Diệp Thế Phàm ánh mắt vẫn không hề dời khỏi Trúc Anh dù chỉ một giây. Tấm thạch cao bó quanh bắp chân của cô, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.
" Phàm, em không sao. " Trúc Anh thở dài một hơi, liền mở lời trấn an hắn.
" Như thế nào mà không sao cho được? " Liền lao đến bắp chân bị thương của Trúc Anh liên tục xuýt soa, thậm chí không màng tiết tháo mà ôm chân cô xoa xoa.
Nhược Trúc Anh nhìn một pha vừa rồi không khỏi đen mặt.
Chân còn lại một cước đạp thẳng vô mặt hắn.
" Nhặt tiết tháo của anh lên. "
" Bên cạnh em thì tiết tháo là cái gì? " Gương mặt điển trai của hắn vừa bị đạp không thương tiếc, cũng chẳng dám hó hé lời nào, chỉ biết xoa xoa nhẹ chóp mũi đã sưng đỏ. " Nhưng mà em không biết thương hoa tiếc ngọc à? "
Trúc Anh bĩu môi một cái, châm chọc mà nói: " Đáng đời. "
Người bạn học còn lại chợt chú ý đến cánh tay bị trầy xước của Mộc Như Lan, liền đi lấy dụng cụ y tế lại gần.
" Như Lan, cậu lại đây, mình khử trùng vết thương cho. "
Như Lan cong tay nhìn đến vết thương nhỏ trên da, khách sáo cười cười. " Không sao đâu, trầy nhẹ ngoài da thôi. "
" Vẫn nên khử trùng sẽ tốt hơn đó. "
Nhìn cô một chút, Như Lan cuối cùng cũng chịu để bạn học kia khử trùng cho mình. Vết thương rách ra tiếp xúc với oxi già càng thêm đau xót, mi tâm cô hơi chau lại gắng chịu đựng đến khi khử trùng xong. Bạn học kia dán lên chỗ vết thương đó một tấm băng cá nhân mỏng, rồi mới yên tâm đem cất bộ dụng cụ.
" Cảm ơn cậu. "
" Không có gì mà. "
Chợt tiếng thông báo tin nhắn điện thoại vang lên, màn hình điện thoại nổi lên dòng tin nhắn.
" Em đang ở đâu? "
Là Lục Cẩn Hà hỏi.
" Tôi đang trên trường. "
" Bây giờ hình như vẫn chưa tới thời gian nhập học lại. "
" Vốn tính cùng Trúc Anh ghé đến thư viện. "
" Vợ à, anh đói rồi. "
Nhìn dòng tin nhắn cuối cùng, Mộc Như Lan phải tự trấn an bản thân rất nhiều lần. Đỉnh đầu của cô gần như muốn nổ tung, hai gò má từ lúc nào đã đỏ ửng cả lên, chỉ trách thầm trong lòng, nhưng trái tim không ngừng run lên.
Thật sự là tên yêu nghiệt mà.
Đảo mắt sang phía Trúc Anh, thấy Diệp Thế Phàm chăm sóc cho cô ấy ân cần như vậy, Mộc Như Lan cũng yên tâm vài phần, hướng đến hai người họ mà nói.
" Mình có chút việc phải về, chúng ta đợi khi khác chân cậu lành rồi đến thư viện nhé? " " Được, chân mình lành sẽ kéo cậu đi tiếp. "
Vẫn nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi cánh cửa y tế đóng lại, Trúc Anh mới dời tầm mắt đi.
Đến trước cổng trường, nhìn xa vẫn thấy được chiếc xe mà hắn cho đưa đón cô mỗi ngày. Từ Ngọc bất chợt thấy bóng dáng cô đi đến, liền ra khỏi xe, Như Lan không đợi Từ Ngọc mở cửa cho mình, đã tự thân ngồi vào bên trong, tâm trạng thập phần thoải mái, cười nhẹ.
" Về thôi A Ngọc. "
" Vâng. "
Thì ra, cảm giác được yêu thương là như thế này. Nhưng, đó chỉ là hiện tại, Như Lan không thể biết rằng chỉ vài tiếng sau đó, mạng sống cô giống như ngàn cân treo sợi tóc.
Xe dừng trước cổng Đế Uyển, Như Lan từ trong xe nhìn ra, ngay cánh cửa kia là bóng dáng cao lớn của Lục Cẩn Hà, một chiếc sơ mi trắng với quần tây đen, hai tay hắn đút hẳn vào túi quần, đôi mắt kia xanh thẳm dường như nhìn xuyên thấu cánh cửa xe dù là nó màu đen, trên môi hắn.
Nở nụ cười.
Mộc Như Lan đứng hình một lúc, hắn cười sao, dù cách nhau một lớp kính, và khoảng cách cũng không gần, nhưng cảm giác như hắn xuyên thấu tâm can cô. Hắn quả thật chưa bao giờ cười, từ lúc cô đến, chưa hề thấy trên môi hắn cười dịu dạng như thế. Tim cô, đập lệch mất một nhịp rồi.
Ngơ ngẩn một lúc lâu, không hề biết tấm kính kia được Từ Ngọc hạ xuống lúc nào, cũng chẳng biết hắn đến trước mặt cô khi nào.
" Còn muốn ngồi trong đó đến bao lâu đây? "
Giọng hắn vang lên, cô mới giật mình, lúng túng mở cửa xe mà ra ngoài. Một chân cô chỉ mới chạm đất, hắn đã nắm tay cô dùng lực kéo mạnh một cái. Cả cơ thể nhỏ của Mộc Như Lan ngã vào vòm ngực rộng của hắn, lời hắn nói ra có đôi chút giận dỗi.
" Em dạo này bỏ bê chồng mình hơi lâu thì phải? "
Cô có lầm hay không, hắn lúc này giống như đang ăn vạ với cô thế?
Không hiểu sao hôm nay hắn liên tục công kích vào tâm trí cô, làm cả trái tim cô không kìm được mà run lên. Gương mặt không chịu được luồng công kích ấy, thoáng chốc đã phiếm hồng, ánh mắt Lục Cẩn Hà vẫn nằm trên người cô, chưa hề dời đi một giây nào. Ngượng đến mức muốn chín cả mặt, Như Lan vội đẩy hắn ra, một mạch cứng nhắc đi thẳng vào bên trong. Có chúa mới biết, cô hiện tại tim đập muốn nhảy ra ngoài.
" Vào, vào trong đi, anh bảo đói, để em làm đồ ăn. "
Lục Cẩn Hà tất nhiên nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của cô, liền trở nên cao hứng, theo cô vào bên trong.
Đứng dưới phòng bếp, tay thì làm nhưng tâm trí thì không ngừng nghĩ đến việc hắn vừa làm.
A, trái tim của một thiếu nữ mới biết yêu, làm sao chịu được loạt công kích chí mạng như vậy chứ.
Có lẽ mãi chăm chú, mà không hề hay biết Lục Cẩn Hà đang tựa lưng bên cửa phòng bếp, nghiêng đầu nhìn cô. Cả thân ảnh cô lọt vào tầm mắt hắn. Hắn thích nhất nhìn cô lúc này, cũng một phần căn biệt thự này chưa từng ấm áp như bây giờ.
Bỗng chợt phía sau lưng cô truyền đến hơi ấm, thậm chí có thể cảm nhận cả cơ thể của người sau lưng, hai tay hắn ôm eo cô lại, bản thân lại như một đứa con nít dúi đầu vào mái tóc hạt dẻ bồng bềnh kia, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể cô.
Bao lâu rồi hắn chưa động vào cô nhỉ? Chỉ là mỗi lần va chạm cơ thể, cảm giác mềm mại của Mộc Như Lan ăn sâu vào tâm trí hắn, không kim lời được mà nói.
" Phu nhân của tôi, em nói xem cơ thể em làm sao lại có được mùi hương mê hoặc như thế? " Vòng tay hắn siết chặt cô hơn một chút, lời nói của hắn như âm thanh thuần tuý, phảng phất bên tai cô không rời.
Nhìn thấy bên tai Như Lan đỏ lên, Lục Cẩn Hà giống như tìm thấy thú vui, khẽ cong nhẹ môi, lời hắn giống như có sức hút, lọt vào tai cô lại có thể mê hoặc như vậy: " Thêm cả cơ thể của em, làm sao mà mềm mại đến thế? " Hắn giống như con sói, còn cô là con thỏ nhỏ ngon ngọt đến thế, không kìm được mà liếm nhẹ vành tai phiếm hồng đó. Bất chợt cơ thể Mộc Như Lan run lên một hồi.
" Cẩn Hà, em đang nấu ăn. "
" Cả làn da này làm sao có thể mát lạnh, trong suốt như thuỷ tinh vậy? " Bàn tay của hắn không hề an phận, bắt đầu di chuyển đến cánh tay cô, từng nơi hắn lướt qua đều giống như rực lửa.
Thật kì lạ.
Nhưng mà, căn bản thì hắn chả quan tâm cô nói gì cho lắm.
" Hà, a... Hà, dừng lại... "
Tay còn lại của hắn, luồn vào trong lớp áo sơ mi của cô, vuốt nhẹ phần eo thon gọn, dần dần di chuyển lên trên.
" Cả cảm giác căng tròn, mềm mại trong tay nữa. " Nói đến đây, hắn không ngần ngại mà vén lớp áo bra mỏng của cô, ngón tay hắn xâm nhập vào trong, ở trên đỉnh đầu ngực, kiêng dè véo nhẹ một cái: " Thì ra phu nhân của anh, hư hỏng như thế, chỉ vuốt ve vài cái hạt đậu này đã cứng lên rồi sao? "
Cô cảm thấy không ổn nữa rồi, bàn tay đang cầm con dao, không còn lực nữa, buông thỏng làm nó rơi trên mặt thớt. Cả cơ thể cô giống như có hàng ngàn con kiến bò qua, chưa nói đến bàn tay hắn đi đến đâu, đều thoải mái cực độ.
Thật sự cô muốn hét vào mặt hắn, sao anh vô sỉ như thế!
Nhưng quả thật, cả sức để nói cũng bị hắn rút cạn.
Bàn tay vừa rồi mơn trớn cánh tay cô, bây giờ đã đến cần cổ trắng ngần, ngón tay hắn chậm rãi miết nhẹ từ dưới cổ đi lên. Bàn tay còn lại ngay vừa lúc dùng lực siết ngón tay trên đầu nhũ hoa của cô liền không để Như Lan phát ra tiếng, hai ngón tay hư hỏng liền xâm nhập vào khoang miệng cô, trêu đùa với đầu lưỡi của cô.
Ngón tay bám trên ngực cô kia, vẫn không hề kiêng dè đùa nghịch đầu nhũ của cô. Như Lan hiện giờ cả cơ thể như nước, mềm nhũn không chút sức lực, phải có tay hắn nâng thì mới không ngã xuống, giữa gian phòng bếp rộng, tiếng nỉ non rên rỉ không ngừng phát ra.
Lục Cẩn Hà cảm nhận được một cỗ nóng rực dưới thân hắn, môi hắn cong lên nụ cười gian trá, ghé sát tai cô mà thì thào.
" Phu nhân, anh đói rồi, ăn em được không? "
Danh Sách Chương: