Bảo an nơi này toàn là lưng hùm vai gấu, hẳn là Kim Đại Chung đã cố ý chọn lựa. Trái lại ba người bọn họ, từ trên xuống dưới đều là một bộ dáng vẻ tay chân mảnh khảnh, dưới con mắt của nhiều người, cho dù có bản lĩnh cách mấy cũng không thể lấy ra dùng được.
"Ai sẽ đánh nhau đây?" Ân Thịnh ung dung thong thả bắt đầu xắn tay áo, Nhạc Chương cũng nóng lòng muốn thử, chỉ có Khâu Lạc ách một tiếng: "Tôi...Sẽ không..."
Ân Thịnh nới lỏng một cúc áo, trấn tĩnh nói: "Tôi cũng không."
Lời nói vừa thoát khỏi miệng rơi xuống đất, mấy tên bảo an kia đã dùng thân thể rắn chắc chặn trước cửa lớn.
"Xin mời ba vị tiên sinh theo chúng tôi đến văn phòng một chuyến."
Tâm tình Nhạc Chương vừa vặn không tốt, đi tới trước một bước, ngước đầu nhìn nam nhân cao hơn cậu cả một khúc, gương mặt búp bê thoáng cái tràn ngập bĩ khí: "Dựa vào cái gì hả? Cẩn thận tôi báo cảnh sát đấy!"
Ngón tay cậu chọt chọt vào khuôn ngực rắn chắc của nam nhân trước mặt, sau đó lại không chút biến sắc rụt tay về, trong lòng thầm nói: Da gì mà cứng quá vậy! Ngón tay đau chết đi được!
Một đám nam nhân, anh nhìn tôi tôi nhìn anh một hồi, bỗng nghe từ trong bộ đàm có thanh âm phát ra: "Mặc kệ bọn họ nói gì, cứ việc bắt người trước."
Ân Thịnh nhận ra đó là thanh âm của Trình Khải Tiêu, ngẩng đầu lên nhìn camera theo dõi. Y khẽ giương lên khóe miệng, giơ tay thành hình chữ V hướng thẳng về phía camera, liền nghe thấy thanh âm của Trình Khải Tiêu thập phần tức giận lần nữa phát ra từ bộ đàm: "Nhanh đi, có đánh bị thương cũng không hề gì!"
Nhạc Chương bất đắc dĩ quay đầu nhìn Ân Thịnh: "Cậu sợ chưa đủ phiền phức sao?"
Sắc mặt Ân Thịnh như cũ không chút rúng động, nhìn khắp tứ phía một lượt: "Các người khẳng định ở đây ra tay đánh nhau sẽ không gây ảnh hưởng đến mọi người xung quanh?"
Đám bảo an lần lượt lấy ra dùi cui điện, liền nghe xung quanh vang lên vài tiếng la hét.
"Mệnh lệnh của ông chủ, chúng tôi làm sao có thể không nghe?"
Nói rồi khua khua dùi cui, xông tới!
Nhạc Chương là mò mẫm sống qua từng ngày ở cô nhi viện, đánh nhau cái loại hình này so với Ân Thịnh cùng Khâu Lạc thật ra dày dặn hơn nhiều. Cậu nghiên đầu né dùi cui điện, đưa tay muốn tóm lấy cánh tay đối phương, đồng thời nhắm thẳng vào giữ hai chân nam nhân đạp tới−−−− bất quá nam nhân thế nhưng lại ung dung tránh được.
Đã được huấn luyện qua! Nhạc Chương tăng thêm cảnh giác, cũng không dám tùy tiện tiến lên: "Ân Thịnh...Mấy người này cũng không phải chỉ được cái mã ngoài thôi a."
Ân Thịnh gật đầu: "Nhìn thấy rồi."
Khâu Lạc cuống lên: "Làm sao bây giờ? Chỉ dựa vào sức của ba người chúng ta chắc chắn sẽ không thể trốn thoát!"
Ân Thịnh lại nhìn đồng hồ một chút: "Tôi đang đợi người."
