“Nên là muốn tôi đi giúp mấy người?”
Quốc Dương không hề tức giận vì bị cắt ngang lời nói, hơn nữa còn rất vui vẻ nhìn cậu. Thiên An hơ một tiếng, đưa cái chân đang bị thương của mình lên.
“Thấy gì không? Bị què rồi, không đánh được.”
Quốc Dương lắc đầu nói không sao, xong hơi cúi người xuống nhe rằng cười.
“Không phải còn cậu bạn thân kia của nhóc sao, đánh không tệ miếng nào đâu.”. Bạn đang đọc 𝐭𝙧𝘶𝔂ện 𝐭ại ⩶ TR𝘶𝐌TRUYe N.VN ⩶
Quốc Dương hắn vẫn còn nhớ lần bị Hoài Nam chặn đường ở ngoài cảnh cáo, cứ tưởng tên này là một con thỏ chỉ biết đợi Thiên An đến cứu, ai dè đâu, ra tay với họ toàn đòn hiểm, cả bọn hôm đó bị đánh xém chút nhập viện rồi, nghĩ lại mà không khỏi rùng mình.
Thiên An nghe vậy tức giận, nắm cổ áo hắn kéo gần lại gằn giọng.
“Đừng có kéo bạn tôi vào mấy vụ đánh đấm vô nghĩa của mấy người.”
Hoài Nam vừa lúc dắt xe ra, thấy tư thế rất gần nhau của hai người liền không vui. Hoài Nam gạt chống xe xuống đi đến đưa tay đẩy Quốc Dương ra, đứng chắn trước mặt Thiên An rồi lạnh lùng nhìn đám người phía trước.
“Đang làm gì?”
Quốc Dương vội xua tay giải thích.
“Ấy, anh không đến gây sự với hai nhóc đâu, nhóc An, xin nhóc đấy, giúp lần này thôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ đến tìm hai cậu nữa.”
Hoài Nam nghiêng người nhìn Thiên An, cậu thở dài nói lại mọi chuyện cho Hoài Nam nghe, sau đó nhún vai nói.
“Dù sao cuối cùng là anh ta nhờ mày, mày muốn đi hay không thì tùy.”
Hoài Nam nhìn Quốc Dương đang nhìn mình đẩy khẩn thiết, hắn ngó lơ rồi kéo Thiên An đi.
“Kệ anh ta, về thôi An.”
Quốc Dương hốt hoảng vội nắm tay Thiên An kéo lại, ngay lập tức bị Hoài Nam lườm cho cháy mặt, hắn lập tức cười hì hì thả ra. Thầm nghĩ, vô tình nắm có một cái thôi mà, làm gì mà hung dữ vậy.
“Xin hai nhóc đó, không lẽ hai nhóc định để bọn anh bị đánh tơi tả hay sao?”
Hoài Nam thản nhiên đáp “Ừ.”
Quốc Dương tuyệt vọng lúc này liền vứt hết liêm sĩ, lao tới ôm chân Hoài Nam khẩn khoản nài xin.
“Thôi mà, dù gì chúng ta cũng có quen biết, giúp bọn anh đi, bọn anh sẽ hậu tạ mà.”
Vì bọn họ đứng ngay cổng trường nên thu hút vô số người xem, bọn bạn của Quốc Dương xấu hổ giả bộ nhìn qua chỗ khác xem như không biết chuyện gì, Hoài Nam và Thiên An thì mặt ai nấy đen như đít nồi, thầm nghĩ cái tên này ngày thường cũng hổ báo lắm sao nay lại ăn vạ phiền phức thế kia, thà hắn đến gây sự để bọn họ đánh một trận cho đã tay còn hơn gặp cái tình huống quái đản như vậy.
Thiên An vẫn là chịu không nổi cái ánh nhìn tò mò của mọi người xung quanh, cậu khều khều Hoài Nam nói nhỏ vào tai hắn.
“Hay là giúp anh ta lần này đi, đỡ kéo phiền phức sau này.”
Hơi nóng phả vào vành tai làm hắn có chút ngứa, da mặt dường như đang nóng lên, Hoài Nam giật mình vội né đầu ra. Thiên An bị động tác này của hắn cũng làm cho bất ngờ theo, cậu ngơ ngác nhìn. Hoài Nam biết mình hành động hơi thái quá, để tránh bị nghi ngờ hắn vội giả bộ ho vài tiếng rồi nói.
“Cũng được.”
Quốc Dương nghe thế hai mắt sáng trưng, vội buông chân Hoài Nam ra, cười vui vẻ nắm lấy tay hai người mà lắc mạnh.
“Cám ơn nhé, thời gian địa điểm anh sẽ thông báo cho hai nhóc sau, ờm...”
Quốc Dương do dự hết nhìn Hoài Nam rồi đến Thiên An, cuối cùng hắn chọn nhìn Thiên An.
“Vậy nhóc cho anh xin số điện thoại, facebook hay zalo gì đó cũng được, để anh liên lạc.”
Hoài Nam lập tức chen vào, mỉm cười nói.
“Không cần xin của cậu ấy, tôi về sẽ tự liên lạc với anh.”
“À... à.. đ... được, vậy nhé, bọn anh đi đây.”
Đám người kéo nhau rời đi, Hoài Nam lại dắt chiếc xe của mình ra, ra hiệu cho Thiên An leo lên. Cậu nhóc vui vẻ làm theo, xong lại tò mò hỏi hắn.
“Thật ra tao cho phương thức liên lạc cũng được mà, mày đâu hay cầm điện thoại, tao hay cầm sẽ dễ liên lạc hơn chứ.”
Hoài Nam bắt đầu đạp xe đi, mắt nhìn thẳng phía trước, đáp lời một cách thản nhiên.
“Không thích.”
Sáng ngày chủ nhật, thay vì ngủ nướng như thường lệ thì nay cậu dậy rất sớm, mới hơn 6h đã tỉnh táo bước xuống lầu. Thu Thảo đang nấu đồ đồ trong bếp thấy con trai bước xuống cũng bất ngờ.
“Con qua nhà Hoài Nam chơi nha.”
Nói xong câu thì bóng cậu cũng đã mất hút, Thu Thảo nhìn theo bất lực thở dài, con trai càng lớn càng không giữ được rồi, lúc nào cũng qua nhà hàng xóm chơi, riết rồi cô tưởng bên đó mới là nhà của nó đấy.
“Con chào cô chú ạ! Hoài Nam dậy chưa vậy ạ?”
Ngọc Anh nhìn cậu, vui vẻ đáp lời.
“Nó ở trên phòng đấy con, không biết là dậy chưa nữa.”
Vừa nói cô đặt tô canh vừa múc ra lên bàn ăn, xong lại nhìn qua Thiên An nói tiếp.
“Lên gọi nó dùm cô nhé, rồi hai đứa xuống đây ăn sáng cùng luôn.”
“Vâng ạ.”
Thiên An chạy lon ton lên lầu, đứng trước cửa phòng của Hoài Nam, cậu không thèm gõ cửa mà đưa tay mở thẳng ra rồi thản nhiên bước vào trong.
Bước tới cạnh giường, trên đó vẫn có người còn mơ ngủ, Thiên An âm thầm đánh giá rồi đưa tay lật tung chăn lên.
“Dậy n... ưm.”