Vụ Tễ cũng nghĩ như thế, nàng cảm thấy giết đối phương không cần kích thứ hai.
Một kiếm phong hầu.
Chẳng qua khi Vụ Tễ cho rằng mình sắp dùng kiếm đánh giết Giang Lan.
Giang Lan đứng tại chỗ không phản kháng, đột nhiên biến mất.
Một kiếm xẹt qua, chỉ chém vào không khí.
- Người đâu?
Vụ Tễ trong lúc nhất thời hơi kinh ngạc.
Nàng nhìn ba đồng bạn ở phía trước.
Nhưng để cho nàng ngoài ý muốn là, ba đồng bạn ở trong mắt nàng giống như bị sương máu bao trùm, hơn nữa gương mặt hoảng sợ.
Xảy ra chuyện gì?
Trong nháy mắt Vụ Tễ dâng lên suy nghĩ, nàng cảm giác thị giác của mình xuất hiện biến hóa.
Dường như đột nhiên bay lên rất xa, lại đột nhiên rơi xuống.
Thế giới sai lệch sao?
Nhưng sau một khắc, một cảm giác đau nhức kịch liệt truyền khắp toàn thân.
Nàng muốn động, thế nhưng phát hiện mình không cách nào động đậy, nháy mắt sau đó, nàng phát hiện thân thể của mình không có một nửa.
- Vừa rồi ngươi đang tìm ta sao?
Thanh âm của Giang Lan truyền vào trong tai Vụ Tễ.
Giờ khắc này Vụ Tễ mới khinh khủng phát hiện, mình sắp chết.
Bị đối phương đánh giết trong nháy mắt.
- Cái này, làm sao có thể?
Trong đầu Vụ Tễ lóe qua cái nghi vấn này.
Sau đó ý thức đã triệt để mất đi.
Không có cảm nhận được thống khổ quá lớn.
Giang Lan thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía ba người khác, hắn muốn hỏi nơi này còn có bao nhiêu người.
Nếu tình huống không có hỏng bét đến ảnh hưởng hắn, vậy thì không có gì.
Trở về ngồi tu luyện là được.
Nếu như ảnh hưởng đến, vậy phải nghĩ biện pháp tranh thủ thời gian xử lý.
Nếu không đám người Ngao sư tỷ trở về, hắn không thể không ra tay, sẽ rất phiền toái.
Nếu chỉ có một mình hắn còn sống, như vậy cũng không cách nào bàn giao với Côn Lôn.
Cũng không thể nói những người kia vì cứu hắn, tất cả đều hi sinh chứ?
Hơn nữa chỉ có một mình hắn còn sống, mục tiêu quá lớn, sẽ bị rất nhiều người chú ý.
Đối với hắn sẽ không có bất kỳ chỗ tốt gì.
Thời điểm Giang Lan nhìn ba người kia, ba người mới tỉnh hồn lại.
Một nam tử lập tức nói:
- Các ngươi ngăn hắn lại, ta đi báo cáo tin tức.
Nói xong người kia nhanh chóng bỏ chạy.
Giang Lan không có để ý người chạy trốn kia, mà đi về phía hai người khác.
- Các ngươi không trốn?
Giang Lan nhìn bọn hắn hỏi.
Hắn có thể nhìn ra, hai người kia rất sợ hãi.
Lúc này hai người kia nhìn nhau, sau đó phóng tới Giang Lan.
- Ta không tin ngươi thật mạnh như vậy.
Người trước mắt rõ ràng chỉ là Luyện Khí đại viên mãn, làm sao miểu sát được người của bọn hắn.
Miểu sát, là miểu sát.
Tuyệt đối không phải vấn đề tu vi.
Khả năng pháp bảo không phải là không có.
Đánh cược một lần.
Giang Lan nhìn hai người xông tới, thân thể lóe lên, đi đến trước mặt bọn họ.
Oanh!
Một quyền đánh ra, người tới gần nhất bị hắn oanh thành sương máu.
Người khác thấy cảnh này, bị hù đến quay đầu bỏ chạy.
Quá mạnh, thật đáng sợ.
Một quyền, nhất quyền thật đơn giản.
Bọn họ vận dụng toàn bộ lực lượng, nhưng ở trước mặt đối phương lại suy nhược như vậy.
Đánh không thắng.
Giang Lan nhìn đối phương, sau đó bước ra một bước.
Thiên Hành Cửu Bộ vận chuyển.
Sau một khắc, Giang Lan xuất hiện ở bên người nam tử kia, nhìn thấy sát thần đột nhiên xuất hiện, nam tử kia hét ầm lên.
Sau đó muốn đổi phương hướng chạy trốn.
Thế nhưng...
Oanh!
Giang Lan kết thúc sự sợ hãi của hắn.
Trong không khí lưu lại vô số sương máu.
Sau đó hắn một đường đi về phía trước, không nhanh không chậm theo sau lưng người chạy trốn kia.
Vừa rồi đối phương an bài rõ ràng là nói cho hắn biết, bọn họ vẫn còn đồng bọn.
Cho nên Giang Lan dự định nhìn xem.
Vì không cần đi tìm kiếm, cho đối phương dẫn đường là được.
Đương nhiên, Giang Lan sẽ ở thời điểm đối phương sắp tìm được người đánh giết.
Người nhìn thấy hắn xuất thủ, giữ lại là một loại phiền phức.
Lúc này trên người Giang Lan xuất hiện một đoàn vụ khí.
Vụ khí dập dờn, khuôn mặt, thân hình, thiên cơ, tất cả đều bị vụ khí che đậy.
Hai người nhìn sẽ thấy hai tình huống khác biệt.
Nhưng đều không cách nào thấy rõ mặt của Giang Lan.
Toán Thiên Thuật cũng không thể tính tới hắn.
Thần thông Nhất Diệp Chướng Mục.
Sau khi Giang Lan học được, căn bản không người có thể thông qua những vật khác tính tới hắn.
Có thể tính tới, đều là hắn ở dưới tình huống bình thường.
Không phá được Nhất Diệp Chướng Mục, thì không nhìn thấy bí mật của hắn.
Trước mắt Giang Lan chỉ có thể che giấu thiên cơ của mình, không cách nào cảm ứng được phải chăng có người đang tính toán hắn.
Bất quá theo tu vi cao, Nhất Diệp Chướng Mục cũng sẽ trở thành thần thông càng mạnh.
Đến lúc đó, chỉ cần có người tính toán hắn, sẽ bị hắn phát giác.
Giang Lan đi ở trong sương mù, hắn không có dùng tiểu xảo, như dung nhập vào sương mù, khiến người ta khó có thể phát giác.
Không bao lâu, Giang Lan cảm ứng được xung quanh xuất hiện lực lượng phong bạo.
Còn có vô số tiếng gầm.
- Đến rồi?
Giang Lan biết chỗ kia đã không quá xa.
...
Trong núi, khu vực không có bị vụ khí quay quanh, một đám Yêu thú đang trùng kích một vòng phòng ngự.
Trong vòng phòng ngự, có mười mấy đệ tử Côn Lôn.
Trên người bọn họ tràn đầy vết thương.
Cầm đầu là hai tiên tử, đều là Kim Đan kỳ.
Ngao Long Vũ chính là một người trong số đó.
Lúc này trên tay Ngao Long Vũ xuất hiện móng vuốt lân phiến, trên đầu có sừng rồng dài ra.
Chỉ là trên người dính đầy máu tươi, có của người khác, cũng có của mình.
- Có người khống chế đàn thú.
Ngao Long Vũ thân là Long tộc, tự nhiên phát hiện được sự tình này.
- Nếu không phải sư tỷ có pháp thuật khu trục sương mù, chúng ta căn bản không thể kiên trì đến bây giờ.
Những người kia muốn sử dụng vụ khí và thú triều đánh giết chúng ta.
Nữ tử bên người Ngao Long Vũ mở miệng nói.
Lâm Tư Nhã, đệ tử Đệ Tam Phong, sư muội của Ngao Long Vũ.
Nàng cũng là Kim Đan kỳ, nhưng nhìn thấy đàn thú lại cảm giác bất lực.
Không chỉ nàng, những đệ tử Côn Lôn ở sau lưng kia, đối mặt đàn thú cũng không có biện pháp.
Trốn là trốn không thoát.