• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hắn rời đi, Mộc Như Lan từ từ đứng dậy, hai chân cô run rẩy, xương chậu giống như vừa bị gãy còn nơi nữ tính ấy thì đau buốt, nhức nhói vô cùng.

Chẳng hiểu nổi, cô đã chọc giận gì hắn, nhớ lại khuôn mặt hắn cô chỉ cảm thấy ớn lạnh, chỉ mới mấy phút trước hắn còn ôn nhu ôm nàng lại đùng một cái con ngươi Lục Cẩn Hà trở nên lạnh lẽo, mạnh bạo đem cô mà dày vò. Nhìn xuống sàn nhà là bộ váy xanh ngọc lam bị hắn xé đến tơi tả, Mộc Như Lan lấy từ tủ ra y phục mới mà vào phòng tắm.

Nhìn trong gương, đôi mắt đẹp của cô khóc đến sưng tấy lên, toàn thân đau nhức còn bầm tím chằng chịt vết hôn của hắn. Nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống, bao phủ toàn bộ cơ thể cô, bây giờ mới cảm thấy thật là dễ chịu, dòng nước ấm nóng chảy đến đâu như làm xoa dịu lại cơ thể cô. Ngâm mình trong bồn tắm, Mộc Như Lan lại bắt đầu suy nghĩ, hắn như vậy đôi khi lại ôn nhu, ấm áp lạ thường, đôi khi lạnh lùng, cô độc khó tả vì thế mà dắt cô đi lòng vòng không hiểu được và không biết đường nào mà ra.

Lục Cẩn Hà vừa lạnh lại vừa nóng, đem Mộc Như Lan đang có cảm giác được nâng niu như trứng thoắt cái dày vò, dẫm đạp cô không thương tiếc. Kiểu như hắn vừa đánh vừa xoa.

Từ khi theo hắn về, cô chưa bao giờ biết thế giới bên ngoài như thế nào. Cả kí ức trước khi gặp hắn chỉ là một khoảng trắng. Dần dần Mộc Như Lan quen với cuộc sống ở Hoa Sứ Viên_ Hoa Sứ Viên là tên của căn biệt thự này, vì biệt thự này có một khu vườn cúc trắng tựa như sứ, có lẽ vì thế mà trở thành tên của căn Biệt Thự.

Nhắc mới nhớ, Hoa Sứ Viên rộng lớn như này, lại chỉ có một mình hắn sống. Khi đem cô về tất cả hầu gái trong nhà đều nghỉ việc, như thế chỉ còn mỗi cô và hắn trong ngôi nhà to lớn.

Mộc Như Lan ngắm mình trong nước cũng đã lâu, nàng mặc đồ nghiêm chỉnh rồi xuống nhà. Cho rằng một lát hắn sẽ về, Mộc Như Lan nghĩ cũng nên làm một ít thức ăn mà đợi hắn.

Mộc Như Lan dịu dàng đem tạp dề mặc vào, lục trong tủ lạnh lấy thức ăn để nấu. Hình dáng nhỏ nhắn, mềm mại của Mộc Như Lan hoàn toàn lọt vào mắt hắn. Chỉ là Lục Cẩn Hà về cũng được 5 phút, ngồi sofa mãi chẳng thấy cô lên đành xuống phòng ăn tìm thử, sáng mắt mà thấy được cảnh cô nấu ăn. Trong tim hắn chợt cảm thấy ấm áp. Cũng 12 năm rồi, sau khi gia tộc Lục gặp biến cố, mà tất cả mọi người đều mất mạng, chỉ còn mỗi mình hắn may mắn thoát nạn, có thể xem rằng hắn là đời cuối cùng của gia tộc quyền bí Lục gia.