"Đợi ai?" Nhạc Chương cùng Khâu Lạc đồng thanh.
Có điều Ân Thịnh còn chưa trả lời, một tên bảo an từ phía sau đã ghì lấy cổ Nhạc Chương, khí lực của nam nhân lớn vô cùng, Nhạc Chương bị siết chặt chẳng thể động đậy, Khâu Lạc sững người chưa kịp phản ứng, quai đeo cặp bỗng nhiên bị người ta giật ngược, cả người liền ngã ngửa ra sau.
Hai tên bảo an mỗi tên lấy ra một cái còng khóa cổ tay Nhạc Chương cùng Khâu Lạc, Ân Thịnh kinh ngạc: "Thậm chí cả còng tay cũng có?"
Còn lại một tên bảo an đứng đó đối mặt với y, hắn không nhịn được nói: "Ngoan ngoãn đưa tay ra, tôi cũng lười phải động thủ lắm."
Xem ra tên này thực sự rất lười biếng...
Ân Thịnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lại nói: "Không đâu...Chúng ta vẫn là nên đánh với nhau một chút đi."
Dù sao cũng đã thủ thế sẵn, không đánh thì lại có chút lãng phí khí thế từ đầu tới giờ.
Nét mặt bảo an thiếu kiên nhẫn, lần này hắn không dùng dùi cui điện mà trực tiếp vung nắm đấm về phía Ân Thịnh. Thân thể Ân Thịnh linh hoạt vô cùng, thấp người né tránh công kích của nam nhân, đồng thời nhân lúc nam nhân còn chưa kịp phản ứng, năm ngón tay liền khép lại chọc thẳng vào dưới cánh tay nam nhân.
Bảo an theo bản năng lùi ngược về sau, lại từ phía sau vung nắm đấm nhắm thẳng vào cổ Ân Thịnh. Ân Thịnh chẳng mấy để tâm, giơ tay kề sát bụng nam nhân "Ba" một tiếng dán lên tấm bùa chú vàng rực.
Nam nhân thoáng cái ngẩn người, chính vào giây phút ngắn ngủi này, Ân Thịnh lại nhanh tay thu bùa về, đồng thời co chân đá vào bộ phận ở giữa hai chân nam nhân.
"A!!!"
Nam nhân lập tức ngã lăn quay ra đất.
Nhạc Chương trợn mắt ngoác mồm: "Cậu..."
Ân Thịnh phủi phủi tay, liếc mặt nhìn nam nhân đang đau đến tái mặt ở dưới đất: "Lợi dụng cái bóng của hắn mà ra tay, loại phương pháp gian lận này người trẻ tuổi các cậu so với tôi càng hiểu biết rõ mới phải."
Khâu Lạc không nói gì, chỉ có Nhạc Chương là bĩu môi: "Xin hỏi lão gia ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi a..."
Bên này còn chưa lo xong, bảo an ở những khu vực khác cũng đã chạy tới. Lăn qua lăn lại với một tên còn có thể tạm chấp nhận, nhiều hơn nữa Ân Thịnh hiển nhiên không có biện pháp, y vừa muốn lên tiếng bảo không đánh, liền nghe bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo.
Tiểu Nhị cùng Cố Thành tiến vào trung tâm thương mại, theo sau còn có một đoàn nam tử trẻ tuổi mặc trang phục rằn ri.
"Ân tiên sinh!" Tiểu Nhị vừa nhìn thấy bọn họ đã sốt sắng hỏi: "Mọi người ổn cả chứ?"
Nhạc Chương giơ cao cổ tay bị còng khóa chặt lên: "Nhìn chúng tôi giống như rất ổn sao?"
Trình Khải Tiêu từ trong thang máy đi ra, gương mặt âm trầm, tay chắp sau lưng. Trên mắt vẫn như cũ đeo kính râm, thoạt nhìn đặc biệt quái dị.
"Cảnh sát kiểm tra." Tiểu Nhị lấy ra thẻ cảnh viên: "Các người ở đây ầm ĩ cái gì?"
Cậu ra vẻ trịnh trọng, Trình Khải Tiêu vừa nhìn liền hiểu rõ, nếu bên kia đã diễn kịch, gã cũng sẽ không dễ dàng nhường nhịn.
"Cảnh sát tiên sinh, ba người này có khả năng đã lấy trộm gì đó trong trung tâm thương mại của chúng tôi."
"Nga?" Tiểu Nhị nhíu mày: "Có chứng cứ gì không?"
"Có camera theo dõi." Trình Khải Tiêu cười gằn: "Bằng không, kiểm tra trên người bọn họ là biết ngay."
Nhạc Chương có chút hồi hộp, cũng không phải là do bọn họ đã trộm đồ thật, chỉ là đã thu thập một ít chứng cứ trên người thi thể.
Có điều Trình Khải Tiêu sẽ ngốc đến mức tự mình chui đầu vào lưới? Cậu lập tức lại nghĩ tới Hạng Quý Hiên...
Lẽ nào toàn bộ thi thể đều đã được chuyển đi...
"Nếu đã nói vậy, cứ để tôi lục soát bọn họ một chút đi." Tiểu Nhị tiến lên trước một bước, Trình Khải Tiêu lại nghiêng người ngăn cản: "Tự nhân viên bán hàng của chúng tôi sẽ kiểm tra, không cần phiền tới cảnh sát tiên sinh."
Tiểu Nhị há hốc, còn chưa kịp phản bác, liền nghe Cố Thành lên tiếng trước: "Đã lục soát xong, không có đồ vật khả nghi."
Trình Khải Tiêu hốt hoảng quay đầu, nhìn thấy một nam nhân trên tay cầm máy ảnh, gã liền trợn to mắt nhìn những bảo an kia: "Các người để hắn lục soát?!"
Sự chú ý của gã đều dồn hết lên người Tiểu Nhị, căn bản không có chú ý đến nam nhân cùng đi vào với cậu là ai.
Những tên bảo an hiển nhiên không kịp phản ứng, tốc độ của Cố Thành tương đối nhanh.
"Ách..."
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
"Vậy là không có đồ vật khả nghi." Tiểu Nhị nở nụ cười: "Còn camera theo dõi, chờ ông xem xét xong phát hiện được gì đáng nghi rồi đến cảnh cục báo án sau cũng được."
Trình Khải Tiêu nghiến răng, lại nhìn thấy có nhiều cảnh sát đến vậy, đành phải cho người tháo còng tay ra.
Đợi được nhóm Ân Thịnh ra khỏi cửa lớn trung tâm, Nhạc Chương mới thở hắt ra một hơi: "Bạn học Tiểu Nhị, lúc này tôi thật sự rất muốn biểu dương cậu, có mặt quá đúng lúc rồi."
Tiểu Nhị nói: "Sau khi các anh báo cáo hành tung, sếp vẫn luôn tìm người trợ giúp, thế nhưng..." Cậu dừng một chút: "Gặp phải rất nhiều trở ngại, cũng may là có Cố Thành giúp đỡ."
Cố Thành khiêm tốn nói: "Có thể bỏ ra một phần sức lực là niềm vinh hạnh của riêng tôi."
Tiểu Nhị quay đầu đánh nhẹ vào bả vai y: "Đừng khiêm tốn quá a, nhiều người như vậy cũng không phải là do tôi tìm tới!"
Ân Thịnh giương mắt nhìn đoàn nam tử sau lưng, trang phục rằn ri của lục quân dưới ánh mặt trời mang đến một loại cảm giác trang nghiêm đến lạ.
Ân Thịnh: "Nói chung chúng ta trở về trước đi."
...
Mấy người bọn họ trở về bệnh viện, Nhạc Chương cầm manh mối trên tay còn không biết phải làm thế nào.
"Các người không phải đang nghỉ phép sao? Liệu phòng pháp y có đồng ý hỗ trợ hóa nghiệm không a?"
Tư Đồ gọi điện thoại, rất nhanh đầu bên kia đã nhấc máy.
"Không thành vấn đề, quan hệ của chúng tôi và người của phòng pháp y cũng không tệ lắm."
Sau đó liền bảo Tiểu Nhị đưa Nhạc Chương đến cảnh cục, đem manh mối giao cho pháp y.
Ân Thịnh thuật lại chuyện đã xảy ra ở trung tâm cho Tư Đồ cùng Hồ Diệp nghe, tuy đã giản lược đi không ít tình huống, nhưng Tư Đồ vẫn nghe ra có chút nguy hiểm.
"Cậu là nói Quý Hiên có khả năng chính là do tổ trọng án phái đi...nằm vùng?"
Tư Đồ cuối cùng đã hiểu: "Chẳng trách bọn họ không muốn hành động, là sợ chuyện nằm vùng bị bại lộ."
Nói vậy, hắn lúc nãy có lẽ đã quá mức lỗ mãng rồi. Có điều Hạng Quý Hiên tại sao lại vô duyên vô cớ trở thành nằm vùng?
"Nếu tôi đoán không lầm, ba thi thể trong kho ướp lạnh cũng đã từng tham gia qua buổi diễn thuyết của Trình Khải Tiêu." Ân Thịnh nói: "Như vậy, trong lớp diễn thuyết của hắn trước sau đã có sáu người tử vong."
"Còn có cả người bị cháy thành than kia nữa." Tư Đồ nói: "Anh ta hẳn là được chỉ thị, chỉ là không ngờ tới Trình Khải Tiêu căn bản là không có ý định để anh ta sống sót."
"Đám người đó thực sự là..." Hồ Diệp siết chặt nắm đấm: "Điên hết rồi!"
"Lợi ích vốn dĩ luôn được hình thành trên sự hi sinh của một nhóm người." Ân Thịnh hờ hững nhìn ra cửa sổ: "Bọn họ có thể cũng không cho rằng chính mình có lỗi."
"Đây hết thảy đều là cái cớ." Hồ Diệp thở phì phò ngã người xuống giường: "Sau khi có kết quả xét nghiệm DNA thì làm gì tiếp đây?"
"Bắt giữ Trình Khải Tiêu." Tư Đồ lạnh lùng nói: "Khâu Lạc cũng đã chụp hình và quay phim lại. Bọn họ cho dù có đem thi thể chuyển đi cũng vô dụng thôi."
"Những vẫn chưa có chứng cứ mang tính quyết định." Hồ Diệp nói: "Trình Khải Tiêu có thể nói là có người muốn hãm hại hắn."
Ân Thịnh bất chợt đứng dậy nói: "Chứng cứ mang tính quyết định, tôi có."
...
Trình Khải Tiêu vừa mới về tới dưới nhà liền nhìn thấy cả một đoàn cảnh sát đứng chờ mình.
Dẫn đầu là Tiểu Nhị, cầm trên tay lệnh khám xét giơ lên.
Trình Khải Tiêu mặt lạnh nhìn cậu, hồi lâu sau mới chậm rãi cầm chìa khóa đi lên lầu.
Nhà trọ ở khu một nhà phổ thông, không có gì đặc biệt bắt mắt. Mở cửa, Trình Khải Tiêu tránh qua một bên, để Tiểu Nhị cùng những cảnh viên khác vào trong lục soát.
"Các người rốt cuộc muốn tìm cái gì?" Trình Khải Tiêu giễu cợt nói: "Nếu như không tìm được, liệu tôi có thể kiện các người được chứ?"
Tiểu Nhị không phản ứng, vẫn như cũ cúi đầu lục lọi, sau đó ở khe hở giữa ghế sô pha và cửa sổ phát hiện một thứ.
Thời điểm Trình Khải Tiêu nhìn thấy, sắc mặt trở nên có chút không hiểu ra sao.
"Ân hơ hơ hơ." Tiểu Nhị cười tươi như mèo trộm được cá, hai mắt đều híp lại: "Đây là cái gì? Nhìn thật quen mắt nha...A! Đây chẳng phải là dây chuyền của cô gái bị hai thứ nhất sao?"
Trình Khải Tiêu như nổi điên nhìn cậu: "Có ý gì? Nhà tôi không thể nào xuất hiện thứ này được."
Gã đều là để quỷ sứ đi giết người, chính mình trước nay chưa bao giờ tự mình tiếp xúc, làm sao có khả năng đồ vật của người bị hại xuất hiện ở trong nhà?
"Quả thật là để chúng tôi tìm được a." Tiểu Nhị chớp chớp mắt, đưa tay chỉ: "Ông xem, tìm được ở ngay chỗ này nè."
Đó là vị trí nằm trước cửa sổ...
Trình Khải Tiêu đột nhiên sững sờ: ngày ấy quỷ sứ của gã cùng đám người Ân Thịnh xảy ra va chạm, sau khi chạy về...
Chẳng lẽ là Ân Thịnh!
Tiểu Nhị nhìn thấy bộ mặt đó của gã, cười hì hì tiến lên trước: "Vật chứng đã đầy đủ, không ngại cùng chúng tôi đến cảnh cục một chuyến chứ?"
Những cảnh viên khác ở bên cạnh cầm còng sắt tiến lên, Trình Khải Tiêu bất giác lùi lại phía sau, cười gằn: "Không ngờ cảnh sát các người lại dùng phương thức hèn hạ đến vậy!"
"Ông cũng không phải dạng vừa, vậy thì tại sao chúng tôi phải quân tử đối với ông."
Tiểu Nhị nhún vai, phất tay ra lệnh: "Bắt lấy hắn!"
Trình Khải Tiêu vung tay lên, bốn bề đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong. Đợi đến khi bọn họ mở được mắt ra, nam nhân kia đã chạy mất.
Cánh cửa của lối thoát hiểm bị đẩy ra một cách mạnh bạo. Trình Khải Tiêu vừa mới xông tới dưới lầu, chỉ thấy Ân Thịnh nhàn rỗi đứng chắp tay sau lưng nhìn gã.
"Cậu..." Trình Khải Tiêu xanh mặt: "Cậu treo đồ vật lên thân quý sứ để nó mang về..."
"Kỳ thực tôi cũng không rõ đó có phải là quý sứ của ông hay không, vạn nhất không phải thì sao đây?" Ân Thịnh nhún vai: "Chỉ là đánh cược một lần mà thôi."
Trình Khải Tiêu cười gằn: "Các người là không có biện pháp mới phải sử dụng thủ đoạn này."
"Nếu như ông là người bình thường, hiển nhiên sẽ dùng phương pháp bình thường để đối phó ông." Ân Thịnh nhìn gã: "Trò tạp kỹ của ông đáng lẽ đã sớm bị lật tẩy. Đáng tiếc ông sở dĩ còn có thể tiếp tục chơi, chỉ là bởi vì đạo cụ sử dụng không tồi."
"Đã như vậy, tôi chỉ còn cách lợi dụng đạo cụ của ông thôi." Ân Thịnh đưa tay lên nguệch ngoạc vài đường giữa không trung, bùa vàng liên tiếp bay ra, nhắm thẳng về phía Trình Khải Tiêu: "Đừng hòng chạy trốn, bằng không chúng sẽ xuyên thủng ông."
"Cậu sẽ không ra tay giết người." Trình Khải Tiêu tỏ vẻ hiểu rõ Ân Thịnh.
"Ông không thể được xem như là một con người được." Ân Thịnh nói: "Ông nói thử xem...Nếu tôi giết ông sau đó lại giết Kim Đại Chung, vậy có phải bài toán nhỏ này của các người đều sẽ bị phá giải rồi hay không?"
Trình Khải Tiêu sững sờ, gã và Kim Đại Chung trước giờ đều chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng là bởi vì Ân Thịnh cùng bọn họ vốn không giống nhau, người này hẳn là thuộc kiểu người không biết dùng đến thủ đoạn. Nhưng giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ân Thịnh, đột nhiên lại cảm thấy chính mình và Kim Đại Chung có thể là đã nhầm lẫn rồi.
Vis: Edit xong chương này muốn hụt hơi!! Dài kinh khủng >w<