Sau khi nghe câu nói đầy hàm ý của Lục Cẩn Hà, Trúc Anh một hồi lâu mới định ý được hắn đang ám chỉ điều gì. Bản thân dường như nhận biết được điều gì đó liền tròn mắt hỏi Mộc Như Lan.
" Tiểu Lan, cái tên mặt lạnh như băng kia, bảo là không thích loạn luân, lẽ nào... hai người là người yêu? "
Còn chưa kịp để Mộc Như Lan trả lời, Nhược Trúc Anh đã chen ngang: " Cậu có bạn trai lại không nói với mình, anh ta cũng thật sự đẹp quá mức ấy chứ? Lại còn ở chung nhà với nhau, thật ngưỡng mộ nha "
Nhược Trúc Anh vừa dứt lời, Tiểu Như liền lên tiếng, giọng nói mang vẻ tự hào, đôi mắt nhìn theo bóng dáng của Lục Cẩn Hà: " Tiểu thư không hẳn là bạn gái đâu ạ, cô ấy hiện tại là nữ chủ nhân của ngôi biệt thự này, còn người khi nãy là chủ nhân của Hoa Sứ Viên này "
Trong mắt Nhược Trúc Anh loé lên một tia sáng rồi nhanh chóng vụt tắt, khuôn mặt đầy hào hứng.
" Hẳn là một nhân vật rất huyền bí đi? Thoáng nhìn thôi cũng đủ thấy cao quý rồi "
Nhược Trúc Anh lén đưa mắt nhìn sang Mộc Như Lan, cô mới nghĩ lại, Mộc Như Lan vậy mà lại rước được một đại gia như vậy.
Bản thân cô cũng xinh đẹp như vậy lại chẳng có ai để dựa dẫm, nhìn lại bản thân cô có khi cũng hơn Mộc Như Lan không chừng? Nhất là đôi mắt tím này.
" Cũng muộn rồi, tôi về trước, sáng mai lại gặp Tiểu Lan, tạm biệt "
" Để tôi đưa cậu về? "
" Không cần đâu, có tài xế riêng đến đón tôi mà "
" Vậy cậu về cẩn thận, tạm biệt "
Sau khi Nhược Trúc Anh rời khỏi, Mộc Như Lan khẽ thở dài một hơi, xoay người lại thì thấy bị thân hình cao lớn của Lục Cẩn Hà chắn trước mặt.
Hai mắt chạm nhau, cô bất chợt cảm thấy có chút chột dạ nên nhanh chóng cúi đầu xuống, vẫn nghe thấy giọng nói trầm khàn nhỏ nhẹ trên đầu mình.
" Tôi không nghĩ là em thích loạn luân? "
" Tôi không... "
Không kịp để cho Mộc Như Lan phản bác, hắn từng bước ép cô phải lùi, dần dần ngã ngồi xuống sofa sau lưng. Lục Cẩn Hà lười biếng chống hai tay lên thành ghế, cúi người thấp xuống ghé sát vào mặt Mộc Như Lan mà đùa cợt, đôi mắt hắn nhìn cô luôn không thay đổi, vừa cảm nhận được sự độc quyền chiếm hữu, vừa nóng bỏng mà càn quét khắp cơ thể cô.
Hai con người kia cứ thế thân mật mà không hề để ý đến Tiểu Như, cô chỉ biết khóc ròng, làm gì thì cũng phải tắt bóng đèn này đi chứ!
" Nếu em thích, tôi không ngại cùng em loạn luân "
" Khoan đã, chúng ta từ từ nói chuyện "
" Vậy thì nói chuyện bằng hành động "
" Anh... ưm "
Môi mỏng chỉ mới thốt lên một chữ liền bị Lục Cẩn Hà mạnh mẽ chiếm lấy.
Hắn vẫn không để cho lời nói của cô có chút trọng lực nào!
Lạ kì chỉ là hôn môi mà lại khiến Lục Cẩn Hà cảm thấy phấn khích lạ thường. Hắn thích mùi hương của cơ thể cô, vị ngọt mà chỉ đôi môi cô mới có được. Thơm diệu mà thanh thuần, nếu tình dục là cám dỗ đối với hắn, hắn vẫn có thể lờ đi, nhưng chỉ cần là cô, không hiểu vì gì lại không thể kiểm soát được bản thân.
Chính là nếu cô đứng trước mặt hắn, hắn đều muốn đem cô mà ăn sạch sẽ.
Mộc Như Lan đoán được hắn đang muốn làm gì, liền liều mạng tránh mặt đi.
" Hôm nay cơ thể tôi không được khoẻ "
Hắn cũng không làm gì thêm, tiêu soái thẳng người đứng dậy, môi bạc chậm rãi ngậm lấy điếu thuốc, tay phải hướng bật lửa mà đốt lên, Lục Cẩn Hà chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay người đi, hắn nói
" Tối mai theo tôi đi hội nghị "
" Tôi không muốn đi "
Mi tâm hắn hơi chau lại, ánh mắt lạnh nhạt quay lại nhìn cô: " Tôi nghĩ là cô hiểu tôi không thích điều gì? "
" Tầm thường như tôi không xứng hơn nữa tôi không thích nơi đông người, thiết nghĩ Kiều tiểu thư sẽ rất mong chờ nếu anh ngỏ ý "
Sau câu nói của cô, Mộc Như Lan cảm giác không khí hiện tại như lạnh đi, nhất là trên đỉnh đầu cô. Mộc Như Lan đinh ninh là hắn rất giận, có chết cô cũng không dám ngước mặt lên nhìn, chỉ dám một mực nhìn xuống chân mình, hai bàn tay nhỏ run run nắm lấy vạt áo. Lục Cẩn Hà cuối cùng cũng lên tiếng, câu nói còn mang theo ý cười
" Em đây là đang dỗi à? "
" Tôi mới không có "
" Em như nào là việc của em, mệnh lệnh của tôi một lời cũng không được từ chối, rõ chưa? "
Mộc Như Lan chỉ biết im lặng gật đầu.
" Em đừng lo thiệt thòi, tôi sẽ để người phụ nữ của tôi không thua kém một ai "
Đợi cho bóng dáng hắn rời khỏi đại sảnh, Mộc Như Lan mới ngước mắt nhìn lên.
Bản thân cô không hề thích nơi ồn ào, ngược lại thì cô thích yên tĩnh hơn. Trong quá khứ cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thật sự những nơi đông đúc và cả ánh nhìn của mọi người đều khiến Mộc Như Lan cảm thấy không an toàn.
Hơn nữa, mỗi lần cố nhớ lại quá khứ thì đầu cô lại đau đến mức muốn chết đi sống lại.
Khẽ thở dài một hơi
Chỉ cần thời hạn một năm kết thúc là bản thân cô sẽ được tự do. Nhưng tự do rồi làm gì? Khi đó cô chỉ vừa mới tốt nghiệp, gia sản không có, người thân cũng không.
Vậy thì một năm kết thúc, cô đi về đâu?
Sống với hắn cũng chẳng thể định hình nổi, khi thì như thiên đường, lúc thì tàn nhẫn chẳng khác gì địa ngục. Thiết nghĩ tự do một mình vẫn tốt hơn.
Cố gắng làm rồi tự sống vậy!
Danh Sách Chương: