao? Chủ nhiệm lớp chúng tôi là một cô giáo vô cùng tốt! Nhưng tôi cũng đành chịu, tôi chỉ có một mình, căn bản chẳng thay đổi được gì.
Trong mấy người kia, có một tên gầy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, liền nói: “Xong rồi, đi đi!”
Cô giáo không thể làm gì hơn là bước xuống bục giảng, còn chưa rời khỏi lớp học, toàn bộ học sinh đều xông đến bên cạnh cô, nhổ nước miếng lên người cô! Cô giáo vô cùng chật vật, dường như không còn quản được chuyện này, chán nản theo những người kia ra ngoài.
Các học sinh không ngừng nhổ nước miếng, lúc này tôi mới kịp phản ứng, nhớ tới chuyện cũ của Lý Ngôn Tiếu, trong lòng cảm thấy rất buồn nôn, tôi quát to một tiếng “Này!” Giống như có thể túm mấy đứa học sinh đó quăng ra ngoài.
Một bạn nữ gần nhất đang nhổ nước miếng có gia cảnh rất nghèo khó, nhưng chịu chăm chỉ học hành. Cô giáo vẫn luôn giúp đỡ cậu ta đến trường, học phí đều do cô trả, cô giáo vì muốn cậu ta có thành tích tốt trong kỳ thi nên phải phụ đạo ngoài giờ. Người như vậy giống như chó, bạn có lòng tốt cho nó ăn, nhưng nó lại đảo ngược lại cắn bạn một cái, tôi oán hận nghĩ như thế.
Mắt thấy cô giáo đi càng lúc càng xa, nếu tôi ngăn cô lại, như vậy tôi nhất định cũng dính một thân nước miếng. Nghĩ như vậy, tôi do dự đứng tại chỗ, vẫn không đi theo.
Sau này tôi nghĩ tới cái do dự lúc ấy của mình, cảm thấy — rất tự trách. Lại nghĩ tới hành động của các học sinh, cảm thấy — vô cùng buồn nôn.
Lương tâm biến chất, so với nước miếng còn buồn nôn hơn.
Bởi vì tôi và Vương Câu Đắc Nhi đã trở thành oan gia nên tách riêng ra ngủ. Có một hôm tôi ngủ rồi, lại nghe bên phòng chú và thím đang nhỏ giọng nói chuyện, tôi liền đến gần nghe thử, nghe được một cuộc nói chuyện làm tôi phải kinh ngạc.
Lúc ấy chú nói: “…Còn chưa có tin tức.”
Thím lên tiếng: “Anh nói em có tội tình gì, thay bọn họ nuôi hai tiểu tổ tông, suốt ngày làm việc vất vả lại còn phải hốt hoảng lo sợ, chúng ta đang làm cái gì vậy chứ! Anh xem Mộ Đông nhớ nhà như vậy, nếu nó trở về, khẳng định sẽ phủi mông đi mất, một chút nhớ nhung cũng không có, chúng nó đi rồi thì mình còn được cái gì? Bọn họ rõ có tính toán cả rồi, để cho chúng ta nuôi dưỡng lâu như vậy, nhưng con vẫn là con của bọn họ chúng ta thật là khờ, vừa mới nghĩ đến…”
Tôi khó có thể tin được, thật không ngờ thím là người như vậy! Tôi dường như đột nhiên trở thành một cô nhi không nhà, cảm giác muốn về nhà lại càng mãnh liệt hơn.
Lại nghe chú nói: “Nó là cháu ruột của anh đó! Dù sao cũng có huyết thống… Anh cũng đã cân nhắc cả rồi, hai đứa nó càng ngày càng lớn, cánh cũng đã cứng cáp, hơn nữa không chịu nghe lời, nhưng anh không thể không quản hai đứa nó! Hay là vẫn cứ nuôi nó, dù sao Mộ Đông cũng đã mang đến nhiều tiền như vậy, chúng ta cứ lấy tiền của nó, không có gì đáng lo cả.”
