Lấy chìa khóa, lúc chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện cửa không khóa, Phù Diệp cảm thấy kỳ quái, đang định đẩy cửa vào, thì nghe được giọng nói nũng nịu của Thiến Nghi, động tác của cậu lập tức dừng lại, hay là làm người nghe lén một hồi đi!
“Bận. Tiểu Nghi, anh đã nói với em từ lâu, anh chỉ xem em là em gái, hoàn toàn không có tình cảm gì khác.” Giọng nói lạnh lùng của Phù Kình vang lên. Cho dù không thấy mặt, Phù Diệp cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình lạnh như băng đó.
“Em không tin! Là bởi vì đứa con mà ả kia sinh sao? Vì sao chú Phù lại quyết định để người như vậy vào nhà các anh? Đúng là nhục —”
“Chát —”
Triệu Thiến Nghi lớn tiếng phản bác, sắc mặt Phù Diệp tái nhợt cắn chặt môi dưới, lời sỉ nhục của nàng một lần nữa gợi lên nỗi đau trong lòng mình, đột nhiên vang lên tiếng tát khiến Phù Diệp sợ hãi, cậu không dám tin xuyên qua khe cửa nhìn vào, loáng thoáng trông thấy tay Phù Kình chậm rãi buông xuống.
Ba thế nhưng… vì cậu… trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng, cậu khẽ mỉm cười, đẩy cửa, bước vào.
“Ba về sớm vậy? Chào dì Triệu, ủa? Dì sao thế?” Phù Diệp ra vẻ khó hiểu hỏi, thật ra người sáng suốt không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, một bên má trắng nõn của Triệu Thiến Nghi bị sưng đỏ, ánh mắt ai oán trừng hai người trước mặt.
Đột nhiên, nàng nâng tay lên, nhanh chóng vút tới, “chát” một tiếng, mặt Phù Diệp lập tức sưng đỏ, Phù Kình đứng cạnh cửa thô lô kéo tay Triệu Thiến Nghi, đẩy nàng ra khỏi nhà.
“Sau này đừng để tôi thấy cô nữa!” Kèm theo đó là tiếng “ầm” của cánh cửa bị đóng lại.
Trở lại bên cạnh Phù Diệp, nhẹ nhàng vuốt ve nơi bị sưng, trong mắt tràn ngập đau lòng.
“Xin lỗi.” Phù Kình trầm thấp nói.
“Vì sao lại nói vậy? Người phải nói xin lỗi là con mới đúng, vừa rồi nghe lén bên ngoài, còn cố ý chọc dì tức giận, là con tự tìm phiền toái mà thôi.” Phù Diệp cúi đầu, khẽ nói. Lúc nãy động tác của Triệu Thiến Nghi quá nhanh, cậu không trách Phù Kình không ngăn nàng, hẳn nên trách mình thế nhưng lại học cách bỏ đá xuống giếng.
“Ba không bảo vệ tốt con.” Phù Kình vươn tay ôm Phù Diệp, vùi đầu vào vai cậu, buồn bực nói.
“Ha ha ~~” Cảm giác hơi thở của Phù Kình phả vào cổ mình có chút ngứa, không khỏi cười lên, thì ra ba cũng biết tự giận bản thân nha, thật đáng yêu!
“Còn vui cười nữa.” Vừa dứt lời, Phù Diệp liền cảm giác Phù Kình đang cắn mình, ngưa ngứa, di chuyển dần theo miệng Phù Kình, đi đến cổ họng, cậu không kiềm chế được ngẩng đầu phát ra tiếng rên rỉ.
“A ~~”
Phù Diệp lập tức che miệng lại, hai tay dùng sức đẩy Phù Kình ra, nhanh chóng vọt vào phòng, tựa lưng lên cửa, đến giờ vẫn không dám tin, không tin âm thanh như vậy lại có thể phát ra từ miệng mình, hai má sớm đã bị màu đỏ xâm chiếm, cậu không khỏi nâng tay vuốt cổ mình, nơi đó dường như vẫn còn vươn lại xúc cảm và độ ấm của Phù Kình, nóng nóng, nhiệt độ trên mặt càng thêm tăng cao.
Phù Kình trợn mắt há mồm nhìn Phù Diệp biến mất trước mắt mình, không khỏi có chút buồn cười, thật ra mình cũng không muốn tiếp tục, cậu đẩy ra sớm một chút cũng tốt, kẻo sau lại không khống chế được, tiểu Diệp Tử của y lại càng thẹn thùng. Nhưng suy rồi lại nghĩ, nhớ đến bên má sưng đỏ của Phù Diệp, chỉnh trang lại sắc mặt, bước nhanh đến cửa phòng Phù Diệp.
“Tiểu Diệp, ra bôi thuốc nào, nếu không ngày mai sao đến trường được?” Phù Kình khuyên.
Phù Diệp ở bên kia cánh cửa vốn định từ chối, nhưng tưởng tượng đến khuôn mặt ngày mai của mình, đối với bọn Trần Vũ thề sống thề chết muốn biết, da đầu Phù Diệp run lên, không chút do dự mở cửa, cúi đầu, ngượng ngùng chống lại ánh mắt Phù Kình.
“Đó là phản ứng tự nhiên, không nên cảm thấy khó chịu.” Phù Kình cười nói. Sau này còn khiến con phải thẹn thùng hơn nữa, nhưng chỉ thuần túy là suy nghĩ trong lòng, nói ra e là sau này không còn cơ hội.
Phù Diệp không trả lời, tùy ý Phù Kình kéo mình ngồi lên sô pha, bôi thuốc cho mình. Cảm giác lành lạnh trên mặt khiến cậu thoải mái, không tự giác híp mắt. Nhưng lập tức nhớ đến hành vi bất lương vừa rồi của Phù Kình, lại mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phù Kình, cậu lập tức thẳng lưng.
Phù Kình thấy động tác của Phù Diệp, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tiếc nuối, ngã người dựa vào sô pha.
“Sau này con ra vào phải cẩn thận một chút, ba sợ Thiến Nghi sẽ làm ít hành động với con.” Chuyển đề tài, Phù Kình nghiêm túc yêu cầu Phù Diệp.
“Hẳn là không đâu…” Phù Diệp không xác định nói, tuy mọi người đều đồn rằng: độc nhất là lòng dạ đàn bà, đặc biệt những người đàn bà thất tình lại càng độc ác hơn, nhưng cậu nghĩ mình không đối xử không tốt gì với nàng mà, người nên cẩn thận là ba mới đúng! Đôi mắt khó hiểu nhìn Phù Kình.
“Không cần nghĩ đến người đàn bà đó, nghe lời ba là được rồi.” Phù Kình không muốn tư tưởng của Phù Diệp bị ô nhiễm bởi những thứ dơ bẩn, đơn giản nói.
“Ừm.” Nếu ba đã không muốn nói lý do, vậy cậu ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, cậu cũng không cho phép mình trở thành gánh nặng của ba!