Hôm nay là thời gian sư phụ kiểm tra thân thể của hắn.
Mấy tháng qua loại kiểm tra này không có bỏ qua một lần.
Mới đầu ba ngày kiểm tra một lần, về sau một tuần kiểm tra một lần.
Nếu lần này kiểm tra không có vấn đề, như vậy về sau một tháng sẽ kiểm tra một lần.
Chờ hắn Trúc Cơ, vậy thì không cần kiểm tra nữa.
Chỉ cần ngẫu nhiên kiểm tra một chút là được.
Chủ yếu là lo lắng hắn sinh ra tâm ma, sau cùng vạn kiếp bất phục.
Đối với chuyện này Giang Lan tỏ ra đã hiểu, hắn cũng lo lắng cho mình sẽ có tâm ma.
Dù sao đột phá quá nhanh.
Về phần tu vi mặt ngoài của hắn, là Luyện Khí tầng hai, thuộc về thượng đẳng.
Phải biết thiên phú của hắn không cao, nhưng tốc độ tu luyện không thua những thiên tài kia bao nhiêu.
Sư phụ hắn cũng toàn lực bồi dưỡng, công pháp, đan dược… chưa từng thiếu.
Vì không lưu di chứng, còn tự mình thối luyện thân thể của hắn.
Tuy đã vô dụng, nhưng loại chân thành kia hắn nhìn ở trong mắt.
Dù tương lai hắn thật vô địch thế gian, cũng sẽ lưu lại nơi này.
Thay sư phụ trông coi đồ vật mà hắn muốn thủ hộ.
Đây là tình nghĩa.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả đồ vật sư phụ dạy đều vô dụng, tri thức lý luận, còn có thuật pháp đều hữu dụng.
Tỉ như Ngự Phong Thuật.
Có thể để hắn thời gian ngắn đạp không mà đi, rất thuận tiện.
Còn có Ngự Kiếm Thuật.
Bất quá Ngự Kiếm Thuật phải sau khi Trúc Cơ mới có thể sử dụng, sư phụ hắn dạy đại khái, bất quá Giang Lan đều học được, nhưng hắn không dám nói cho sư phụ biết mà thôi.
Dưới tình huống bình thường, hắn dùng đều là Ngự Phong Thuật.
Rất nhanh, Giang Lan đi tới đỉnh núi đệ cửu phong.
- Sư phụ, đệ tử tới kiểm tra.
Giang Lan đi tới sau lưng Mạc Chính Đông, cung kính nói.
Lúc này Mạc Chính Đông đứng ở biên giới đỉnh núi, nhìn bên ngoài xuất thần.
Chờ âm thanh của Giang Lan vang lên, hắn mới quay đầu nhìn.
Đây là vị đệ tử mà hắn yêu thích nhất.
Khắc khổ, nghiêm túc, chịu được U Minh Khí ăn mòn, để hắn lau mắt mà nhìn.
Hắn tự nhiên cũng không keo kiệt, cho tất cả những thứ mà mình có thể cho, toàn lực bồi dưỡng hắn.
Để hắn sớm ngày thoát ly U Minh Khí ăn mòn.
- Tới.
Mạc Chính Đông mở miệng nói.
Sau khi Giang Lan tới, hắn điểm lên trán của Giang Lan một chỉ.
Tách, như thanh âm nước mưa nhỏ xuống.
Sau đó Mạc Chính Đông thu tay về, nói:
- Không có vấn đề, xem ra U Minh Khí rất khó làm bị thương ngươi, về sau một tháng kiểm tra một lần là được. Bất quá nửa đường nếu có cái gì không thoải mái, thì nhanh nói cho vi sư.
- Vâng sư phụ.
Giang Lan lập tức gật đầu.
Chỉ cần là thứ hệ thống không giải thích được, hắn tự nhiên sẽ trở về hỏi thăm sư phụ.
Dù sao hắn cũng khuyết thiếu lý luận tu chân.
Dù có hệ thống, cũng khó tránh khỏi phải đi một số đường quanh co.
Chỉ điểm là cần thiết.
- Đúng rồi, ngươi đi Côn Lôn đại điện một chuyến, hôm nay là thời điểm đệ tử ưu tú của các phong nhận lấy pháp bảo, ngươi đi nhận đi.
Mạc Chính Đông nhẹ giọng nói.
- Đệ tử ưu tú?
Giang Lan trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng.
- Ngươi ở trong các đệ tử của đệ cửu phong, không đủ ưu tú sao?
Mạc Chính Đông nhìn Giang Lan một cái, mở miệng nói.
Giang Lan không biết nói cái gì, đệ cửu phong chỉ có một đệ tử là hắn.
Ưu tú hay không còn không phải bọn họ nói tính toán.
- Vâng sư phụ, đệ tử đi ngay.
Giang Lan cúi đầu đáp ứng.
Hôm nay hắn còn chưa đánh dấu, cho nên đi qua đánh dấu cũng tốt.
Còn pháp bảo, hắn không quá để ý, dù sao hắn cũng có một số pháp bảo tương đối tốt.
Mà Côn Lôn Sơn lại không có khả năng cho đệ tử pháp bảo quá mức lợi hại.
Bất quá lại là pháp bảo hắn có thể cầm ra sử dụng.
Pháp bảo đánh dấu nhận được, hắn không thể bày ra ở trước mặt mọi người.
Chí ít trước khi hắn còn không có đủ thực lực chính là như vậy.
Giang Lan rời đệ cửu phong, trực tiếp tiến về Côn Lôn đại điện.
Côn Lôn đại điện không ở trong cửu phong, mà là sơn phong độc lập với cửu phong, đứng ở trước cửu phong chính là Côn Lôn đại diện.
Đi bộ ở trên đại điện, nhìn xung quanh khói xanh lượn lờ, tường vân từ trên trời rơi xuống.
Nghe được tiếng hạc minh thanh thúy, đại đạo phạm âm.
Giống như tiên cảnh.
Lúc đến đại điện, nơi này đã có rất nhiều người.
Đều là đệ tử ưu tú của các phong.
Hắn đảo mắt nhìn qua, mỗi người đều có tu vi Trúc Cơ trở lên, thậm chí còn có cường giả Kim Đan.
Giang Lan hơi kinh ngạc, đây không phải đệ tử đời mới?
Hắn chỉ là “Luyện Khí tầng hai”, có chút chói mắt nha.
Có điều hắn không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng ở phía sau cùng.
Thế nhưng thời gian vừa đến, hắn không thể tùy ý đứng ở phía sau nữa.
- Đệ tử các phong, đứng ở khu vực của mỗi người.
Một nam tử trung niên nói.
Chín đạo quang mang từ trên cao rơi xuống, phía trên ghi rõ con số từ một đến chín.
Rất nhanh, đệ tử các phong bắt đầu đứng ở vị trí của mình.
- Lần này đệ cửu phong có ai không?
- Nghe nói có, bất quá đệ cửu phong thường xuyên trống chỗ, lần này có lần sau khả năng sẽ không có.
- Cũng phải, bất quá đệ tử của đệ cửu phong có thể lấy được không ít đồ vật.
- Ân.
Giang Lan nghe những lời này, yên lặng đi đến khu vực của đệ cửu phong.
Hắn vừa đi qua, thì có không ít người phát ra tiếng cười.
- Luyện Khí tầng hai? Có phải quá thấp hay không?
- Ở đây kém nhất cũng là Trúc Cơ, đệ tử của đệ cửu phong thật đúng là… khiến người ta một lời khó nói hết.
- Đây là đệ tử mới tới, yếu một chút là rất bình thường.
- Ha ha, không biết hắn đứng ở chỗ này áp lực có lớn không.
Không có áp lực, Giang Lan đứng ở chỗ này, một chút tâm lý áp lực cũng không có.
Bởi vì hắn căn bản không thèm để ý những người này nói, mà nghe thanh âm của hệ thống.
- Đinh! Đánh dấu thành công, chúc mừng kí chủ thu hoạch được Đại Đạo Mạch Lạc biếu tặng, được thần thông Nhất Diệp Chướng Mục.