Tôi cả kinh, vội vàng đem tiền ra đếm, còn thừa tám mươi lăm đồng năm hào, đã qua rất nhiều năm rồi. Tôi liền giấu tiền sâu trong túi quần.
Nhiêu đây đã đủ dùng, dù sao sau này tôi cũng không cho Vương Câu Đắc Nhi nữa. Số tiền này đủ để tôi học hết cấp hai, sau đó học lên cấp ba. Không thể nào để người khác lấy đi được! Nếu không tương lai của tôi có khả năng sẽ bị hủy vì mấy đồng tiền này mất.
Tôi đứng trong bóng tối trách mắng chú và thím một trận, không ngờ bọn họ là người hẹp hòi như vậy, đây là người Lâm gia chúng tôi sao?
Tuy chú nói chúng tôi vẫn có thể ở lại chỗ này, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy lo lắng, sáng sớm hôm sau lúc rời giường, tôi cố ý nhìn thoáng qua chú và thím, trong mắt rất có chiều sâu. Bọn họ đều thấy được, nhưng không nghĩ nhiều, bởi vì vốn họ không nghĩ tới tôi có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý “Hàng xóm trộm rìu” hay đúng là sự thật, tôi cảm thấy chú và thím đã hoàn toàn lạnh nhạt với chúng tôi. Trước kia khi tôi đi học, trưa về nhà đã thấy trên bàn để sẵn đồ ăn, tuy không phải rất phong phú nhưng có thể nhét đầy bao tử.
Gần đây có nhiều hôm tôi ôm bụng đói về nhà, nhìn trên bàn y hệt cái bụng của tôi, rỗng tuếch. Buổi tối tôi hỏi chú và thím chuyện này, họ nói mình quên, còn trưng ra vẻ mặt ung dung thoải mái. Tôi nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bọn họ không những lòng dạ hẹp hòi mà còn rất âm hiểm, nhưng tôi không tiện phát tác, vì chúng tôi vốn là thứ ở nhà người ta ăn cơm chùa.
Tôi cũng không thể đến nhà Lý Ngôn Tiếu ăn chực miết được, dù sao người ta đối xử với tôi quá tốt, tôi không muốn chiếm lợi từ nhà họ. Đến khi Lý Ngôn Tiếu biết được chuyện này liền dạy tôi nấu cơm. Anh biết nấu cơm, hơn nữa còn có thể biến nguyên liệu bình thường trở thành món ăn tinh xảo.
Có mấy buổi trưa tôi về nhà không thấy đồ ăn, tôi và Lý Ngôn Tiếu cùng nhau nấu cơm, sau đó ngồi ở hai đầu cái bàn nhỏ, cùng nhau ăn.
Cũng trong thời gian đó, từ Liên Vân Cảng gửi đến một phong thư. Tôi ôm tâm trạng mừng rỡ đi nhận thư, trong lòng bỗng chốc trở nên vô cùng thấp thỏm. Lúc mở bao thư, tay tôi run đến suýt chút nữa đã xé rách cả tờ giấy bên trong.
Là thư của cha gửi đến. Trong thư nói cha mẹ đã được ra trại tạm giam, không còn nguy cơ bị xử bắn nữa, hiện giờ đang chịu cải tạo lao động, mỗi ngày đều có thể no bụng, điều kiện cũng coi như tốt, có khả năng sửa lại án sai. Đây là một bức thư thông báo tin vui, trong thư nói mọi người đều khỏe mạnh không cần nhớ, nhưng tôi vẫn rất lo lắng, rất muốn trở về, cảm giác trong bức thư này còn ẩn giấu một thứ gì đó.
Vào một buổi tối ngày nào đó, tôi không muốn ở trong nhà, liền hỏi Lý Ngôn Tiếu tôi có thể đến nhà anh không, anh nói đương nhiên hoan nghênh.
Người nhà anh đã dọn đồ đạc bị đập ra ngoài rồi, ông nội anh cũng coi như trấn định, chẳng qua chỉ bị dọa sợ một chút mà thôi. Dì cả và chồng của Lý Ngôn Tiếu đã đến, cùng ở chung nhà với anh, cũng có thể giúp chăm sóc ông nội. Chính vì thế mà bên trong cánh cửa màu đỏ dường như đã khôi phục khí phái của ngày xưa.
