• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giải Ứng Tông cùng Tư Đồ tiến vào phòng thẩm vấn không người, Mao Mẫn bởi vì tinh thần không ổn định nên đã được đưa đến bệnh viện tiêm thuốc an thần

Tư Đồ vào phòng trước tiên là kéo lấy một cái ghế dựa để Ân Thịnh ngồi, còn bản thân thì nghiêng người ngồi thẳng lên bàn gỗ lớn giữa phòng.

Giải Ứng Tông ngồi ghế ở phía đối diện, từ trong cặp xách lấy ra giấy ủy quyền cùng một số tài liệu.

"Chúng ta đã quá quen thuộc với những quy trình này rồi, cũng không cần phải nói nhiều nữa."-Giải Ứng Tông thuận miệng nói, đoạn tách từng phần tài liệu đặt trên bàn ra đẩy về phía Tư Đồ.

Tư Đồ tùy tiện liếc mắt một cái, không hề đoái hoài tới đống tài liệu đó, chỉ hỏi: "Anh biết rõ quá trình cụ thể của vụ án lần này sao?"

"Mao tiên sinh đã thuật lại cho tôi nghe rồi."

"Không liên quan tới mấy lời thoái thác của hắn ta, ý tôi là từ góc độ của anh, anh nghĩ anh hiểu biết rõ về vụ án này lắm hay sao?"

Giải Ứng Tông im lặng một chút, ánh mắt tinh thông liếc nhìn Tư Đồ, tựa tiếu phi tiếu nói: "Cậu chính là cảm thấy tôi không nên nhận vụ án này à?"

"Ba anh em nhà họ Mao bị trừng phạt cũng là thích đáng." Tư Đồ từ chối cho y kiến, khoanh tay nhìn anh ta: "Anh lúc này nhúng tay vào sẽ khiến mọi chuyện càng thêm phiền phức."

"Đây là công việc của tôi." Mười ngón tay của Giai Ứng Tông đan vào nhau đặt trên mặt bàn, nghiêm túc nói: "Cậu cũng đã nói, chúng ta hiện tại chỉ bàn việc công."

Tư Đồ khẽ cười mỉa mai, vươn tay cầm lấy mấy tờ giấy mỏng trên bàn nhìn sơ qua một chút.

"Di chúc?"

"Đây là di chúc do cha của Mao tiên sinh lập nên trước khi ông ấy qua đời."

Hồ Diệp cùng Ân Thịnh cũng tụ lại xem, quả nhiên nhìn thấy phía cuối bản di chúc có một dòng chữ nhỏ nói rằng sẽ đem 10% tài sản chia cho Trương Linh.

Hồ Diệp lắc đầu, cảm thấy Trương Linh cũng coi như là vì tiền mà chết, trong lòng không khỏi có chút cảm xúc phức tạp.

Ân Thịnh dời ánh mắt chuyển sang mấy phần tài liệu khác đặt trên bàn: "Mao Dương mời anh tới là để đề phòng vạn nhất có gì xảy ra sao? Kỳ thật hắn ta cũng không cần phải làm vậy, bởi vụ án này đến cuối cùng cũng chỉ có hai kết quả, một là chúng tôi không thể tìm được chứng cứ, hắn ta sẽ vô tội được phóng thích; hai là chúng tôi tìm được chứng cứ, hắn chắc chắn muốn trốn cũng trốn không thoát.

Giải Ứng Tông giương mắt đối mặt cùng Ân Thịnh, trên mặt bất động thanh sắc, anh ta nhìn y được một lúc, mở miệng lại nói chuyện không hề liên quan đến vụ án.

"Con mèo Ba Tư đó vẫn còn chứ?"

Ân Thịnh sửng sốt: "Ngân?"

"Hình như là nó được gọi bằng cái tên này." Giải Ứng Tông cười cười: "Qua Tết âm lịch này là nó thêm một tuổi nữa có đúng không?"

Ân Thịnh nhẹ cau mày: "Sao anh biết?" Chợt nghi hoặc: "Chúng ta có quen biết nhau sao?"

Ân Thịnh phát giác bản thân y từ lúc gặp mặt Tư Đồ Bách cho đến này vẫn luôn cùng mọi người vây quanh một trạng thái khó hiểu duy nhất "Chúng ta có quen biết nhau sao?". Từ Hồ Diệp, Vương Tiểu Nhị, rồi đến cả đội trưởng đội phòng chống tệ nạn xã hội kia nữa.

Bọn họ đối với y đều có vẻ như có quen biết, duy chỉ có bản thân y là không hề có chút ấn tượng.

Ân Thịnh im lặng, ánh mắt rũ xuống ngẩn người, suy nghĩ thật cẩn thận, Tư Đồ trước đó cũng đã vài lần hỏi qua chuyện mất trí nhớ của y... Y rốt cuộc là đã quên mất bao nhiêu chuyện rồi? Ân Thịnh hiện tại chính là có chút nghĩ không thông, cảm thấy cuộc sống vốn dĩ không chút trở ngại gì của y bây giờ lại trở nên có chút không quen.

"Giải Ứng Tông." Tư Đồ kịp thời nói chen vào, ánh mắt cảnh cáo nhìn nam nhân kia, Giải Ứng Tông đành nhún vai bỏ cuộc, cũng không nói gì thêm.

"Mao Dương kêu anh tới làm cái gì? Chúng tôi còn chưa bắt giữ hắn ta, hắn có thể tự ý rời khỏi đây bất cứ lúc nào hắn muốn."

"Anh ấy không dám đi nhưng lại sợ nếu ở lại sẽ bị các người hù dọa, lừa gạt." Giải Ứng Tông tùy tiện đáp: "Vì không muốn phải nghe các người nói nhiều, cho nên mới kêu tôi tới."

Hồ Diệp có chút bất mãn nhìn nam nhân trước mặt: "Biết rõ hắn có vấn đề mà anh còn giúp hắn?"

"Không phải đó vốn dĩ là công việc của một luật sư sao?" Giải Ứng Tông chẳng biết bản thân là nên cười hay khóc: "Ai trả thù lao thì sẽ vì người đó mà làm việc, làm tốt việc là chuyện đương nhiên, làm hỏng việc thì phải gánh tiếng xấu trên lưng."

"Trên đời này ủy khuất nhất không ai khác chính là luật sư và bác sĩ."

Hồ Diệp nghẹn lời, Tư Đồ liền khoát tay: "Đừng nói những lời nhảm nhí này nữa, từ đó đến giờ những vụ án trong tay anh có lần nào thất bại đâu."

Ân Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu, Giải Ứng Tông cũng chỉ cười rồi nói: "Cậu là đang chế nhạo tôi đấy à? Tôi chẳng lần nào thất bại cũng là vì tôi đã từ chối khá nhiều vụ án."

"Đó cũng là một trong những điểm đặc biệt của anh." Tư Đồ giễu cợt: "Phát hiện vụ án có nghi điểm khó giải quyết thì buông bỏ ngay lập tức, thà bồi thường tiền chứ không tiếp tục xử lý."

Tư Đồ xoay người đối Ân Thịnh giải thích: "Vậy nên thanh danh của anh ta vẫn không được tốt, loại tình huống này trong ngành luật sư được gọi là không tuân thủ cam kết."

"Cho nên cũng chỉ có thể là một luật sư hèn."

Giải Ứng Tông không thèm để tâm, đưa tay gỡ hai cái nút trên ống tay áo rồi nới lỏng cổ áo một chút.

"Tôi chẳng qua chỉ là tôn trọng sự lựa chọn của bản thân thôi."

Tư Đồ liền cười khinh một tiếng, Ân Thịnh ở bên cạnh nhìn ra được hai người này là đang tranh hơn thua với nhau thế nhưng rõ ràng lại rất ăn ý, tình cảm cũng tốt vô cùng.

Y nhìn Giải Ứng Tông, thử dò xét hỏi: "Cho nên anh đến đây là để giúp hắn không bị chúng tôi đưa vào tròng? Không còn nhiệm vụ gì khác?"

"Cần phải có nhiệm vụ gì nữa sao?"

Giải Ứng Tông buông tay trên cổ áo xuống: "Như lúc nãy cậu đã nói, vụ án này cuối cùng cũng chỉ có hai con đường."

Nói xong lại thần bí chớp mắt mấy cái: "Cậu chắc chắn sẽ tìm được chứng cứ cho vụ này chứ?"

"Tôi không chắc." Ân Thịnh thẳng thắn thừa nhận, bình thản nhướng mày: "Tôi chỉ là cố gắng hết sức."

Giải Ứng Tông gật đầu một cái, đem bản di chúc cùng tài liệu thu lại, nhưng giấy ủy quyền vẫn để yên trên mặt bàn.

"Nhìn ra được điều gì từ những tài liệu này?"

"Mao Dương là một kẻ hết sức cẩn thận." Tư Đồ hờ hững nói: "Tất cả chứng cứ đối với hắn đều có lợi, không thể chê vào đâu được."

"Anh ta ngay từ đầu đã lên kế hoạch rất kĩ lưỡng." Giải Ứng Tông nói: "Báo cáo sức khỏe của Mao Đại Sinh; quan hệ của Mao Mẫn cùng người nhà họ Mao chuyển biến xấu; Mao Hâm chơi bời lêu lổng, lãng phí tiền bạc trong công quỹ, còn bị Mao Dương lừa gạt tất cả cổ phần trong tay."

"Công ty mà hắn ta lừa Mao Hâm đầu tư vào hiện giờ ở đâu?"-Hồ Diệp hỏi

"Công ty đó đã sớm bị xóa sổ, danh sách nhân viên trong công ty không biết rõ, tài khoản của công ty là mở ở ngoài nước, căn bản là không tra ra được cái gì." Giải Ứng Tông cười lạnh: "Đây chính là cách làm việc của một thương nhân chân chính, cha anh ta cũng chẳng thể bì kịp con mình."

"Coi như là không thể tìm được chứng cứ giết người đi..." Ân Thịnh ở bên cạnh lẩm bẩm: "Cũng phải tìm ra được cái gì khác chứ."

"Chẳng hạn như?"

Giải Ứng Tông không nhanh không chậm đem tất cả tài liệu cất vào túi công văn thật cẩn thận. Trên thực tế anh ta chính là lợi dụng nghề nghiệp luật sư của mình để có thể mang đống tài liệu này mang đến đây, chỉ là để Tư Đồ liếc mắt qua một cái, có thể sẽ lại cung cấp đầu mối gì đó cũng nên.

Anh ta và Tư Đồ quen biết đã nhiều năm, Tư Đồ đương nhiên hiểu được ý tốt của anh ta, vậy nên sẽ không khách khí, chỉ tiếc là cái gì cũng không phát hiện được.

"Nhà của bọn họ đã loạn thành như vậy, chắc chắn về phương diện tiền bạc cũng có vấn đề. Mà vì sao Mao Đại Sinh lại dọn ra ngoài?"

Ân Thịnh hỏi: "Tuy rằng bọn họ nói Mao Đại Sinh không thích sống quá phô trương, nhưng hiện tại xem ra có thể không phải là như họ nói, vậy rốt cuộc ông ta dọn ra ngoài là để làm gì?"

"Đó là nơi để gặp mặt cùng tình nhân nhỏ bé của ông ta." Giải Ứng Tông chế nhạo nói: "Ở nhà dù sao cũng không tiện lắm."

Ân Thịnh nhất thời nghẹn lời, y thật ra vẫn không hề nghĩ tới điểm này bao giờ.

"Tài chính của nhà họ Mao chắc chắn có vấn đề." Ân Thịnh nhìn về phía Tư Đồ: "Cho dù không có cách để hắn ta thừa nhận chính bản thân đã sát hại cha mình cũng phải gán cho hắn một tội danh khác! Nói không chừng ở chỗ Trương Linh có đầu mối thì sao?"

"Có thể." Tư Đồ gật đầu: "Trương Linh cùng bọn họ dính dấp nhiều như vậy, không thể nào không có chút chứng cứ gì."

"Là việc tranh chấp tài sản nhà họ Mao?" Giải Ứng Tông ngạc nhiên nói: "Các người không phải là đang điều tra án mạng sao?"

Ân Thịnh liếc anh ta một cái: "Có thể nắm bắt được chút nhược điểm nào thì hay nhược điểm đó, không thể để hắn thoát tội một cách trắng trợn như vậy được."

Giải Ứng Tông sửng sốt, nhưng rồi lại cười rộ lên: "Tính khí này...Vẫn là không hề thay đổi."

Tư Đồ tằng hắng một tiếng, từ trên bàn đứng dậy, kéo Ân Thịnh: "Được rồi, trước hết cứ như vậy đi, chúng ta đến nhà Trương Linh xem qua một chút, tìm xem cái gì có khả năng trở thành chứng cứ có thể luận theo không."

Ân Thịnh có chút bất mãn: "Chứng cứ có thể luận theo là gì?"

"Không có gì, ý là chứng cứ chúng ta có thể luận theo đó để mà tống cổ Mao Dương vào nhà lao ấy mà." Tư Đồ phá lên cười, một bên lôi Ân Thịnh ra cửa, bên kia vung tay lên hướng Giải Ứng Tông chào tạm biệt: "Để Hồ Diệp lại cho anh, hai người các người muốn diễn trò gì cũng được, cứ tự nhiên."

Nói xong đẩy cửa rời đi.

Tư Đồ đem Ân Thịnh nhét vào trong xe, xong lại chạy qua phía đối diện mở cửa ngồi vào trong, vào trong rồi chuyện đầu tiên hắn làm lại là mở máy điều hòa.

Ân Thịnh lấy điện thoại ra nhìn một chút, ngạc nhiên nói: "Còn hai ngày nữa là đêm 30 Tết rồi."

"Nhanh vậy sao?" Tư Đồ cũng ngạc nhiên, lập tức nhìn về phía Ân Thịnh: "Cậu có kế hoạch gì không?"

"Không có." Ân Thịnh đem điện thoại cất vào trong túi áo, chà xát bàn tay rồi áp lên hai bên má đang lạnh buốt: "Tôi chỉ có một mình, không thân không thích nên cũng chẳng phải về thăm nhà."

"Vậy cùng tôi đón năm mới đi?" Tư Đồ hài lòng nói: "Nhiều người càng náo nhiệt."

Nói xong liền đạp chân ga, hướng căn hộ của Trương Linh mà tiến.

Ân Thịnh ngồi ở ghế phụ lái trầm ngâm: "Quan hệ của anh cùng người trong gia đình không được tốt à?"

"Hiện tại cũng có thể cho là không được tốt, nếu mấy vụ án mạng chất trên đầu tôi có thể sớm giải quyết..." Tư Đồ ngẫm nghĩ một chút, lại nói: "Mùng một mùng hai có lẽ tôi sẽ trở về thăm nhà một chuyến, đêm 30 vẫn có thể cùng cậu đón năm mới."

Ân Thịnh kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái: "Không cần, tôi một mình cũng đã thành thói quen rồi."

"Như vậy sao được." Tư Đồ không để y từ chối, nói: "Nếu cậu cảm thấy không quen khi chỉ có hai người chúng ta thì để tôi rủ cả Hồ Diệp cùng Vương Tiểu Nhị."

Ân Thịnh không nhịn được cười: "Hồ Diệp cùng Vương Tiểu Nhị chẳng lẽ cũng không cần về nhà thăm người thân sao?"

"Người nhà của Tiểu Nhị tất cả đều sống ở nước ngoài." Tư Đồ cười nhạt nói: "Hồ Diệp cũng là một thân một mình, muốn hẹn bọn họ không quá khó khăn."

Ân Thịnh gật đầu, cũng không lên tiếng bảo đồng ý đi hay không mà chỉ im lặng. Tư Đồ thấy y như có điều suy nghĩ nên cũng không thúc giục, dù sao còn đến tận hai ngày, cứ cho y suy nghĩ thêm một chút đi.

Vượt qua ngã tư kế tiếp, chiếc xe tiến vào bãi đậu xe.

Trương Linh và Ân Thịnh ở cùng một tòa nhà, điều này so ra cũng rất tiện, ban ngày ban mặt như thế này cũng không sợ mấy thứ dơ bẩn quái dị lui tới.

Tư Đồ xuống xe cùng Ân Thịnh, hai người bước vào thang máy, nhấn nút hướng lên tầng năm.

Khi cả hai người họ vừa từ thang máy bước ra thì bắt gặp một cậu học sinh xách cặp từ đầu hành lang bên kia bước tới, thiếu niên tóc tai bù xù ngáp ngắn ngáp dài, vừa liếc mắt một cái cậu nhóc liền thấy huy hiệu cảnh sát trên ngực Tư Đồ, cậu bỗng ngây người ra một chút.

"Đúng là chỗ này rồi." Tư Đồ nhìn biển số 503 trước cửa nhà rồi lại mở mục ghi chép trong điện thoại di động ra nhìn một chút, xác định đúng là số nhà này liền từ trong túi lấy ra chìa khóa nhà do nhân viên pháp chứng cung cấp, hắn đưa tay mở cửa.

"Này!" Thiếu niên ở phía sau rốt cục cũng lên tiếng: "Các người muốn làm gì?"

Ân Thịnh cùng Tư Đồ quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên bất an nhìn họ: "Các người...chỗ này là nhà của chị Trương mà."

"Em có quen cô ấy sao?" Ân Thịnh nhìn cậu nhóc: "Người này là cảnh sát, chúng tôi có việc muốn..."

"Là chuyện chị Trương gặp tai nạn qua đời sao?" Thiếu niên này có vẻ là biết cũng không ít chuyện, cậu ta xách cặp đi tới: "Nếu các anh muốn tìm đồ, không cần phải vào trong, tất cả đồ vật bên trong đều bị mang đi hết rồi."

"Mang đi hết rồi?"

Lời tào lao của editor: Tuổi thiếu niên là độ tuổi từ 13-19 tuổi, mình nghĩ cậu bé trong này khoảng 15-17 tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK