• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Luyện Khí viên mãn?

Giang Lan có chút khó tin.

Người bình thường trăm ngày nhập môn, đạt tới Luyện Khí tầng một.

Sau đó cần mấy năm mới có thể bước vào Luyện Khí viên mãn.

Sau cùng nếm thử đột phá Trúc Cơ.

Luyện Khí chia chín tầng.

Mỗi một tầng đều cần rất nhiều thời gian tu luyện, đột phá.

Nhưng hắn chỉ nhắm mắt một lúc thì đạt đến viên mãn.

Đạo Tàng thật khó có thể tưởng tượng.

Sau đó Giang Lan lại quan sát Đạo Tàng trong đầu.

Căn cứ trước đó giới thiệu, Đạo Tàng có thể sử dụng ba tháng.

Nói cách khác, ba tháng này tu luyện giống như có thiên trợ?

Có điều rất nhanh đã để Giang Lan thất vọng, ở trong đầu của hắn, tuy Đạo Tàng vẫn còn, nhưng đã kém xa trước đây.

Cũng chính là nói không có uy năng như lần thứ nhất sử dụng Đạo Tàng.

- Bất quá như vậy đã đủ rồi, ba tháng ta có thể đột phá Trúc Cơ.

Giang Lan cũng không tham lam.

Có điều hắn biết một việc, Đạo Tàng có thể ngộ nhưng không thể cầu, cho dù là đánh dấu cũng chưa hẳn có thể thường gặp.

Mà cách sử dụng Đạo Tàng chính xác, là tu vi càng cao càng tốt.

Quá thấp thì hơi lãng phí.

Đương nhiên hiện tại hắn không dùng ngược lại sẽ hạn chế tu vi tăng lên.

Tóm lại trước có sức tự vệ rồi hãy nói.

Lưu cho sau này, vậy cũng phải có về sau trước đã.

Dù lãng phí cũng đáng.

Giang Lan rời U Minh Động, hắn nhìn thấy bên ngoài có ánh sáng, hẳn là trời đã sáng rồi.

Thời điểm hắn đi ra ngoài, trời xác thực đã sáng.

Thái dương vừa mới ló dạng chưa bao lâu.

- Một đêm, ta lại cảm giác như chỉ trong nháy mắt.

Giang Lan có chút minh bạch thời gian trong Đạo Tàng thoáng qua tức thì, nhất niệm có thể vĩnh hằng.

Về sau Giang Lan có thể yên tâm ở trên đệ cửu phong tu luyện, với hắn mà nói nơi này rất thanh tịnh, chuyện cần làm cũng không bao nhiêu.

Nhiều lắm là quét dọn cung điện trên đệ cửu phong.

Dù sao cũng là một trong cửu phong, có cung điện là chuyện tất nhiên.

Chỉ là bởi vì không có người tới bái phỏng, cho nên khá hoang phế.

- Hệ thống, đánh dấu cung điện của đệ cửu phong.

Thời điểm Giang Lan quét dọn, thuận tiện ký dấu luôn.

- Đinh! Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ thu được Đại Đạo Mạch Lạc biếu tặng, được thuật pháp Cửu Ngưu Chi Lực.  Cửu Ngưu Chi Lực, tu luyện cực hạn, một quyền có thể nát núi đoạn biển. 

Giới thiệu rất đơn giản, nhưng Giang Lan cảm thấy thuật pháp này rất hữu dụng với hắn hiện tại.

Hắn thiếu thì là lực công kích.

Không có thuật pháp khác, chỉ có thể dùng loại đơn giản thô bạo này.

Hắn trực tiếp học tập Cửu Ngưu Chi Lực.

Trong đầu lóe lên ánh sáng, Cửu Ngưu Chi Lực đã tới nhập môn.

Giang Lan cảm giác thân thể tràn đầy lực lượng, đánh ra một quyền, cường đại hơn trước đó hắn dùng linh khí gia trì rất nhiều.

Đây vẫn chỉ là nhất ngưu chi lực.

Chờ cửu ngưu cùng xuất hiện, không biết sẽ mạnh mẽ như thế nào.

- Là trâu gì, mà khí lực lớn như vậy?

Siết chặt nắm đấm, Giang Lan phát hiện, lực lượng của mình mạnh hơn con trâu bình thường rất nhiều.

Có lẽ trâu ở Đại Hoang lợi hại nha.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua sáu tháng.

Giang Lan tỉnh lại ở trong U Minh Động.

Đạo Tàng ở ba tháng trước đã bị hắn hấp thu hầu như không còn.

Quả nhiên, ngoại trừ ngày đầu tiên, đến tiếp sau công hiệu đều không quá tốt.

Bất quá khi hắn triệt để hấp thu Đạo Tàng, tu vi vẫn đột phá Trúc Cơ trung kỳ.

Hiện tại bởi vì một số đánh dấu thu hoạch đan dược, hắn tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ.

Tiếp đó là rảo bước tiến lên viên mãn, sau lại ngưng tụ Kim Đan.

Kim Đan là một sự tình rất phức tạp, dù có Côn Lôn Tâm Kinh, dù một mực đánh dấu, nhưng muốn ngưng đan vẫn có khó khăn nhất định.

Đại đạo biếu tặng tự nhiên sẽ gia tốc quá trình ngưng đan, nhưng nếu bản thân không nỗ lực, hết thảy sẽ thành hoa trong gương, trăng trong nước.

Cho nên mỗi ngày hắn đều cần cù tu luyện, hi vọng sớm ngày ngưng tụ Kim Đan.

Kim Đan đối với toàn bộ Côn Lôn mà nói, cũng không tính là gì.

Nhưng một khi có Kim Đan, ý nghĩa lực lượng bắt đầu ngưng thực.

Ở trong các đời đệ tử của Côn Lôn, cũng là tồn tại nhất lưu.

Thậm chí một vài chấp sự, tu vi cũng chỉ là Kim Đan mà thôi.

- Phải nỗ lực ngưng tụ Kim Đan, đã tích lũy không ít đan dược rồi.

Giang Lan nhìn thu hoạch trong đầu, âm thầm nói với mình.

Sáu tháng qua Giang Lan không hề rời đệ cửu phong, vẫn luôn tu luyện ở trong U Minh Động.

Mỗi ngày đều ở nơi này đánh dấu.

Không có cách nào, hắn đã thử qua, toàn bộ đệ cửu phong, chỉ có nơi này là Đại Đạo Mạch Lạc.

Không ở nơi này đánh dấu, hắn phải chạy khắp nơi, như vậy quá tốn thời gian, còn khiến người khác nghi ngờ.

Những ngày qua đánh dấu, hắn đạt được rất nhiều đan dược, Tẩy Tủy Đan, Trúc Cơ Đan, Chân Nguyên Đan, Thiên Tuyết Đan.

Có tăng tu vi, tăng tinh thần, giải độc… không thiếu gì cả.

Nhưng đại bộ phận đều không có ích lợi gì.

Còn có một vài công pháp vô dụng.

Tỉ như Côn Lôn Trúc Khí Quyết mà sư phụ hắn cho, Cửu Khí Trúc Cơ Quyết…

Đương nhiên hữu dụng càng nhiều.

Tỉ như một số thuật pháp, Dẫn Lực Thuật, Bất Động Minh Vương Chú, Âm Dương Kiếm Thuật.

Còn có một số pháp bảo, Tử Vi Kiếm, Khổn Tiên Thằng (ngụy)...

Nhất là Bất Động Minh Vương Chú, đối với Giang Lan mà nói thì cực kỳ trọng yếu.

Tu vi của hắn tăng lên quá nhanh, người sắp bành trướng, nhờ có Bất Động Minh Vương Chú mới để hắn ổn định tâm tính.

Bằng không khẳng định sẽ xảy ra chuyện.

Lực lượng cường đại, nhất định phải có tâm tính xứng đôi.

Giang Lan tự biết trước kia mình chỉ là phàm nhân, càng phải chú trọng loại sự tình này.

Phải biết sáu tháng thời gian, cho dù là rất nhiều đệ tử thiên tài, cũng còn đang nỗ lực ở Luyện Khí tầng ba.

Mà hắn lại bắt đầu cân nhắc ngưng tụ Kim Đan.

Chênh lệch này đâu chỉ ngàn dặm.

Quả thực là cách nhau một trời một vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK