Nhưng nó căn bản cũng là có điều kiện, điều kiện đi đầu chính là nếu máy chủ không đồng ý chia sẻ vị trí hiện tại cho mọi người biết thì những máy khác cũng không thể tùy ý theo dõi được vị trí của máy chủ. Cũng không phải nước nào trên thế giới cũng có máy móc tiên tiến như cơ quan FBI, mặc dù gần đây trên mạng hay xuất hiện tin tức như: phần mềm XX bị lấy cắp do máy chủ thường xuyên sử dụng phầm mềm định vị, vòng cạnh tranh lẩn quẩn vô cùng ác liệt bla bla bla gì đó...
(Editor: Xin lỗi, mình đã gắng hết sức nhưng khi ráp câu lại ngay khúc "cơ quan FBI" vẫn khiến người đọc cảm thấy tào lao vô cùng, hi vọng các bạn bỏ qua cho.)
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, khả năng cấp trên chấp nhận cho Tư Đồ tự ý sử dụng thiết bị của cảnh cục để xác định vị trí hiện tại của Mao Dương là vô cùng thấp.
Nếu thật có thể làm vậy, lập tức rất nhiều chuyện sẽ trở nên đơn giản vô cùng.
Sắc mặt Tư Đồ cực kì khó coi, nghe thấy trong điện thoại tiếng bước chân của nam nhân kia đi mở cửa, cậu ta tự nhiên chào hỏi Mao Dương như thể nãy giờ chẳng có chuyện gì xảy ra, thanh âm của Mao Dương truyền tới rất rõ ràng, có chút mệt mỏi cùng không cam lòng.
"Đông đại sư...Nếu được, thì có thể đem đám người của cảnh cục xử luôn không?"
Thanh âm giận dữ cực điểm của Mao Dương thông qua điện thoại truyền đến tai Tư Đồ Bách cùng mọi người xung quanh, bộ dạng Vương Tiểu Nhị nhướng một bên chân mày, sống chết vẫn chằm chằm nhìn vào điện thoại như thể muốn tự tay túm lấy Mao Dương tẩn cho một trận.
"Chỗ này của tôi không phải là băng đảng xã hội đen, cũng không có đàn em cho anh sử dụng hay sai khiến." Đông Lục thuận tay đem điện thoại đặt lên bàn trà, vẫn không ngắt máy, cứ mặc cho cuộc gọi tiếp tục diễn ra.
"Lần này thật sự là tính sót rồi." Mao Dương nặng nề hướng ghế sofa ngồi xuống: "Vốn không hề nghĩ tới con nhỏ Mao Mẫn sẽ tìm tới Ân Thịnh, nếu không phải do hắn ta nhúng tay vào khiến mọi việc thêm phiền phức..."
Có thể nói rằng, nếu không có Ân Thịnh, vụ án này đã sớm chấm dứt rồi, mặc kệ dù cho bọn Tư Đồ vẫn cảm thấy vụ này đáng ngờ tới mức nào đi chẳng nữa thì cũng không có cách nào để lật lại bản án!
Nghe thấy tên Ân Thịnh, biểu tình của Đông Lục khẽ động đậy, rồi lại lập tức khôi phục bình thường: "Nghe đâu trước khi anh tìm tôi, từng nghĩ tới muốn tìm đến Ân Thịnh có đúng không?"
Khi đó cậu ta cùng Mao Dương vẫn chưa quen biết nhau, mà Mao Dương hắn đã sớm lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản, sẵn sàng loại trừ những kẻ nào có ý định tranh giành với mình, ngay từ đầu cũng đã tìm hiểu về Ân Thịnh, lẩn quẩn trong đám người của hắn không mấy ai là không biết tiếng của Ân Thịnh.
Dòng dõi nhà họ Ân thuộc gia tộc quỷ sư, từ trước đến nay bọn họ đều được khen rằng là những quỷ sư thiên tài nhất trong gia tộc. Dù cho có trải qua bao nhiều đời thì người thừa kế của mỗi đời đều có năng lực thiên phú dị bẩm, dòng dõi nhà họ Ân cũng được mệnh danh là quý tộc trong tộc quỷ sư.
"Đã từng nghe qua." Mao Dương hút một điếu thuốc, phà ra một hơi thật dài để xả giận, khói bay lượn lờ khiến bộ mặt của hắn nhìn qua làn khói có chút khiến người ta rợn người: "Nghe nói hắn ta chưa bao giờ làm tróc sinh thế tử, so với năng lực đáng gờm của một quỷ sư thì hắn lại thích bói toán và xem tướng cho người ta hơn, hay là xua đuổi mấy hồn ma yếu ớt, vặt vảnh vân vân và vân vân..."
"Hừ." Đông Lục nghe đến đó liền hừ lạnh một tiếng: "Đó là làm bộ thanh cao."