Dì cả của Lý Ngôn Tiếu là chị của “Ngu Cơ”, hai người hơn kém nhau mười ba tuổi. Thân hình của dì cả như cái thùng, một chút eo cũng không thấy, mặt mũi cũng không xinh đẹp như “Ngu Cơ”. Hai người họ căn bản không giống chị em chút nào, làm tôi phải thầm than cùng một cây lại có quả chua quả ngọt.
Dì cả và dượng của Lý Ngôn Tiếu đều gọi tôi là “Lâm Vũ Thanh”, không cần phải sửa đổi thói quen. Tôi đặc biệt thích người khác gọi tôi như vậy, cảm thấy thân thiết vô cùng.
Buổi tối tôi và Lý Ngôn Tiếu như trước chui vào một phòng, tôi kể cho anh cuộc nói chuyện của chú và thím. Lý Ngôn Tiếu an ủi tôi không cần lo lắng, sau này có thể thường xuyên đến nhà anh.
Vì muốn tôi vui vẻ trở lại, chúng tôi lại chơi cái trò “Ai nín cười lâu hơn.”
Thật ra chơi trò này tôi luôn là người ăn chắc phần thắng. Bởi vì vẻ mặt Lý Ngôn Tiếu lúc nào cũng treo một nụ cười mỉm, đây là thói quen của anh. Mà tôi lại không có thói quen này, tôi có thể trưng ra vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.
Chơi mấy lần đều là tôi thắng, Lý Ngôn Tiếu liền nghĩ đến chơi xấu, thế là anh thoáng cái đè lên người tôi, giữ chặt chân tôi lại, sau đó một tay giữ lấy hai cánh tay tôi, còn tay kia liều mạng cù lét.
Tôi rất sợ nhột, thậm chí ngay cả mu bàn tay bị người ta chạm một cái cũng thấy nhột. Tôi cố gắng giãy dụa, nhưng anh đã mười bốn tuổi, vóc dáng cao ráo, cơ bắp do phát dục cũng bắt đầu nổi lên, khiến tôi hoàn toàn không thể động đậy. Lý Ngôn Tiếu không ngừng cù lét, tôi thật sự hết chịu nổi rồi, cũng không thể gãi, liền không khống chế được cười rộ lên.
Đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Lý Ngôn Tiếu phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã nghiêng người lăn xuống từ trên người tôi, như một con rắn chui vào ổ chăn, sau đó còn bày ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tôi căng thẳng muốn chết, lúc này mới nhìn đến, người vừa mở cửa là “Ngu Cơ”, trên mặt cô hơi kinh ngạc: “Sao Vũ Thanh lại ngủ bên này?”
Lý Ngôn Tiếu nắm chặt tay tôi, bảo tôi không cần sợ, sau đó thay tôi trả lời: “Dạ vâng, có chuyện gì sao? Làm chúng con hết hồn, còn tưởng quỷ vào phòng.”
“Ờ… Vũ Thanh về phòng ngủ đi chứ?”
Tôi cảm thấy rất xấu hổ, Lý Ngôn Tiếu liền nói: “Đừng mà, em ấy không dám ngủ một mình!”
“Ngu Cơ” không trả lời, nhìn khắp phòng một lượt rồi ngờ vực nói: “Thôi được rồi, cứ như vậy đi, đừng làm ồn, lo ngủ nhanh đi.”
Cánh cửa được đóng lại, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, cả người ngã xuống giường, trong lòng vô cùng oán hận việc Lý Ngôn Tiếu đã cù lét tôi. Tôi cảm thấy “Ngu Cơ” sẽ nghĩ mình là đứa trẻ không nghe lời.
