Kỳ quái, bình thường mỗi ngày thì ba đã rời giường chờ sẵn bữa sáng, Phù Diệp vừa gõ cửa phòng Phù Kình vừa nghĩ, lại nhìn đồng hồ, nếu không rời giường nữa thì bên công ty có sao không? Huống chi mình cũng sắp đến giờ đi học. Không có chuyện gì xảy ra chứ?
Ai! Không quản được nhiều chuyện như vậy! Phù Diệp do dự một hồi rồi cắn răng mở cửa. Phong cách bố trí hoàn toàn khác với phòng của mình, rơi vào tầm mắt là một màu thâm lam khiến người ta có cảm giác như chủ nhân Phù Kình của nó, cực kỳ lạnh lùng. Phù Diệp bước nhanh lên trước, vươn tay đẩy Phù Kình đang ngủ say. Đến khi chạm vào làn da của y Phù Diệp mới biết y ngủ mà không mặc áo, Phù Diệp lập tức rút tay về.
“Diệp…”
Phù Diệp thấy khóe môi Phù Kình giật giật, cho rằng y muốn nói gì đó, liền cúi đầu ghé sát, nào ngờ lại nghe thấy tên của mình phát ra từ miệng y, Phù Diệp ngây người, mặt lập tức đỏ bừng, lùi ra sau, ngơ ngác đứng tại chỗ.
“Tiểu… Diệp…”
Lại nghe được tiếng nỉ non, tầm mắt Phù Diệp dừng trên mặt Phù Kình, phát hiện mặt y tái nhợt, Phù Diệp vội vàng đặt tay lên trán y, bị độ nóng của nó làm hoảng sợ, thì ra là sốt cao, khó trách nói bậy. Phù Diệp vỗ mạnh đầu mình, bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này!
Cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng, lấy ra viên thuốc hạ sốt trong túi của mình, lại bịch bịch chạy vào phòng khách rót nước, cuối cùng mới đi vào phòng. Cậu đối mặt với Phù Kình, tay trái cầm thuốc, tay phải cầm nước, rồi lại buồn bực. Phải làm sao để cho một người đang ngủ say uống thuốc đây?
Phù Diệp cau mày trái suy phải nghĩ, nhưng vẫn không thể tìm ra phương pháp tốt nhất, di động bên giường vang lên, dọa Phù Diệp đang tự hỏi một trận. Cậu nhanh chóng đi qua, cầm di động lên nhìn, “Phù Thanh”. Cậu liền bấm nhận.
“Anh hai! Anh làm chuyện tốt rồi! Anh có biết em bị hắn…”
Vừa nhận cuộc gọi, Phù Diệp còn chưa kịp nói lời nào thì đã nghe thấy tiếng khàn khàn oán giận của Phù Thanh truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Chú… cháu là tiểu Diệp…” Thật vất vả mới tìm được một khe hở để lên tiếng, Phù Diệp nhanh chóng nói.
“A? Vì sao lại là cháu, tiểu Diệp? Anh hai đâu? Vì sao cháu lại nghe điện thoại của anh hai?” Phù Thanh dừng một chút, nhanh chóng hỏi, ngàn vạn lần đừng giống như hắn nghĩ chứ ~~~
“Ba bị bệnh, bây giờ đang ngủ.”
“A?! Không thể nào? Người anh hai như núi băng kia mà cũng bị bệnh? Chú còn cho rằng anh hai làm bằng sắt…” Phù Thanh không dám tin hô to. Dường như từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy qua anh hai bị bệnh, bây giờ lại… chẳng lẽ lúc trước tích lũy, bây giờ bùng nổ?
“Chú! Sao chú có thể nói vậy? Bây giờ ba đang ngủ, cháu không biết phải làm sao để cho ba uống thuốc.” Phù Diệp hô to với Phù Thanh ở đầu bên kia đang vui mừng khi người gặp họa, sau đó chuyển đề tài, giọng nói mang chút buồn bực.
“Không cần uống thuốc đâu! Anh hai trả thù chú như vậy, bây giờ đã bị báo ứng, anh hai sẽ tốt lên thôi ~~~” Lúc này Phù Thanh quả thực muốn cười to, đây tuyệt đối là ông trời nhìn không vừa mắt mỗi ngày anh hai ức hiếp mình, nên mới để anh hai sinh bệnh, thật sự rất vui ~~
“Sao có thể như thế! Bỏ đi, không hỏi chú nữa, tạm biệt.” Nghe thấy lời đề nghị không chút có ích của Phù Thanh, Phù Diệp đen mặt cắt cuộc gọi, nếu nói nữa thì ba sẽ bị sốt đến điên.
Không biết có phải ảo giác hay không, Phù Diệp cảm thấy sắc mặt Phù Kình ngày càng không tốt, nếu không cho ba uống thuốc thì chắc chắn phải nhập viện. Tầm mắt bỗng dừng trên đôi môi mỏng của Phù Kình, đột nhiên nghĩ ra, mớm thuốc cho ba! Gương mặt vì ý nghĩ này mà đỏ bừng, nhưng nhanh chóng lắc đầu không suy nghĩ nữa, biểu tình kiên định trở lại, mình không phải con gái, để ý chuyện này làm gì?
Vì thế nhanh chóng nhét thuốc vào miệng Phù Kình, sau đó uống một ngụm nước rồi cúi đầu chạm lên môi Phù Kình, chậm rãi để dòng nước chảy vào miệng đối phương. Đang lúc Phù Diệp vừa xong, chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị người ôm chặt vào lòng, cậu muốn hô lên, nhưng bị Phù Kình “thừa cơ tiến tới”, đầu lưỡi không chút kiêng nể luồn vào khoang miệng, đuổi theo chiếc lưỡi đang trốn tránh của Phù Diệp, Phù Diệp không còn đường lui, cuối cùng bị Phù Kình bắt được phải cùng nhau nhảy múa. Phù Diệp dần say mê trong nụ hôn nóng bỏng này, đột nhiên nhớ đến Phù Kình còn đang sốt cao, vì thế dùng sức đẩy Phù Kình ra, Phù Kình ngã lại lên giường, oán giận mấy câu rồi nặng nề ngủ.
Thì ra ba ngủ đến hồ đồ… độ nóng trên mặt Phù Diệp quả thực có thể so sánh với nhiệt độ của nước sôi, cậu sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đắp kín chăn cho Phù Kình, lại chạy vào phòng tắm tìm một cái khăn ướt, đặt lên trán Phù Kình, rồi kéo một cái ghế tới, ngồi lên và im lặng chờ đợi.
“Ưm…”
Phù Kình mở ra hai mắt mơ hồ, nhưng đã nhanh chóng bình thường lại, tầm mắt dừng trên người Phù Diệp đang nghiêng mặt tựa lên giường, ngọn đèn vàng cam chiếu lên mặt cậu, tựa như được ánh nắng bao vây, thật ấm áp, thật xinh đẹp. Y ngồi dậy, cái khăn trên trán thuận theo mà trượt xuống, Phù Kình có chút đăm chiêu nhìn ly nước và hộp thuốc, tầm mắt lại rơi lên người Phù Diệp, chẳng lẽ cậu đã chăm sóc mình cả ngày?
Y chậm rãi vươn tay, xoa lên gương mặt Phù Diệp, dịu dàng vuốt ve mái tóc rối hai bên tai cậu, mỉm cười. Nếu lúc này bị Phù Thanh trông thấy, chắc chắn sẽ lại hô to, tuyệt đối có nguy hiểm! Nhưng Phù Diệp đang ngủ say bên cạnh Phù Kình lại không hề phát giác.
Phù Kình cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Phù Diệp: “Cả đời này, tôi tuyệt đối sẽ không thả cậu đi.”