Lục Cẩn Hà lại bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, lúc này Mộc Như Lan nghe được tiếng động mới xoay người lại liền thấy hắn. Tự dưng cơ thể Mộc Như Lan cứng đờ lại, lại ánh mắt lạnh lẽo ấy, nhưng mà sao trong ánh mắt ấy cô lại bắt gặp được một tia ấm áp dù không lớn nhưng lại le lói kì diệu. Không khí trong phòng ăn bỗng nhiên im ắng, căng thẳng lạ thường, cho đến khi giọng nói ấm áp của Mộc Như Lan vang lên đã phá vỡ bầu không khí ấy:

- Anh về rồi à

Lục Cẩn Hà vẫn im lặng nhìn cô nấu ăn, hắn dường như chỉ thích thú hai việc khi ở cùng cô đó là trên giường và cảnh cô nấu ăn. Chờ mãi vẫn không thấy hắn đáp lại, Mộc Như Lan nối tiếp đoạn thoại:

- Anh đói chưa? Đợi tôi một chút, đồ ăn sắp xong rồi.

- Ừ!

Một lát sau, Mộc Như Lan đem dĩa thức ăn ra bày trên bàn, ánh mắt hắn vẫn không hề rời khỏi cô. Sao mà cảm giác giống như hắn đang muốn ăn thịt cô.

Thật đáng sợ nha!

Mộc Như Lan sau khi chuẩn bị đầy đủ thức ăn, kéo ghế ngồi đối diện hắn. Bàn ăn khá là dài, người đầu sông, kẻ cuối sông. Không hài lòng lắm, Lục Cẩn Hà lên tiếng:

- Lại đây, biệt thự chỉ còn có hai người, em ngồi dưới đó xem được không?

Như Lan ngoan ngoãn ngồi ghế cạnh hắn, giờ đây chỉ còn tiếng va vào nhau của dao nĩa, không một tiếng nói, rồi một lúc sau, Mộc Như Lan mới rụt rè lên tiếng:

- Tôi có một yêu cầu...

- Nói đi - Hắn tay vẫn cầm đũa, nhẹ nhàng gặp thức ăn, miệng vẫn nhai không hề nhìn cô.

- Tôi... Tôi muốn... Ờ...

- Nói nhanh đi, tôi không thích dài dòng đâu!

- Tôi là muốn xin anh cho Tiểu Như quay về làm việc. Sẵn tiện... Tôi cũng muốn được đi học...

Ý đầu vào tai hắn không có lạ lẫm gì nhưng ý sau làm hắn khá ngạc nhiên, cũng đúng, tuổi cô muốn giao lưu là không sai!

- Tại sao tôi phải giúp em?

- Ở Hoa Sứ Viên rộng quá, khi anh đi vắng lại chỉ có mỗi tôi, cảm thấy rất cô đơn. Còn việc đi học... Tôi cũng chỉ là muốn có kiến thức thôi... Anh đừng lo, tôi có thể tự đi làm để kiếm tiền học, không động tới bất cứ khoảng nào của anh...

Lục Cẩn Hà khẽ liếc mắt sang cô, ánh mắt sắc lạnh khiến cô càng thêm rụt rè. Không xong, lần này chắc lại chọc giận hắn. Đảo mắt một hồi, hắn trầm giọng:

- Được! Đem Tiểu Như về, tôi đáp ứng. Việc học tôi cũng đáp ứng, em không cần đi làm, bản thân tôi không phải bao nuôi em không nổi!

- Nhưng tôi cảm thấy...

- Tôi hi vọng em đừng khiến tôi cảm thấy phật lòng!

Mộc Như Lan nghe xong câu cuối hắn nói, lập tức im lặng. Nhưng hắn là người nó sẽ làm, hắn đáp ứng yêu cầu của cô. Xong buổi ăn, Lục Cẩn Hà tiếp tục lái xe rời khỏi biệt thự. Giống như hắn về là để kiểm tra cô xong lại bỏ đi. Hẳn tối nay sẽ không về. Mộc Như Lan đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, đem chúng đi rửa. Cô nghĩ đi nghĩ lại, có vẻ hắn cũng không quá xấu xa.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK