Giữa trưa, Tư Đồ cùng người của tổ trọng án trao đổi qua điện thoại, tựa hồ xảy ra tranh chấp, thời điểm cúp điện thoại mặt hắn đã đen như đáy nồi.
Ân Thịnh giúp hắn cất điện thoại, bệnh viện có nguyên tắc không được phép sử dụng điện thoại tránh làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.
"Thế nào?" Bởi vì nhân lực không đủ, cần hợp tác tiến hành điều tra, có điều nhìn sắc mặt Tư Đồ khẳng định vừa rồi hẳn là không được đi.
"Người của tổ trọng án nói chúng ta cứ yên tâm mà tịnh dưỡng." Tư Đồ có chút căm tức: "Còn nói sau khi chúng ta quay trở lại cũng đừng nhúng tay vào vụ án này nữa."
Ân Thịnh cau mày: "Bọn họ có biện pháp riêng sao?"
"Ai mà biết?" Tư Đồ ngữ khí không tốt nói: "Cái tổ đó làm việc gì tuyệt đối sẽ không để người ngoài biết được."
Ân Thịnh không nói nữa, quay đầu lại nhìn giường bệnh phía đối diện vừa mới được thêm vào trong phòng. Đang nằm trên giường là Nhạc Chương, lúc này đắp chăn quá đầu ngủ say sưa.
"Nhạc Chương bị thương không nghiêm trọng lắm chứ?" Tư Đồ theo ánh mắt của y nhìn sang, hỏi.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là máu huyết chảy ngược cần được nghỉ ngơi điều dưỡng hợp lý, thời gian sắp tới sẽ không thể làm gì được." Ân Thịnh thở dài: "Lần này nguyên bản cũng là do chính sai lầm của cậu ấy gây nên."
Tư Đồ khó hiểu: "Cái tên này tuy rằng nhìn qua không đáng tín nhiệm, nhưng khi làm việc chưa bao giờ xảy ra sơ suất a."
Lời này của Tư Đồ như nhắc nhở Ân Thịnh. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của Hạng Quý Hiên mà phân tâm?
Tư Đồ nhìn vẻ mặt y đăm chiêu, mới nhích lại nhỏ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mà Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp ở một bên khác cũng kéo tới, Tiểu Nhị vô cùng thần bí nói: "Tôi thấy Nhạc Chương từ hôm qua đến giờ hình như có gì đó không ổn, cứ thất thần thế nào ấy. Theo như bát quái trực giác vô cùng nhạy cảm của tôi mà nói thì trong chuyện này nhất định có vấn đề."
Hồ Diệp buồn cười nhìn cậu: "Bát quái trực giác? Sao cậu không dứt khoát chuyển sang nghề chó săn luôn cho rồi?"
"Tôi có cân nhắc qua." Tiểu Nhị thành thật gật đầu: "Có điều đến tòa soạn đi một vòng liền bị người ta đuổi ra ngoài."
"Tại sao?" Tất cả mọi người đều là lần đầu nghe nói, không khỏi tò mò nhìn cậu.
"Bọn họ chê tôi quá phiền." Tiểu Nhị nhún vai: "Người ồn ào sẽ không giấu nỗi thân phận, với lại dễ thu hút sự chú ý cùa người khác, không thích hợp để mai phục."
"..."
Chuyện như vậy bọn họ đáng lẽ phải đoán ra ngay từ đầu mới đúng!
Hồ Diệp tằng hắng một tiếng kéo trở lại sự chú ý của mọi người: "Ân tiên sinh, anh không phải là đã biết được gì rồi đó chứ?"
"A?"
Ân Thịnh nhíu mày: "Cái gì?"
Hồ Diệp liếc mắt nhìn Tư Đồ, đoạn nói: "Kể từ sự kiện sát thủ liên hoàn lần trước, anh thật sự giống như nhận thức được điều gì, chí ít theo như cảm giác của tôi là vậy."
Tư Đồ cũng nói: "Lúc nãy cậu trở về, quả thật có cảm giác như cậu đã xác định được gì."
Ân Thịnh nhét vào miệng một miếng cà chua nhỏ, chậm rãi nhai nhai, mắt nhìn ra ngoài cửa số không nói.
Tư Đồ đợi một lúc, mở miệng: "Cậu không muốn nói cũng không cần phải căng thẳng, bất quá nếu có liên can tới vụ án...Có thêm một người giúp cậu tính kế cũng tốt."
"Chuyện này các người sẽ không có biện pháp." Ân Thịnh không chút do dự nói: "Cứ coi như bắt giữ được bằng chứng cụ thể cũng là không có cách nào trừng phạt Kim Đại Chung, bởi vì sự thật căn bản không thể chấp nhận được."
"Vậy cậu nói phải làm sao bây giờ?" Tư Đồ hỏi: "Có manh mối nào khác liên quan đến Kim Đại Chung mà chúng ta có thể xuống tay không?"
Ân Thịnh lại trầm mặc, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Làm thế nào để có được những bằng chứng khác, đó là vấn đề của cảnh sát các người; Cũng là vấn đề của tôi..."
Y ngừng một chút, nói: "Nói đơn giản, Kim Đại Chung đang thực hiện một loại giao dịch cấm kỵ. Loại giao dịch này trong một khoảng thời gian ngắn liền biến hắn trở thành một siêu cấp phú hào, thậm có thể dễ dàng thao túng cả đất nước này."
Tư Đồ ngây người một hồi liền kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tróc sinh thế tử các người đều đã biết, tôi trước đây từng giải thích qua, chính là lấy mạng người sống đến thay thế cho mạng của người sắp chết, giúp họ kéo dài tuổi thọ. Một quỷ sư trong suốt cuộc đời không thể làm vượt quá ba lần tróc sinh thế tử, năng lực này chẳng khác gì một con dao hai lưỡi, mặc dù sẽ đem đến phú quý, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến nguyên khí bị tổn hại."
Đám người Tư Đồ gật đầu, bọn họ tính đến hiện tại xác thực đã thấy qua hai lần tróc sinh thế tử, một lần là chuyện trước khi Ân Thịnh mất trí nhớ, một lần là sau khi Ân Thịnh mất trí nhớ, cũng chính là cái lần Đông Lục xuất hiện trong vụ án Mao gia. Phần Ân Thịnh trước nay vẫn thủy chung không động tới loại năng lực này.
"Việc Kim Đại Chung đang làm hiện tại tuy không phải tróc sinh thế tử nhưng cùng với tróc sinh thế tử là gần như giống nhau. Tróc sinh thế tử là đem mạng người sống thay thế cho người sắp chết, mà Kim Đại Chung làm lại là thu thập hồn phách của người chết, tập trung lại một chỗ...Theo tôi suy đoán, bọn họ là đang bảo quản linh hồn, sau đó cung cấp cho những người có nhu cầu."
Người bình thường sau khi chết sẽ có quỷ sai đến đưa linh hồn đi, nhưng đưa linh hồn đi cùng với việc bắt giữ linh hồn thật tế không giống nhau. Đó là hành động lừa gạt quỷ sai, tự mình đem linh hồn giam cầm sau đó thực hiện giao dịch, chuyện này quả thật chưa từng nghe qua. Nếu như địa phủ phát hiện, cũng không phải chỉ bị trời phạt đơn giản như vậy, rất có khả năng hồn phách của kẻ to gan đó sẽ bị đánh đến tiêu tán, vĩnh viễn không thể luân hồi hậu thế.
Chuyện như vậy mặc dù từng có quỷ sư nghĩ tới, nhưng suy cho cùng vẫn là sợ hãi phải đối nghịch cùng địa phủ, bởi vậy chưa từng có người chân chính thực hiện, Mà Kim Đại Chung lại cả gan...
Phòng bệnh yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy mỗi thanh âm của Ân Thịnh. Đợi đến khi Ân Thịnh đem sự tình sơ lược nói xong, Tiểu Nhị vốn hai mắt đã to nay lại càng mở to hơn nữa, Hồ Diệp cùng Tư Đồ trên mặt tỏ vẻ không tin nỗi.
Nếu không phải bọn họ đã từng chứng kiến qua nhiều chuyện siêu việt lạ thường, làm sao có thể tin tưởng trên đời lại còn có loại chuyện như vậy?
Tư Đồ trầm mặc cả nửa ngày, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nếu nghĩ theo hướng này, những vụ án trước kia liền có thể giải thích."
Tại sao thành phố A lại xảy ra nhiều vụ án tử vong bất ngờ, này căn bản đều là do Kim Đại Chung lén lút giở trò. Tư Đồ mặc dù biết Kim Đại Chung một bụng xấu xa, nhưng chưa từng nghĩ cái tên này tham tâm lại lớn đến như vậy.
Tài phú thôi chưa đủ, mà ngay cả quyền lợi cũng muốn có. Thế nên mới không tiếc hi sinh người khác.
Vừa nghĩ tới nhiều linh hồn vô tội bị giam cầm thậm chí còn bị đem ra buôn bán, bọn họ khi còn sống phải chịu đủ mọi loại biến tướng áp bức từ xã hội, chết đi rồi cũng không được buông tha, loại sự tình này là có bao nhiêu trào phúng cùng tuyệt vọng đây?
Tư Đồ tức giận siết chặt nắm đấm, trên cánh tay nổi đầy gân xanh. Hiện tại hắn chỉ nghĩ muốn vọt tới trước mặt Kim Đại Chung nổ một phát súng kết liễu tên đó ngay lập tức!
"Có thể mang đến tài phú thì tôi hiểu rồi, còn quyền lợi..." Tiểu Nhị có chút hồ đồ, quay đầu nhìn Ân Thịnh hỏi.
Hồ Diệp dùng bàn tay không bị thương vỗ vào ót Tiểu Nhị, khiến Tiểu Nhị lảo đảo. Anh hạ thấp giọng: "Cậu suy nghĩ chút đi! Trên đời này có ai nắm giữ quyền lực trong tay mà lại không muốn được trường thọ cơ chứ?!"
Nhớ năm xưa Tần Thủy Hoàng vì muốn trường thọ phương pháp gì cũng đều thử qua, nắm giữ tài phú cùng quyền lực, lại muốn cả trường sinh. Bằng không phấn đấu cả một đời người để có được thiên hạ chẳng lẽ lại chắp tay dâng hết cho người, điều này những tay cầm quyền làm sao có thể cam tâm?
Tiểu Nhị chậm rãi suy nghĩ, hồi sau che miệng: "Anh là nói!"
Hồ Diệp bất đắc dĩ lên tiếng: "Không sai. Là như vậy, chúng ta về sau khẳng định càng thêm khó lật đổ Kim Đại Chung."
Bởi lẽ toàn bộ những người nắm giữ quyền lực của quốc gia đều sẽ trở thành hậu thuẫn của hắn! Mà mấy người bọn họ...Hồ Diệp quay đầu, nhìn thấy Tư Đồ nghiêm mặt. Trái lại, mấy người bọn họ nếu biết rõ chân tướng sự việc, sẽ có nguy hiểm!
Ân Thịnh hiển nhiên cũng có suy nghĩ đồng nhất, thở dài nói: "Vậy nên tôi mới không muốn nói. Có một số chuyện, không biết so với biết vẫn tốt hơn."
Tư Đồ liếc nhìn y, vẻ mặt trầm trọng giờ khắc này thả lỏng: "Còn sống một ngày sẽ vì nhân dân phục vụ một ngày, từ cái ngày bắt đầu tiến vào trường cảnh sát, đứng ở thao trường tuyên thệ vì quốc qia cúc cung tận tụy, một khắc đó tôi liền nghĩ đến sẽ có ngày bản thân phải đi đến bước đường này. Có điều trước khi chết có thể có người vì tôi mà lo nghĩ..."
Tư Đồ hắc hắc cười, giơ tay gãi gãi mặt: "Dù sao chết đi rồi cũng vẫn có thể nhìn thấy cậu, cùng lắm thì cậu thu nhận tôi làm quỷ sứ cũng được."
Ân Thịnh nghe được lời nói này của hắn, ngược lại tâm tình rối rắm liền tiêu tan. Thay vào đó, không phải bực tức cũng không phải phiền muộn, mà nơi lòng ngực tựa như được lấp đầy bởi cảm giác vui sướng đến khó tả.
"Tôi sẽ không để cho các anh xảy ra chuyện!" Tiểu Nhị vỗ ngực một cái, đột nhiên đứng lên: "Chớ đem hết thảy sự tình chuyển hướng xấu như vậy, để tôi nghĩ cách một chút, có thể ngay trước khi Kim Đại Chung kịp thành công khiến hắn...Đoàng!"
Tiểu Nhị đưa tay nhắm thẳng về phía trước tựa hỏa tiễn, chớp mắt mấy cái: "Khiến hắn thất bại!"
...
Trong phòng bệnh, nhóm Tư Đồ nhỏ giọng nói chuyện, Nhạc Chương nằm ngủ ở giường phía đối diện thế nhưng lại nằm mơ, vô luận như thế nào vẫn không tỉnh dậy.
Trong mơ là một vùng tăm tối, tứ phía tản ra khí tức âm trầm, Nhạc Chương cảm thấy lục phủ ngũ tạng quặn thắt, lại cảm thấy cuống họng như bị thiêu đốt, thật muốn tỉnh dậy uống nước, nhưng lại cứ mãi đảo quanh trong bóng tối chẳng thể thoát ra.
Mơ như thế này thật quá chân thật đi, chân thật đến nỗi khiến lòng người không khỏi bất an.
Linh linh −−−−
Đầu bên kia bóng tối có cái gì chậm rãi tiến tới, mang theo tiếng chuông trống rỗng. Nhạc Chương trước tiên ngẩn người, sau đó liền biến sắc.
Là chuông chiêu hồn! Là thứ mà quỷ sai dùng để tìm kiếm hồn phách.
Chẳng lẽ cậu bị chiêu hồn?! Đợi đã...Không đúng a, làm sao có khả năng...
"Người phía trước là Nhạc Chương." Quỷ sai cách cậu khoảng mấy bước chân thì ngừng lại, thanh âm âm trầm truyền tới.
Phảng phất có cơn gió lạnh quét ngang làm dựng hết lông tai, Nhạc Chương nghĩ thầm nếu như cậu còn có cảm giác rõ ràng, nhất định toàn thân sẽ nổi đầy da gà.
"Là...Là ta." Thanh âm của cậu có chút run rẩy.
"Có người muốn ta truyền lời cho ngươi." Quỷ sai vẫn như cũ không nhúc nhích, đứng ở đó chậm rãi nói: "Phố Cao Thăng đường Quách Gia Đông, số 33, hộ gia đình có lan can màu xanh lục."
"Đó là cái gì?" Nhạc Chương bắt đầu nghi hoặc, nhìn quỷ sai trước mắt cũng không có ý muốn gây bất lợi gì cho cậu: "Ai khiến ngươi truyền lời?"
Quỷ sai kia nói xong liền chậm rãi xoay người đi mất, tiếng chuông chiêu hồn lần nữa vang lên khiến đầu óc cậu choáng váng một mảnh.
"Khoan, đợi đã..."
Nhạc Chương sốt ruột đưa tay muốn bắt, nhưng lại cảm thấy cánh tay nặng trĩu.
Hai mắt đột nhiên mở ra, đầu tiên nhìn thấy là trần nhà trắng như tuyết. Cậu thử đưa một cánh tay lên, vỏ chăn trên mặt lướt xuống.
"Nhạc Chương?" Tư Đồ nhìn cậu: "Gặp ác mộng?"
"Không phải..." Nhạc Chương ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, cậu nhìn về phía Ân Thịnh: "Có quỷ sai đến tìm tôi."
Ân Thịnh sững sờ: "Tìm cậu làm gì?"
"Có người bảo hắn tới truyền lời." Nhạc Chương nói: "Phố Cao Thăng đường Quách Gia Đông, số 33, hộ gia đình có lan can màu xanh lục."
"Có ý tứ gì?" Tư Đồ cau mày hỏi.
"Không biết." Nhạc Chương lắc đầu, nhưng sắc mặt có chút không được tự nhiên.
Ân Thịnh liếc mắt nhìn cậu: "Đây là chỉ đường cho chúng ta sao? Chẳng lẽ là Hạng Quý Hiên làm?"
Tiểu Nhị quay đầu nhìn y: "Hạng Quý Hiên?"
"Trong đám chúng ta chỉ có hắn là minh sư, mà minh sư thì lại có thể giao thiệp cùng quỷ sai." Ân Thịnh ám chỉ nói: "Chỉ cần đốt đủ giầy tiền vàng mả, quỷ sai chắc chắn sẽ hỗ trợ."
Tiểu Nhị không dám tin há hốc miệng: "Thời đại này, thậm chí ngay cả địa phủ cũng nhận hối lộ!"