• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn như vậy mà đã hơn tuần lễ rồi không về lại Hoa Sứ Viên, kể từ đêm hôm đó thậm chí không một cuộc gọi hay một tin nhắn.

Suốt ngày nhìn Mộc Như Lan như người mất hồn, cứ đi đi lại lại, sáng đi học về xong vẫn cứ mong chờ anh

Tiểu Như nhìn cô như vậy không khỏi xót xa, khẽ kéo ghế ngồi cạnh Mộc Như Lan tâm sự hi vọng cho tâm tư của cô có thể thoải mái hơn một chút.

- Tiểu thư, chị có muốn ăn gì không?

Mộc Như Lan chỉ lắc đầu rồi lại thở dài. Quay sang hỏi Tiểu Như.

- Mấy ngày nay Lục Cẩn Hà có trở về không?

Hi vọng rằng hắn sẽ chờ lúc cô ngủ say mà về một lần, nhưng mà chỉ đem lại sự thất vọng khi Tiểu Như lắc đầu.

- Tiểu thư đừng lo, thiếu gia chắc bận công việc thôi nay mai sẽ về mà.

Vừa dứt lời, ngoài cổng nghe thấy tiếng kèn xe bấm inh ỏi, Tiểu Như nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.

Sau hơn một tuần hôm nay hắn lại về, Mộc Như Lan ngồi từ trong nhà nhìn ra, bóng dáng cao to của Lục Cẩn Hà bước ra khỏi xe. Hai tay chỉnh lại caravat, trong lòng Mộc Như Lan có chút vui chỉ là trước khi cánh cửa xe còn lại mở ra.

Một người phụ nữ lạ đứng cạnh Lục Cẩn Hà, hai người bọn họ sánh đôi đi vào trong sảnh chính.

Cảm giác như bản thân chỉ là nhân vật dư thừa trong căn nhà này, Mộc Như Lan không khỏi cảm thấy chua xót cho bản thân, không đợi hắn vào tới đã liền đứng dậy xoay gót ý định lên phòng lại bị thanh âm trầm lạnh bắt ép cô đứng lại.

- Tôi cho cô đi à?

Bước chân sựng lại, Mộc Như Lan đứng im xoay lưng lại với hắn.

- Lại đây đi

Mộc Như Lan hít sâu một hơi ngăn cho bản thân không đau lòng. Đôi mắt to tròn không chút bận tâm nhìn hắn. Bây giờ chính Lục Cẩn Hà lại cảm thấy chán ghét ánh mắt này, nó quá vô tội, ngây thơ, lại làm cho hắn cảm thấy bản thân đang làm tổn thương cô.

- Anh gọi tôi có gì không?

- Tôi gọi cô cũng phải có lí do ư? - Xong quay sang nhìn Tiểu Nhu, khóe môi hờ hững:

- Tiểu Như, từ mai em không cần phải làm việc ở đây nữa.

- Thiếu gia... - Nghe quyết định của Mộc Như Lan, Tiểu Như có chút hơi hoảng, đánh ánh mắt qua bên Mộc Như Lan, thấy cô nhìn lại Tiểu Như có chút hơi chột dạ mà cúi đầu ngoan ngoãn lên phòng.

Lục Cẩn Hà gác chân ngồi ghế sofa đối diện cô, khóe môi cười nhàn nhạt đem cô gái bên cạnh ôm vào lòng.

Người phụ nữ Lục Cẩn Hà mang về nhìn rất quyến rũ, dáng người cao ba vòng đều chuẩn, khuôn mặt kiều diễm đến như vậy, Mộc Như Lan cô không dám so sánh.

- Cẩn Hà a, đây chắc hẳn là phu nhân của anh nha? Giờ mới được biết đến, thật xinh đẹp?

Hắn đưa mắt nhìn cô mang theo một ý châm biếm:

- Từ giờ em cứ ở lại đây

Kiều Kiều hai má ửng hồng được Lục Cẩn Hà ôm vào lòng, vừa õng ẹo, giọng nói ngọt ngào thêm một chút yếu ớt đáp lại hắn, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Mộc Như Lan.

- Cẩn Hà anh thật quá đáng nha! Thiếu phu nhân còn ở trong nhà mà.

- Đêm nay, à không sau này em cứ ở lại đây.

Nghe lời Lục Cẩn Hà vừa nói Kiều Kiều không khỏi vui mừng, hai tay ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ lên má một cái rồi đánh mắt nhìn qua Mộc Như Lan mang theo một ý đùa cợt, khinh thường.

Mộc Như Lan bây giờ như hoàn toàn mất hết niềm tin vào hắn, hoàn toàn chết tâm. Nhìn cảnh tượng vừa rồi tâm tình lại dấy lên một chút đau lòng nhưng thoáng chốc biến mất đi trở lại vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày, cô nhàn nhạt nói.

- Nếu không còn việc gì tôi xin đi trước.

Không hiểu sao hành động của cô khiến hắn vừa thấy chán ghét vừa thấy khó chịu cùng tức giận. Chán ghét cái bộ mặt yên tĩnh như mặt hồ không một chút gợn sóng, cớ gì đối với người khác tùy tiện cười nói mà đối với hắn lại tránh né như vậy?

Nhìn Mộc Như Lan quay đi, tấm lưng nhỏ cô độc nặng nề bước, tâm tư hắn lại cảm thấy có lỗi. Cớ nhiên làm tổn thương cô, nhưng cũng đáng, tại sao hắn phải để tâm đến Mộc Như Lan chứ!

Kiều Kiều vẫn ôm chặt hắn không buông. Sở thích của cô là thấy Mộc Như Lan bị vứt bỏ thế này dù sao cũng mới là lần đầu gặp nhau nhưng thật tội nghiệp, Kiều Kiều cô cũng không muốn đương đầu đâu nhưng mà ai bảo Mộc Như Lan là phu nhân của Lục Cẩn Hà kia chứ. Cô nhất định phải leo lên vị trí đó, chứ không phải đứa con gái yếu đuối, mềm mỏng, có lắm cũng chỉ được là bình bông di động. Thật chướng mắt!

Không hiểu vì đâu Lục Cẩn Hà lại có thêm con bé này nếu nó không xuất hiện thì vị trí Lục phu nhân là của Kiều Kiều cô rồi, vừa có sắc vừa có danh tiếng, đứng bên cạnh Lục Cẩn Hà sẽ rất hợp đi chứ?

Lục Cẩn Hà mặt hơi tối lại, tâm trạng hắn bây giờ không được tốt, lạnh lùng nói

- Leo xuống!

Kiều Kiều cũng khỏi kinh ngạc vì lời hắn nói.

- Cẩn Hà....



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK