Có điều sư muội nàng nói rất đúng.
Nếu không có đệ tử của Đệ Cửu Phong dạy kỹ xảo, bọn họ đã dữ nhiều lành ít.
Thế nhưng cho dù như vậy, trước mắt bọn họ cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.
Trước đó vận dụng lực lượng huyết mạch, nàng vốn đã áp chế được thú triều xuất hiện.
Thế nhưng nàng cảm ứng được, đằng sau bầy thú có hắc thủ đang khống chế hết thảy.
Mà mục tiêu có khả năng chính là nàng.
Ba năm trước cũng như thế.
Ba năm trước nàng bị pháp bảo áp chế, lần này đối phương dùng đàn thú áp chế.
Nếu quả thật như vậy, thì chọn động thủ ở trong bí cảnh chính là cố ý.
Ở trong bí cảnh, bọn hắn dám làm lớn.
Ở Côn Lôn Sơn, tất cả chỉ là tiểu đả tiểu nháo.
Dù sao đệ tử Trúc Cơ giao chiến và Kim Đan giao chiến, cái kia hoàn toàn không phải là một khái niệm.
Hơn nữa còn không phải một hai vị Kim Đan.
Thanh thế như vậy ở bên ngoài, chính là đang tự tìm đường chết.
- Phải nghĩ biện pháp phá vây, tiếp tục như vậy nữa, sẽ chết ở chỗ này.
Thanh âm của Ngao Long Vũ truyền ra.
Nàng biết, trạng thái trước mắt của bọn họ giống như cá bị mèo vây ở trong bình.
Một khi mèo ở phía ngoài tìm được biện pháp, như vậy bọn họ đối mặt chính là mặc người chém giết.
Nhất định phải nghĩ biện pháp, giải trừ loại khốn cảnh này.
- Đã gửi tin tức, nhưng rất khó nói có bị ngăn cản hay không.
Lâm Tư Nhã nhíu mày nói:
- Một khi bị ngăn cản, như vậy phải đợi đoàn người tiếp theo đến, mới sẽ có phát hiện, sau đó phát tin tức ra ngoài.
- Những người khác thì sao?
Ngao Long Vũ nhìn phòng ngự đang không ngừng tiếp nhận trùng kích, mở miệng hỏi.
Đàn thú quá mạnh, cho dù bọn họ là Kim Đan, đối mặt nhiều Yêu thú như vậy cũng không có cách nào.
Bằng không bọn họ sớm đã thoát đi.
- Không biết tình huống cụ thể của những sư huynh đệ dẫn đội còn lại.
Lâm Tư Nhã nói.
Nàng đã thử liên hệ những người khác, nhưng căn bản không có hồi âm.
Nếu không phải Long Vũ sư tỷ đột nhiên chạy tới, thì có khả năng nàng bị đàn thú nghiền nát.
Xung quanh đây chỉ có các nàng cách tương đối gần.
Mà mấy vị sư đệ sư muội ở phía sau, đều là người các nàng dẫn đội.
Không có ai tu vi vượt qua Trúc Cơ đại viên mãn.
Ngao Long Vũ không nói gì, cũng không có bất kỳ biện pháp nào, cứu viện cơ hồ là không có.
Chờ bên ngoài phát hiện, khả năng đã không kịp.
Ngao Long Vũ chau mày.
Lấy tình huống hiện tại, nếu không có ngoài ý muốn gì phát sinh, như vậy thì tương đương với chờ đợi vận mệnh buông xuống.
- Kỳ thật còn có một biện pháp.
Lúc này một nam đệ tử mở miệng nói.
Ngao Long Vũ và Lý Tư Nhã nhìn sang.
Những người khác cũng nhìn sang.
Đó là một nam tử khá thanh tú.
Hắn nhìn những người khác nói:
- Tất cả chúng ta đều là Trúc Cơ đại viên mãn, chỉ cần chúng ta đột phá, vậy thì có biện pháp rồi.
- Nhưng làm sao đột phá?
Một nữ tử đệ tử mở miệng hỏi.
Ngao Long Vũ và Lâm Tư Nhã đều không nói gì.
Có lẽ các nàng đã hiểu ý nghĩ của vị sư đệ này.
Nhưng ý nghĩ này đối với những khác người mà nói, không nhất định tiếp thu được.
Mạc Ly ngẩng đầu nhìn mấy đồng môn, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn:
- Giết ra ngoài, giết tới chết thì thôi. Không phải ở sắp tử vong đột phá, thì chết.
Nghe được câu này, những người khác giật mình.
Ý tưởng này quá cực đoan.
Bất quá cũng có hai người không kinh ngạc, mà trầm mặc.
Đúng vậy, hiện tại bọn hắn căn bản không có bất kỳ biện pháp nào.
Nếu không thể làm gì, cũng chỉ có thể giết ra ngoài.
Bọn họ đột phá chỉ cần một cơ hội.
Tuy thời điểm đột phá sẽ có ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối là sinh cơ duy nhất.
Tiên lộ vốn không dễ dàng.
Thuận buồm xuôi gió?
Đó là không có khả năng.
Ngao Long Vũ nhìn những người này.
Mặc dù có vài người ngay từ đầu hơi kinh ngạc, khó có thể tiếp nhận. Nhưng về sau đều không nói gì thêm, mà lựa chọn trầm mặc.
Trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.
Không ai cự tuyệt.
Bởi vì đây là lựa chọn duy nhất, chỉ xem ai có thể gánh tới sau cùng, xem ai có thể đột phá cực hạn của mình.
Người ở sau lưng kia sẽ không cho bọn hắn sống.
Như vậy thì nhìn ai hung ác hơn.
Giờ khắc này, sát ý bắt đầu xuất hiện ở trên người bọn họ.
Bọn họ đã làm tốt chuẩn bị liều mạng, không để đường lui, sống mái chiến một trận.
Mà hắc thủ mật thiết chú ý tình huống của đám người Ngao Long Vũ, sau khi cảm nhận được loại ý chí dứt khoát kia, không khỏi sửng sốt một chút.
Hắn vội vàng để đàn thú đình chỉ công kích.
Soạt...
Đột nhiên xuất hiện ở trong bầy thú.
Bầy thú biến hóa, tự nhiên đưa tới đám người Ngao Long Vũ chú ý.
Nhưng rất nhanh, bọn họ có chút ngoài ý muốn.
Lúc này đàn thú chẳng những không tiến công, còn lùi về phía sau.
Cái này không bình thường.
- Hắc thủ muốn đi ra.
Ngao Long Vũ nhìn bên ngoài mở miệng nói.
Lúc này, trong nội tâm nàng có loại dự cảm bất tường.
Bất quá đã sắp biết mục đích thực sự của những người này. Hơn nữa cũng có thể trì hoãn thời gian.
Chỉ là...
Mặc kệ là Ngao Long Vũ hay Lâm Tư Nhã đều hiểu một việc, đối phương muốn ngăn cản loại khí thế này của bọn hắn.
Loại khí thế sống mái chiến một trận, không để đường lui kia rất đáng sợ.
Nhưng đối phương ngừng, dù các nàng phát hiện cũng không kịp.
- Xem ra đối phương một mực chú ý chúng ta.
Ngao Long Vũ thầm nói.
Rất nhanh, Ngao Long Vũ thấy có mấy người mặc hắc bào, từ đằng sau đàn thú đi ra.
Hết thảy bốn người, một Kim Đan kỳ, ba Trúc Cơ hậu kỳ.
Kim Đan kỳ kia hẳn là người khống chế bầy thú.
Sau khi bốn người đi tới, người cầm đầu truyền ra thanh âm trầm thấp:
- Chúng ta chưa từng nghĩ đối địch với Côn Lôn, chỉ muốn tìm Long tộc báo thù.