Lý Ngôn Tiếu nhìn ra tôi đang lo lắng, vòng cánh tay ôm tôi từ phía sau, nhè nhẹ vỗ: “Không có chuyện đó đâu…”
Anh thuận miệng đọc một bài vè: “Bé trai, ngồi bên trụ cửa, khóc nháo đòi lấy vợ. Muốn vợ, để làm chi? Đốt đèn nói chuyện, đi đời nhà ma, sáng sớm thức dậy chải bím tóc nhỏ.”
Câu cuối cùng càng nói càng nhanh, tôi liền bật cười, hỏi anh: “Bao giờ anh muốn lấy vợ?”
Anh vẫn nhẹ vỗ tôi, nói rất có tiết tấu: “Không muốn, không muốn, anh không muốn…”
“Vì sao?”
“Có cô vợ nhỏ nào có thể đẹp bằng em đâu.” Anh nhéo mặt tôi, nhỏ giọng cười nói: “Em nói xem đúng không?”
Cả người tôi cứng đờ, nơi bị anh nhéo nóng như lửa đốt, tôi bảo anh: “Đừng lộn xộn!” Nhưng trong lòng vô cùng vui sướng. Nếu như Lý Ngôn Tiếu chỉ thuộc về một mình tôi thì tốt biết bao.
Tôi rất muốn hỏi anh “Có phải anh chỉ thích một mình em không?”, nhưng lúc ấy anh đã lim dim, nhẹ nhàng hát mấy câu hí, rồi từ từ ngủ mất.
Có lẽ từ đầu chúng tôi đã mến nhau, sớm vượt qua tình bạn, cuối cùng mới có thể dần dần phát triển thành tình yêu.
Ngày hôm sau, tôi theo thói quen đến tìm Lý Ngôn Tiếu, đứng bên ngoài cánh cửa đỏ thẫm nghe được tiếng nói chuyện của “Ngu Cơ”: “Ngôn Tiếu, con để Vũ Thanh đến nhà chơi thì được, mẹ rất hoan nghênh, nhưng tốt nhất đừng để nó ngủ chung với con, như vậy không tốt lắm đâu.”
Lý Ngôn Tiếu nói: “Mẹ đừng quan tâm đến chuyện này, con tự biết mà.”
Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ “Ngu Cơ” đã nhìn ra được cái gì rồi? Sao lại nói như thế? Lòng tôi cũng dần dần nguội lạnh.
Cô nói: “Con nói xem lỡ như Vũ Thanh có bệnh gì lây cho con thì phải làm sao…”
Tôi giật nảy người, Lý Ngôn Tiếu cười ha ha hai tiếng, trả lời: “Mẹ đừng có nói giỡn chứ, bệnh gì là bệnh gì?”
“Thì cảm mạo hay gì đấy…”
Tôi nghe xong liền thở dài một hơi, Lý Ngôn Tiếu nói: “Con với em ấy suốt ngày cứ dính lấy nhau, nếu như có cảm mạo gì gì đó, không cần ngủ chung cũng đã lây rồi. Mẹ, con có sức đề kháng, mẹ không hiểu về bệnh lý, cũng đừng quản những chuyện như này!”
Tôi nghe xong, yên lặng xoay người rời đi, nghĩ thầm, lúc này tôi đã thật sự trở thành cô nhi không nhà không cửa, chỗ nào cũng muốn đuổi tôi đi. Tôi thật sự như nhành lau bị gãy. Gió bắt đầu thổi rồi, tôi đứng lặng trong gió rơi nước mắt, dùng tay quệt một cái, lau lên áo.
Hàng xóm trộm rìu: Là một thành ngữ mang tính ẩn dụ, ý chỉ những người dùng ý kiến chủ quan để đánh giá sự thật khách quan. Cụm từ này bắt nguồn từ một câu chuyện rằng, có một người nhà quê bị mất rìu, ông ta nghi ngờ con trai của hàng xóm ăn trộm, thế là nhìn thấy hành động nào của người hàng xóm kia cũng đáng nghi. Nhưng sau đó ông ta tìm được chiếc rìu của mình và thấy hành động của người hàng xóm không còn giống ăn cắp nữa.
Chương sau →