Dấu hiệu một: Gần đây Phù Kình thường xuyên hỏi chuyện của Phù Diệp, đương nhiên, quan tâm con mình là chuyện tốt, cho dù quá quan tâm cũng không thành vấn đề. Hơn nữa hắn còn hận anh hai và cháu trai không thể hòa thuận sống chung, tốt nhất là dụ dỗ cháu trai về nhà luôn đi! Lúc đó hắn có thể chạy tới ăn cơm miễn phí ~
Dấu hiệu hai: Hắn rất không may mắn là luôn trở thành chỗ trút giận của Phù Kình, mỗi lần nhắc tới cháu trai, thì mình chắc chắn sẽ bị anh hai châm chọc khiêu khích một hồi, thật là khó hiểu mà!
Còn dấu hiệu ba thì, chính là một màn quái dị trước mắt…
“Anh hai, đừng nói với em là anh mua hết hoa ở trong cửa hàng nha…”
Phù Thanh vừa bước vào văn phòng của Phù Kình, suýt chút đã bị biển hoa trước mặt bao phủ, hắn trợn mắt há mồm nhìn những đóa hoa tươi đủ loại kiểu dáng, không nhịn được hỏi.
“Xen vào việc người khác.”
Đáp lại Phù Thanh là một câu trả lời lạnh nhạt, nhưng Phù Thanh cũng đã quen rồi, nếu một ngày nào đó Phù Kình trả lời, hắn mới thật sự giật mình!
Phù Kình thong thả bước đi giữa biển hoa, dường như đang cẩn thận quan sát, lại nhìn nhìn, rồi bước đi tiếp. Phù Thanh nhìn đến đầu óc choáng váng.
“Anh hai, không phải là anh đang chọn hoa chứ? Muốn tặng ai mà cẩn thận vậy.”
Trong đầu đột nhiên hiện ra một ý nghĩ, Phù Thanh dựa vào cửa, mỉm cười hỏi. Thật hiếm thấy, người anh như núi băng của hắn lại mang vẻ mặt như vậy đi chọn hoa, xem ra tỷ lệ người phụ nữ chưa lộ diện sẽ trở thành chị dâu tương lai của hắn là rất cao!
“Cháu trai của em!”
“Em cũng muốn nhìn một lần… di?? Tiểu Diệp?!!”
Phù Thanh đang say mê trong ảo tưởng của gương mặt chị dâu tương lai xinh đẹp, sau khi nghe thấy người nào đó nói, thì lập tức tỉnh lại, liên hệ nội dung trước sau, sắc mặt biến đổi, không phải giống với suy nghĩa bây giờ của hắn chứ?? Đây… là… ** mà!!
“Anh… anh… anh hai, anh không phải đang đùa chứ?” Phù Thanh nhanh chóng vượt qua chướng ngại, đi đến bên cạnh Phù Kình, lắp bắp hỏi, hắn không chịu nổi đâu!
“Em thấy sao?” Phù Kình không trực tiếp trả lời, thản nhiên hỏi ngược lại.
“Ách… anh hai, anh tha cho em đi ~~” Mặt Phù Thanh nhăn lại, ai oán nói. Từ nhỏ đến lớn, bị anh hai đùa giỡn chưa đủ hay sao?
“Ừm, cũng đúng, bắt nạt em quá thì hắn sẽ lải nhải, nói vượt quyền.” Phù Kình còn thật sự nghiêm túc gật đầu, nói đến đương nhiên, sắc mặt Phù Thanh càng thêm khó coi.
“Quên đi! Em không nói cái này! Nhưng, nói thật, em biết chỉ cần anh thích thì không cố kỵ gì cả, nhưng tiểu Diệp… về vấn đề huyết thống thì nó với anh có ràng buộc rất sâu, huống chi nó còn chưa trưởng thành, cuộc sống trước kia đã đủ khiến nó đau khổ rồi, chẳng lẽ anh muốn sau này nó cũng thế sao?”
Phù Thanh mặc kệ lúc nãy mình có nghe lầm hay không, phải nói chuyện này trước đã, hắn biết anh hai mình luôn không để mấy thứ đạo đức người thường vào mắt, nhưng cũng không phải ai cũng vậy nha! Hơn nữa chuyện còn liên quan tới cháu trai thân yêu của hắn, hắn đương nhiên quan tâm gấp đôi!
“Ha ha…” Phù Kình không nói gì, đưa lưng về phía Phù Thanh cười khẽ. Y hoàn toàn biết em trai mình đang suy nghĩ gì, nhưng bây giờ có nói cũng đã quá muộn, điều y đã quyết định thì không bao giờ thay đổi, huống chi người nhắc nhở y lại chính là hắn!
Phù Thanh có cảm giác, những lời vừa nãy của mình nói với anh hai là vô nghĩa! Bỏ đi, thay vì ở đây tốn công với cái núi băng này, không bằng đến chỗ cháu trai đề phòng trước! Nghĩ thế, Phù Thanh nhanh chóng xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Anh cảnh cáo em, đừng xen vào việc của người khác.”
Ngay lúc Phù Thanh chạm tay vào cửa, sau lưng truyền đến tiếng uy hiếp đầy lạnh lùng, Phù Thanh cứng người tại chỗ, lông tơ trên thân dựng hết lên biểu đạt chủ nhân chúng đang sợ hãi, cứng nhắc gật đầu, sau đó mở cửa rời đi.
Phù Thanh nhanh chóng trở lại văn phòng của mình, dựa vào cửa, hít sâu, lúc nãy bị anh hai dọa sợ thật, hơi thở lạnh lùng như vậy, tựa như không khí xung quanh đều đông hết thành băng. Xem ra mình thật sự giẫm trúng bom…
“Tiểu Diệp, có gói hàng này ~~”
Theo tiếng gào thét, cửa phòng 402 của ký túc xá bị đá văng, Trần Vũ hai tay ôm một gói hàng thật to, vui vẻ đi vào.
“Cũng không phải quà tặng cậu, vui vẻ như vậy làm gì?” Sử Thấu không quen nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Vũ, tức giận nói.
“Di? Không có địa chỉ?” Lục Thư Thành nhìn rồi lại nhìn, tìm mãi không thấy địa chỉ người gửi, lạ thật, sao ngay cả tên của người tặng cũng không có. Không phải là đồ vật gì kỳ quái chứ? Hay khủng bố gì đó? Nghĩ nghĩ, hắn không khỏi lùi về sau mấy bước.
“Tiểu Lục, yên tâm đi, chắc chắn không có gì đâu!” Trần Vũ vỗ vai Lục Thư Thành, cười nói. Tên này không chỉ có bề ngoài giống động vật nhỏ, ngay cả lá gan cũng cực giống.
Phù Diệp vẫn không nói chuyện yên lặng mở gói hàng, khi nhìn thấy thứ bên trong, không khỏi sửng sốt, dường như không thể tưởng tượng được lại như vậy.
“Oa ~~ đẹp quá, hơn nữa hẳn là… rất mắc?” Lục Thư Thành là người đầu tiên chạy đến xem, khen không dứt.
Đó là những bookmark mang hình dáng đủ các loài hoa, được xếp chỉnh tề trong cái hộp lớn, bên cạnh còn có thêm một chiếc áo lông.
“Chậc! Cũng không phải nữ sinh, tặng mấy thứ này có ích sao? Quần áo thì thực dụng một chút.” Sử Thấu khinh thường nói, tùy tay cầm lên chiếc áo lông thoạt nhìn rất dày kia, sau đó lại đặt vào tay Phù Diệp đang ngẩn người.
Xúc cảm ấm áp trên tay khiến Phù Diệp hồi phục tinh thần, cậu sờ sờ chiếc áo, lại nhìn nhìn bookmark, khóe môi không khỏi cong lên. Nếu xem nhẹ ngày hôm đó, xem những thứ này là quà mà ba tặng cho con, cậu vẫn rất vui mừng.
Hơn nữa, cảm giác được người quan tâm… thật sự hạnh phúc.