Mao Dương cũng không lên tiếng, Tư Đồ ở bên kia đầu dây hơi nhướng mày, ánh mắt có chút bí hiểm, hắn khẳng định Đông Lục nói những lời như vậy chắc chắn là cố tình để cho Ân Thịnh ở bên này nghe thấy.
Hồ Diệp và Giải Ứng Tông theo bản năng giương mắt nhìn Ân Thịnh, chỉ thấy y lười biếng dán mắt lên vách tường đối diện, ánh mắt lại không hề tập trung, giống như là hoàn toàn không nghe thấy lời nói vừa rồi của Đông Lục vậy.
"Cho nên anh mới tìm đến tôi." Đông Lục không hài lòng hỏi, Mao Dương vừa nghe thấy giọng nói của cậu ta có phần lãnh đạm liền vội vàng sửa lời.
"Tôi lần đó là do quá hồ đồ nên mới muốn tìm đến hắn ta, đại đa số người rơi vào hoàn cảnh của tôi đều sẽ trở nên hồ đồ như vậy thôi, chúng ta dù gì cũng chỉ mới quen biết...Khó tránh khỏi lỡ miệng nói những điều sai phạm, sự thật là về sau tôi tìm hiểu kỹ thêm về giới quỷ sư rồi mới kiên định đến tìm ngài."
"Nhà họ Đông cùng nhà họ Ân là chính là vai vế ngang nhau, giữ vững hai vị trí chủ lực trong tam đại quý tộc."
Mao Dương nịnh nọt nói: "Nếu như nói bộ tộc họ Ân từ trước đến nay đều ra vẻ thần bí lại không có tiếng nói chung thì bộ tộc quỷ sư nhà họ Đông lại chính là hiện thân của môt vị đại biểu chính chắn, mỗi một hành động của các ngài đều là tấm gương sáng ngời của mọi quỷ sư."
Đông Lục nghe đến đây sắc mặt có chút dịu lại, cậu ta cười lạnh nói: "Đó là điều đương nhiên, nhà họ Ân có chỗ đứng như vậy chẳng qua là bởi vận khí của bọn họ tốt, mỗi một người thừa kế đều có tài năng thiên bẩm, nhưng nhà họ Đông chúng tôi lúc nào làm việc cũng là làm hết sức mình, làm đến nơi đến chốn, nhìn chỗ nào cũng không thấy thua kém so với bộ tộc họ Ân. Huống chi..."
Đông Lục giễu cợt nói: "Bộ tộc họ Ân đó giờ đều sống không đoàn kết xung quanh, bọn họ chỉ lo cho bản thân, cho dù chính mình có được hưởng tài năng thiên bẩm nhưng cũng không bao giờ chịu lấy ra dùng để làm rạng danh bộ tộc quỷ sư, nói trắng ra thì đều là một đám ích kỷ thôi."
"Đương nhiên đương nhiên." Mao Dương gật đầu lia lịa: "Cho nên cuối cùng tôi mới chọn ngài, ngài xem, tôi ngay cả nhà của Ân Thịnh cũng chưa có thăm qua lần nào, lại càng không có ý muốn thuyết phục hắn mà chỉ trực tiếp đến tìm ngài."
Đông Lục nhìn hắn ta một cái, không nói lời nào, cậu ta chỉ im lặng dựa lưng vào ghế sofa, thoải mái bắt chéo chân, hai tay thon dài khoát lên trên thành ghế.
Cậu hơi nghiêng đầu, gương mặt trắng nõn có chút yếu ớt nhìn thẳng vào Mao Dương.
"Anh tới chỗ của tôi làm gì?" Cậu ta như là đến giờ mới phát hiện túi hành lý nằm dưới chân của nam nhân kia, mặt không chút biểu cảm hỏi hắn ta.
"Tôi...Xảy ra chút chuyện." Mao Dương đưa tay đẩy đẩy kính mắt, lúng túng nói: "Muốn tìm Đông đại sư ngài đây...Giúp đỡ một chút, giúp tôi...Tránh mặt một thời gian."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đông Lục không chút đề phòng hỏi: "Chuyện giết người bị phát hiện rồi à?"
"Không..." Mao Dương khoát tay: "Có đại sư ra tay, bọn họ căn bản là không thể tìm được chút manh mối gì..."
Không đợi Mao Dương nói xong, Đông Lục đã chế giễu: "Đương nhiên không có khả năng tìm thấy manh mối, trừ phi tất cả bọn họ đều kéo nhau xuống địa ngục tìm người đối chất."
"Vậy nên không phải là lý do này." Mao Dương thở dài: "Bọn họ đã nhận định rằng tôi có liên quan đến vụ án, hơn nữa Trương Linh lại lưu giữ một manh mối rất quan trọng, thế là bọn họ cố ý chuyển từ điều tra án mạng sang điều tra sổ sách công ty, muốn tôi ngồi chồm hổm trong nhà lao đếm lịch."
"À." Đông Lục gật gật đầu: "Ân Thịnh tính tình vẫn như cũ, anh bị hắn để mắt tới, xem bộ dạng chắc chắn là trốn cũng không thoát."
"Đừng a!" Mao Dương ngẩng đầu: "Đông đại sư phải giúp tôi, tôi sẽ trà thù lao! Với lại...Ngài cùng với hắn ta không phải là có thù oán với nhau sao? Nếu hắn muốn bắt tôi, ngài nên khiến hắn không thể bắt được tôi mới phải."
"Có đạo lý!"
Đông Lục vỗ tay một cái, ngữ khí dễ dàng chấp thuận kia khiến cho Tư Đồ bọn họ càng thêm khẩn trương.
Tư Đồ dùng tay bịt lấy điện thoại, rồi quay sang nhìn mọi người hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Không có địa chỉ nhà của Đông Lục, mặc dù sắp có chuyện xảy ra trước mắt nhưng bọn họ vẫn là một chút biện pháp cũng không có.
Ân Thịnh nhắm mắt lại tựa hồ như đang trầm tư, tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi nhìn về phía y.
"Không còn cách nào khác." Ân Thịnh vẫn nhắm chặt hai mắt, chậm rãi nói: "Đông Lục sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào để chúng ta tìm được cậu ta, cậu ta dám gây bất lợi cho Mao Dương ngay trước mắt chúng ta cũng đủ để cho thấy rằng cậu ta đã nắm chắc phần thắng cỡ nào rồi..."
"Dù cho Mao Dương hắn ta rất đáng chết." Vương Tiểu Nhị tức giận nói: "Thì cũng phải để cho pháp luật xử hắn tội chết chứ không phải là cái tên Đông Lục đó..."
"Pháp luật xử không được." Hồ Diệp cắt lời Tiểu Nhị, trầm thấp nói: "Cho dù chúng ta tra ra được sổ sách công ty của hắn có vấn đề thì bất qua hắn cũng chỉ bị phạt tiền cùng vài năm lao ngục, còn mạng của Trương Linh và Mao Đại Sinh cùng Mao Hâm thiếu chút nữa là toi đời...vẫn không có cách nào để bù đắp."
Tiểu Nhị câm nín, quả thật...Nếu giao cho pháp luật xử lí thì không thể xử một cách công bằng được.
"Có oán báo oán có thù báo thù..." Tư Đồ nhớ tới lời nói của Đông Lục liền thở dài, bọn họ đã không còn biện pháp, chỉ còn biết tiếp tục nghe cuộc nói chuyện trong điện thoại đứt quãng vang lên.
"Có một nơi, tôi cam đoan bọn họ sẽ không tìm được anh." Đông Lục cười nói, đoạn đến gần bên cạnh Mao Dương, chậm rãi đưa tay lên.
Mao Dương đột nhiên cảm nhận được không khí xung quanh có chút quỷ dị, loại người như hắn đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết tự nhiên liền có trực giác mách bảo, hắn theo bản năng đứng dậy lui về phía sau từng bước.
"Là...Nơi nào?"
"Địa ngục!"
"Mao Dương lập tức rời khỏi chỗ đó ngay!"
Hai thanh âm đột ngột vang lên cùng một lúc.
Người trước là Đông Lục, sau là Ân Thịnh.
Tư Đồ kinh ngạc nhìn Ân Thịnh bỗng dưng nhào tới đoạt lấy điện thoại rồi hét một tiếng thật lớn vào đó.
Mao Dương ngây ra một lúc, nhưng lập tức phản ứng, liền xoay người phóng ra cửa chính.
Đông Lục giận dữ: "Ân Thịnh!"
Ân Thịnh bình tĩnh nói: "Mặc dù có oán báo oán, nhưng kẻ có quyền báo oán cũng không phải là cậu."
Nói xong lập tức lật bàn tay lên, trong cổ tay áo rơi ra một đạo bùa chú màu vàng rực rỡ.
Mọi người chỉ thấy Ân Thịnh trong miệng niệm một đoạn gì đó, lá bùa thiên quân kia đột nhiên thẳng tắp bay lên, ở giữa không trung ngừng lại một chút, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài cửa sổ.
Giải Ứng Tông kinh ngạc hỏi: "Nó đi đâu vậy?"
"Đi tìm người báo oán." Ân Thịnh thản nhiên phun ra một câu: "Trên đời này, chỉ có người muốn báo thù là biết kẻ thù của mình đang ở nơi đâu. Có biến thanh tro đi chăng nữa, bọn họ cũng có thể tìm ra."
Đông Lục hơi nheo mắt nhìn điện thoại đã sớm bị ngắt máy, rồi lại nhìn cửa nhà bị mở toang, Mao Dương vốn lúc nãy còn đứng đó bây giờ đã không thấy tăm hơi.
Cậu tiến về phía trước vài bước, sau đó lại đứng yên tại chỗ một lúc.
Quên đi...Mặc kệ hắn, Ân Thịnh cũng không có ra quân, vậy thì cậu cũng không có gì phải bận tâm.
Sống chết của Mao Dương từ giờ cậu ta sẽ không quản tới nữa. Cứ thế mà cho qua đi, cánh tay Đông Lục nhẹ nhàng giơ lên cầm tay nắm cửa rồi kéo, "Bang" một tiếng, cánh cửa đóng lại hoàn toàn.
...
Chuyện sau đó trở nên thập phần thuận lợi, Ân Thịnh nới rộng phạm vi cùng năng lực cho địa phược linh, để Trương Linh tự mình đi bắt Mao Dương về.
Mao Dương hắn ta bị dọa đến mức hồn xiêu phách lạc, cả người đều dại ra, gần như là Tư Đồ hỏi bất kì cái gì hắn cũng trả lời.
Đến lúc này, mọi người rốt cục cũng biết hết toàn bộ mọi chuyện.
Hóa ra Trương Linh ban đầu chính là người của Mao Dương, cô ta đến với Mao Mẫn cùng Mao Hâm đều do hắn ta dày công sắp đặt, mục đích là muốn cho bọn họ xảy ra xung đột, đồng thời bản thân trước mặt cha sẽ tỏ ra ngoan ngoan một chút, biểu hiện tốt một chút hòng để giành điểm. Cũng không hề nghĩ tới người cha già cả của mình một chút cũng không cảm kích trước thái độ của hắn, lại còn nhìn thấu được mọi chuyện hắn sắp đặt, khi hắn nghe tin ông viết tên Trương Linh vào bản di chúc, bản thân cứ như bị ông ta táng cho một bạt tai vậy.
Cứ như vậy, nội bộ dần đấu đá lẫn nhau, chính bản thân Mao Dương cũng không còn đường để lui. Sau đó thì một loạt sự kiện hỗn loạn diễn ra.
Nói đi nói lại, rốt cục ai là kẻ chiến thắng? Mao Đại Sinh? Mao Dương? Hay là người từ đầu tới cuối đều vô tội Mao Hâm?
Thật ra trong đám bọn họ không thể nói rõ ai là vô tội cả. Mao Hâm thoạt nhìn thì là kẻ xui xẻo nhất, nhưng dựa theo luật pháp, sau khi Mao Dương bị bắt giữ, hắn đương nhiên sẽ trở thành người thừa kế tài sản hợp pháp.
Lúc nhìn thấy Mao Dương cúi đầu bị giải đi, Tư Đồ chỉ thở dài một hơi, vụ án mạng lần này vốn nghĩ sẽ không ra trò trống gì bây giờ rốt cục cũng viên mãn rồi.
Ít ra việc dây dưa của Đông Lục cùng Ân Thịnh cũng tạm thời kết thúc tại đây.
Tư Đồ trong phòng làm việc viết xong bản báo cáo liền gửi email cho cấp trên, đoạn đem tất cả hồ sơ của vụ án cất thật kỹ vào túi giấy rồi đi đến phòng lưu trữ hồ sơ.
Chờ cho tất cả mọi việc hoàn tất, bước ra khỏi cửa cảnh cục thì sắc trời đã tối đen như mực.
Hắn nhìn đồng hồ trên tay một chút, trong vòng chưa đầy 24 tiếng nữa là đến đêm trừ tịch* rồi.
Phải nói như thể nào để Ân Thịnh đồng ý cùng mình đón năm mới đây?...-Đội trưởng Tư Đồ giờ phút này lại lâm vào hoàn cảnh phiền não vô cùng.
Lời tác giả: Án mạng lần này kết thúc rồi ~~ vụ án thứ hai sẽ được ra sân!! Bởi vì trong vụ án đầu tiên tôi muốn một số nhân vật chủ yếu cùng vài mâu thuẫn được nổi bật một chút, vậy nên cục diện khá phức tạp. Lần sau sẽ xây dựng những vụ án một cách thật trơn mịn dễ hiểu và sẽ không xuất hiện trường hợp bó tay bất lực không thể phá án nữa. =3=~
Toàn bộ chủ yếu cũng là để nói rằng Ân Thịnh luôn sẵn sàng ra tay giúp đỡ những oan hồn, đem hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật trừng phạt thích đáng.~
*Đêm trừ tịch: hay có thể gọi là đêm 30, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao mùa giữa năm mới và năm cũ. Đêm trừ tịch còn là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi cả gia đình cùng sum họp, quây quần bên nhau.