Nào ngờ ngày mà Phù Diệp đến trường báo danh lại khiến cho hàng ngũ các giáo viên oanh động, có ai không biết con cả nắm giữ các công ty của Phù gia là một người độc thân chân chính, bây giờ bỗng nhiên không biết từ đâu ra một đứa con, làm tan nát bao nhiêu trái tim của các giáo viên chưa lập gia đình! Nhưng tầm mắt dừng trên đôi chân tàn tật của Phù Diệp, vẻ mặt có chút đáng tiếc, thương hại, ông trời quả thật công bằng, ban cho Phù Kình một bề ngoài vô cùng hoàn mỹ ưu việt, nhưng lại cho y một đứa con tàn tật!
“Các bạn học sinh, đây là Phù Diệp, từ hôm nay trở đi sẽ chính thức thành một phần tử trong lớp, phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn! Đến, chào hỏi mọi người một chút!” Giáo viên nói xong, đẩy Phù Diệp lên trước mặt mọi người, đối với những ánh mắt tò mò của cả lớp.
“Chào mọi người… Tớ tên Phù Diệp, năm nay 13 tuổi…” Phù Diệp lấy giọng nói nhỏ như muỗi kêu mà tự giới thiệu, xong lập tức gục đầu xuống.
“Thầy ơi, nó là con của chú Phù ư?”
“Gạt người! Con còn tính sau khi tốt nghiệp gả cho chú Phù nữa!”
“Ha ha ~ đừng có chọc tớ cười chết chứ, cậu mà cũng muốn gả cho chú Phù?! Ôi, cười chết tớ!”
“Này, nhà cậu không phải đối nghịch với Phù gia sao? Bây giờ cơ hội tới rồi đó!”
…
Phù Diệp nghe những lời này, trong lớp dần trở nên ồn ào, những lời đối thoại không ngừng tiến vào tai, những người này bằng tuổi cậu sao? Vì cái gì nội dung đối thoại lại là như thế… Những ảo tượng khi tiến vào trường học trước đây của Phù Diệp trong nháy mắt biến thành từng mảnh nhỏ, cậu không thể ngờ được, cuộc sống trường học tương lai của mình sẽ trở nên cực kỳ “phấn khích”…
“Này! Tên què, cậu thật sự là con của chú Phù?” Người tới không chút khách khí hỏi.
Vừa tan học không lâu, Phù Diệp đang dọn dẹp sách vở đã bị mấy nam nữ sinh vây quanh, không thể động đậy. Hơn nữa mặt mỗi người đều có vẻ hung thần ác sát, đương nhiên, bởi vì ở tuổi này, hung không đủ mà tò mò lại có thừa, còn mơ hồ có chút ngây thơ, dù sao cũng chỉ là những đứa nhỏ hơn mười tuổi.
“Không… không phải… tớ chỉ là… một đứa con của người hầu trong Phù gia thôi…” Phù Diệp cúi đầu, thấp giọng nói.
“Tớ đã nói rồi mà! Chú Phù sao lại có một đứa con què chứ! Ha ha —” Người nọ nghe xong, nở nụ cười đắc ý, những học sinh bên cạnh cũng cười rộ lên.
“Nhưng, vì sao thân phận của cậu như vậy mà có thể tới nơi này để đọc sách? Cậu có biết chúng tớ là ai không?” Một nữ sinh khó hiểu hỏi.
“Ách… bởi vì Phù tiên sinh thấy tớ đáng thương, nên…” Đây là lời nói thật, nếu chú không đến, có lẽ bây giờ cậu chỉ có thể trốn trong nhà của ba, ba là nể mặt chú, nên mới cho cậu đi học? Nghĩ vậy, tâm tình vốn không tệ của Phù Diệp lập tức mây đen dày đặc.
“Nghe này, công ty nhà chúng tớ đều có làm ăn buôn bán với chú Phù! Sau này lúc nhìn thấy chúng tớ phải cung kính một chút, biết không?” Nữ sinh kia ngẩng đầu, kiêu ngạo nói, những người khác vội vàng lên tiếng phụ họa, xem ra nữ sinh này dẫn đầu cả đám!
“Nga…” Phù Diệp không khẳng định cũng không phủ định, nhưng những người này dường như cho rằng cậu tán thành, vừa lòng rời đi.
“Tiểu Diệp, những người vừa nãy nói cái gì với cậu vậy? Không phải uy hiếp cậu chứ?”
Phù Diệp quay đầu, liền thấy một nam sinh không quen biết đi tới, cau mày nhìn theo phương hướng mấy người kia rời đi.
“Không có, cậu là ai? Chúng ta quen biết nhau sao?” Kỳ quái, vì sao chỉ mới ngày đầu mà nhiều người lại nói chuyện với cậu như vậy? Chẳng lẽ là do mình họ Phù? Phù Diệp tự hỏi trong lòng.
“Nga, đúng rồi! Đã quên tự giới thiệu, ha ha! Tớ tên Tư Tường, là bạn học cùng lớp với cậu! Có thể làm bạn với cậu không?” Tư Tường nghĩ đến vừa nãy mình hơi liều lĩnh, ngượng ngùng sờ đầu nói.
“Ừm, được!” Phù Diệp cười trả lời, cậu thật vui vẻ vì cuối cùng có một người đến làm bạn với cậu. Bởi vì sau khi tốt nghiệp tiểu học thì mẹ đã không cho cậu đi học tiếp, nên ngoài các bạn cùng tiểu học, cậu có rất ít cơ hội được tiếp xúc với những người đồng trang lứa, bạn bè càng khỏi cần nói, nhưng trước kia là vì mẹ, nên cũng không oán hận gì, bây giờ có thể đến trường một lần nữa, Phù Diệp thật hy vọng có thể quen thật nhiều thật nhiều bạn mới!
“Tớ nói cho cậu này, đừng để ý đến lời của đám người Thẩm Thiến kia! Lúc tớ vừa nhập học cũng bị như vậy, không có gì hay ho!” Tư Tường ngồi xuống bên cạnh Phù Diệp, cười hì hì nói với cậu.
“Thẩm Thiến?” Là ai? Mấy người vừa nãy cũng không tự giới thiệu, nên cậu không biết Tư Tường đang nói tới ai.
“Đúng rồi, cậu không biết, Thẩm Thiến là cô nữ sinh lúc nãy nói chuyện với cậu, nghe nói ba cậu ấy là hiệu trưởng trường này, đại khái là gia đình giàu có nhất trong đám, nên ai cũng nghe lời cậu ấy như thiên lôi sai đâu đánh đó.” Tư Tường chậm rãi giải thích.
“Nga ~~ vậy cậu nói cậu cũng từng bị như vậy?” Vừa hiểu thêm một chuyện, Phù Diệp lại nghĩ tới chuyện khác.
“Đúng vậy! Tớ dựa vào việc miễn toàn bộ học phí mà vào đây học, là một học sinh nghèo! Không có giàu như các cậu.” Tư Tường cười nói, không chút để ý kể lại hoàn cảnh của mình, xem ra đã quen với chuyện bị người khác cười nhạo.
“Có quan hệ gì chứ? Tớ cũng vậy mà, tuy rằng đây là chuyện trước kia. Nhưng chỉ cần ba mẹ yêu mình thì cái gì cũng tốt cả!”
Nghe được lời của Tư Tường, Phù Diệp thốt ra những tiếng phản bác, nghèo thì sao chứ? Chỉ cần có người thân là đủ rồi, tuy cuộc sống trước kia của mình không vui vẻ gì, nhưng dù sao cũng là mình cam tâm tình nguyện, bây giờ thành người Phù gia thì thế nào? Còn không phải bị người thân ghét bỏ sao!
“Ừm, cậu nói đúng! Nhà tớ có năm đứa con, ba người đi học, có thể miễn cưỡng trừ học phí của tớ, giảm được một gánh nặng rất to nha! Ba mẹ cũng rất vui mừng.” Tư Tường tán thành nói. Nhớ đến em trai em gái nhà mình, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
“Năm anh chị em… thật tốt…” Phù Diệp là con trai một rất hâm mộ gia đình Tư Tường, nếu mình cũng có anh chị em, sẽ vui vẻ hơn nhiều đúng không? Cho dù là vui hay buồn cũng đều có người chia sẻ cùng mình, là chuyện tốt cỡ nào đây…
“Cậu là con một sao? Nếu cậu thấy cảnh anh chị em nhà tớ giành đồ ăn thì cậu sẽ không suy nghĩ như vậy nữa đâu! Mặc dù có người chơi cùng rất tốt, nhưng tình thương của ba mẹ cũng phải chia ra.”
“Tình thương của ba mẹ?” Phù Diệp thấp giọng nói, tầm mắt dừng bên ngoài cửa sổ, mình thật sự có thể hưởng thụ tình thương của ba mẹ sao? Đó là loại mùi vị gì? Có lẽ mình vĩnh viễn cũng không có cơ hội cảm nhận nó.
“Làm sao vậy? Nếu cậu thật sự muốn nhìn, sau khi tan học tớ dẫn cậu đến nhà tớ!” Tư Tường nhìn thấy Phù Diệp đột nhiên không vui, còn tưởng mình đã nói cái gì đó chọc giận cậu, đèn sáng lên, muốn dẫn cậu về “xem xét” nhà mình một chút, cậu khẳng định sẽ bị em trai em gái mình dọa sợ!
“Ừm, được!” Nếu mình không cảm nhận được, vậy trộm một chút của người khác có lẽ trời sẽ không tuyệt tình như vậy chứ?